Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Cha mẹ Tôn Hưng Nghiệp qua tuổi 40 mới có đứa con gái này, mà Tôn Hưng Mai lại đang trong thời kì phản nghịch, nên dù yêu chiều con gái hết mực, họ vẫn không biết phải sinh hoạt với cô như thế nào. Mà hai người họ cũng không biết con gái mình thích thứ gì nhất.
Tình hình thực sự hơi khó giải quyết, nhưng may là phòng của Tôn Hưng Mai vẫn được giữ nguyên như cũ. Cha mẹ của cô vì lo lắng cho con nên vẫn chưa dọn hết đồ trong phòng cô. Họ vẫn nghĩ rằng sẽ có ngày con gái trở về…
Vừa đặt chân vào phòng của Tôn Hưng Mai, một mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn bên mũi tôi, đây là mùi hương đặc trưng của phòng con gái. Bài trí trong phòng khá đơn giản, có một tủ sách và một chiếc giường đơn. Trên tường dán đầy ảnh áp phích của Châu Kiệt Luân, đầu giường để ít CD của anh ta.
Xem ra Tôn Hưng Mai là fan của Châu Kiệt Luân, tôi cầm một cái đĩa lên, muốn cảm giác được vị trí của Tôn Hưng Mai, nhưng cũng không thấy gì.
Tôi thất vọng tiếp tục tìm kiếm trong phòng, tìm mãi cũng không thấy đồ vật nào có ích. Đột nhiên, một quyển nhật ký màu đỏ hấp dẫn ánh mắt tôi, màu sắc đơn điệu của nó rất bắt mắt trong căn phòng này.
Tôi cầm cuốn sổ nhật ký có mã khóa lên xem, nhưng có mật khẩu hay không cũng không quan trọng, bởi vì trong này chắc chỉ viết những tâm sự thiếu nữ mới lớn. Nhưng khi chạm vào quyển nhật ký, cảm giác quen thuộc lập tức xuất hiện trong đầu tôi…
“Hộc… Hộc…” Tiếng thở nặng nề của một người đàn ông vang lên.
Hình ảnh bãi cỏ xanh mượt lướt qua trước mắt, tiếp đó, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, như thể toàn bộ thế giới này đều bị đảo lộn. Bầu trời xuất hiện, những cành cây trên cao đang đung đưa theo gió…
Đó là rừng trúc? Tôi biết đây là hình ảnh Tôn Hưng Mai nhìn thấy trước khi chết... và người đàn ông vừa thở hồng hộc kia chắc chắn là hung thủ đã giết cô ấy, nhưng tôi không thể nhìn rõ mặt gã.
Trúc ở chỗ đó mọc rất tốt, trên thân trúc được đánh dấu màu đỏ, là cái gì vậy? Tôi cố gắng nhìn rõ hơn. Đúng lúc đó, một bóng đen bỗng chặn tầm mắt của tôi lại, lần này tôi đã thấy rõ mặt của tên kia! Là một gã trung niên khoảng hơn 40 tuổi có gương mặt dữ tợn. Gã đang dùng một đôi mắt dâm dê tham lam nhìn tôi, đúng hơn là nhìn Tôn Hưng Mai.
Gã đang giở trò với cô ấy, tôi nghe thấy tiếng xé vải, chắc là quần áo của Tôn Hưng Mai. Đồ súc sinh này! Giờ phút này, tôi có thể cảm nhận được trọn vẹn cảm giác tuyệt vọng và bất lực khi ấy của Tôn Hưng Mai…
Khi gã đàn ông ấy nhấp nhô, hình ảnh trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ, tôi biết Tôn Hưng Mai đã sắp ngất rồi. Tôi níu lấy mấy giây cuối cùng để cố nhìn chữ trên cây trúc kia, là chữ “Hạ” à?
Đột nhiên, tôi thoát khỏi hồi ức của Tôn Hưng Mai, trong đầu tôi hiện lên một dấu hỏi to đùng, đó là đâu mà lại viết chữ “Hạ” lên thân cây trúc?
Khi tôi cầm cuốn nhật ký rời khỏi phòng Tôn Hưng Mai, cha mẹ và anh trai cô ấy đang lo lắng đứng chờ bên ngoài. Tôi cố gắng chắp nối các thông tin về vị trí của thi thể Tôn Hưng Mai, nhưng lại không có nhiều đầu mối có ích, thông tin duy nhất có thể xác định là: Trên thân trúc trong một khu rừng có viết chữ “Hạ”…
Lúc này chỉ có anh trai của Tôn Hưng Mai là tỉnh táo nhất, tôi thực sự không muốn kể lại những hình ảnh mình vừa nhìn thấy cho cha mẹ cô ấy biết. Tôi nháy mắt với Tôn Hưng Nghiệp, anh ta hiểu ý rồi đưa tôi ra sân, tới cạnh một đồng lúa.
“Tiến Bảo, thầy Lê đã nói với anh, năng lực của cậu có thể tìm được Hưng Mai, cậu biết gì thì cứ nói đi, anh chịu được…” Tôn Hưng Nghiệp đau lòng nói.
Tôi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ em có thể xác định, em gái của anh không còn sống nữa, thi thể của cô ấy đang ở trong một rừng trúc.”
Mắt Tôn Hưng Nghiệp đỏ lên, nhưng khi nghe thấy tôi nói đến rừng trúc, anh ta lại mờ mịt hỏi: “Rừng trúc? Nhưng ở chỗ anh đâu đâu cũng có rừng trúc!”
Tôi quan sát xung quanh, đúng là rừng trúc ở khắp nơi, nhưng trúc ở đây không giống loại chỗ mà Tôn Hưng Mai xảy ra chuyện! Tôi chỉ vào rừng trúc gần đấy hỏi Tôn Hưng Nghiệp: “Mấy cây trúc này là loại nào thế?”
Tôn Hưng Nghiệp nhìn lướt qua mấy cây trúc mà tôi chỉ, dù không hiểu vì sao lúc này mà tôi lại hỏi như vậy, nhưng anh ta vẫn trả lời: “Đây là trúc tiễn loại lớn, loại trúc này khá phổ biến ở chỗ anh.”
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Anh tìm giúp em ảnh chụp các loại trúc ở đây nhé, em muốn xem thử.”
Tôn Hưng Nghiệp vội vàng lấy di động ra, anh ta tìm hình ảnh trên điện thoại một hồi rồi giới thiệu cho tôi từng loại một. Bỗng, một loại trúc tên là “trúc từ” đập vào mắt tôi!
“Dừng lại! Loại trúc này mọc ở đâu ạ?”
Tôn Hưng Nghiệp khó xử: “Trúc từ cũng rất phổ biến ở đây, hầu như chỗ nào cũng có.”
“Vậy anh có biết chỗ nào có viết chữ lên cây trúc không?”
Tôn Hưng Nghiệp nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: “Anh không biết, viết chữ à? Chữ gì?”
“Chữ Hạ, xác của em gái anh ở trong một rừng trúc viết chữ Hạ…” Tôi nói khẽ.
Tôn Hưng Nghiệp im lặng một lúc, tôi nghĩ chắc anh ta lục lại trí nhớ về rừng trúc như vậy. Nhưng nghĩ một lúc lâu, anh ta cũng không biết chỗ nào sẽ có rừng trúc như thế.
Tôi nhìn vẻ mặt hoang mang của anh ta, có lẽ anh ta không thể tìm ra được chỗ đó ngay. Nhưng đứng đây đoán mò còn chẳng bằng tự mình đi tìm còn hơn! Thế nên tôi nói với anh ta: “Đi, chúng ta đi tìm xung quanh xem, em tin chắc sẽ có người biết ở đâu có rừng trúc viết chữ Hạ.”
Xế chiều ngày hôm đó, tôi và Tôn Hưng Nghiệp chạy quanh khu vực có trồng trúc từ, cũng đã hỏi khá nhiều dân bản xứ. Có vài người biết vì sao phải viết chữ lên cây trúc, thì ra là để đánh dấu cây sắp bị chặt để bán trong năm nay, vì vậy một số người trồng trúc sẽ viết kí hiệu lên chỗ khó thấy trên thân trúc.
Nhưng mà không có ai từng thấy chữ “Hạ” được viết trên cây! Chúng tôi đi quanh cả ngày trời nhưng vẫn là công dã tràng, ít nhiều gì tôi cũng cảm thấy thất vọng. Thật ra tôi sợ khi phải nhìn thấy ánh mắt của cha mẹ Tôn Hưng Mai, thật lòng tôi không dám nói con gái họ đã chết, mà chúng tôi vẫn chưa thể tìm thấy xác của cô ấy.
Tôn Hưng Nghiệp thấy tôi không nói gì, bèn đến an ủi: “Tiến Bảo, đừng nản lòng, anh tin thầy Lê nên cũng rất tin tưởng cậu. Hôm nay không tìm được thì không phải còn có ngày mai sao! Cậu cũng mệt cả ngày rồi, nào, anh đưa cậu đi ăn cơm đã.”
Tôi chán nản đi cùng Tôn Hưng Nghiệp vào một quán ăn nhỏ, anh gọi một số món xào đặc sắc ở quán, còn gọi thêm hai chai bia. Thật ra tôi không muốn ăn gì cả, chỉ cần nhớ lại cảnh Tôn Hưng Mai phải chịu đựng hôm ấy, tôi thực sự không nuốt nổi.