Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 687
Trong lòng có dự định nên tôi quay lại nói với Lương Phi: “Tôi không nhớ hình vẽ này đâu, nhỡ vẽ sai một chỗ thôi cũng coi như phí công rồi, tôi thấy anh nên đưa quyển2sách này cho tôi mang theo!”
Tất nhiên Lương Phi không đời nào đồng ý: “Tuyệt đối không được, cuốn sách này là truyền thừa để lại của tổ tiên tôi, trên đời này chỉ còn lại một quyển5duy nhất này thôi, nhỡ có gì xảy ra thì tôi mất nó luôn à.”
Tôi thấy Lương Phi giữ gìn cuốn sách này đến thế thì càng để ý hơn, thật ra tôi đã nhớ cái hình vẽ6kia rồi, tôi nói như vậy chẳng qua là muốn chụp lại cái hình vẽ đó, chờ sau này có cơ hội sẽ tìm người xem những chữ này có nghĩa gì?
Tôi nhún vai nói: “Vậy để tôi5dùng di động chụp hình lại nhé? Chủ yếu là tôi sợ mình vẽ sai thôi!”
Cuối cùng Lương Phi đành phải đồng ý để tôi chụp ảnh lại bức vẽ trận pháp kia, chụp xong, thừa dịp anh3ta không để ý, tôi gửi bức ảnh cho Đinh Nhất, chú Lê và cả chú họ…
Căn cứ vào lời Lương Phi nói, thì khoảng đất trống mọc đầy cỏ dại ở giữa khu đất chính là trung tâm của khu đất này. Anh ta nói với tôi: “Cậu cố gắng vẽ trận pháp này càng to càng tốt, vẽ xong thì cắt ngón giữa tay trái, nhỏ ba giọt máu vào mắt trận, cũng chính là cái vòng tròn ở giữa trung tâm trận pháp ấy.”
Chuyện này nghe thì đơn giản, nhưng thực tế thao tác không hề dễ dàng. Dù thứ ở bên ngoài khá kiêng kị với răng thú trên người tôi, nhưng bọn chúng có thể tạo ra rất nhiều ảo cảnh để mê hoặc tôi.
Một khi tôi bị vướng vào ảo cảnh thì không thể hoàn thành được trận pháp, vậy thì mọi người sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi.
Trước khi đi ra ngoài, Đinh Nhất đưa điện thoại của anh ta cho tôi, bảo tôi kết nối với máy của chú Lê, như thế này có thể giúp chúng tôi duy trì được liên lạc, một khi tôi gặp nguy hiểm, họ sẽ biết mà chạy tới cứu tôi ngay.
Tôi lo lắng đi vào trong màn sương mù tối om, vừa bước chân vào trong màn sương, tôi đã thấy quanh người mình lạnh lẽo, nếu là lúc bình thường thì chắc chắn tôi sẽ quay đầu chạy vào nhà mà không cần suy nghĩ. Nhưng bây giờ, nghĩ đến tình cảnh của mọi người, tôi đành phải cắn răng tiếp tục đi về phía trước…
“Thế nào? Sương mù bên ngoài vẫn dày lắm à?” Giọng nói của Đinh Nhất vang lên trong tai nghe bluetooth đeo trên tai.
Tôi nhìn xung quanh rồi nói với anh ta: “Xung quanh hai, ba mét bên ngoài không nhìn thấy rõ thứ gì cả, nhưng nhìn vào màu sắc của sương mù thì chắc ngoài trời đã sáng rồi.”
“Cậu cẩn thận nhé… tôi… sẽ….” Tiếng nói của Đinh Nhất trong tai nghe bỗng đứt quãng.
Tôi vội lấy điện thoại của Đinh Nhất ra xem thì phát hiện tín hiệu chỉ có một vạch, chẳng lẽ thứ sương mù này còn có thể cắt đứt tín hiệu của điện thoại? Nhưng đúng vào lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy trong sương mù có tiếng bước chân đến gần mình, lòng tôi căng thẳng, lập tức rút con dao thép trong ống quần ra và nắm trong tay.
Tiếng bước chân tới gần, tôi nhìn thấy Kỷ Tỏa Trụ đi trong màn sương mù ra, tôi hơi ngạc nhiên và nghĩ thầm, đúng là chúng không để cho tôi dễ dàng đến bãi đất trống giữa trung tâm khu đất này rồi.
Kỷ Tỏa Trụ thấy tôi thì vui vẻ nói: “Mọi người tìm được người bị thương kia chưa?”
Tôi gật đầu: “Tìm được rồi… Cảm ơn anh nhé!”
Anh ta vội lắc đầu: “Không cần cám ơn, cũng chẳng phải việc to tát gì, cậu không cần khách sáo vậy đâu! Cậu đang định đi đâu à?”
Tôi mỉm cười đáp: “Không, tôi chỉ định đi dạo xung quanh thôi.”
“Cậu muốn đi đâu? Để tôi dẫn đi nhé?” Kỷ Tỏa Trụ rất nhiệt tình.
Tôi hơi lạnh giọng: “Cám ơn, không cần phiền anh đâu, tôi đã quen với đường xá ở đây rồi, anh bận việc thì cứ đi làm đi!”
Hiển nhiên Kỷ Tỏa Trụ không ngờ tôi lại nói như vậy, anh ta sững người, không biết phải nói gì. Tôi càng không cho anh ta cơ hội mà vội vàng bước nhanh về phía trước.
Kỷ Tỏa Trụ không cam lòng đi theo tôi và nói: “Cậu đi lung tung một mình ở công trường thế này rất nguy hiểm, cậu muốn đi đâu, để tôi dẫn cậu đi thì hơn!”
Lần này tôi không nhìn anh ta mà im lặng tiếp tục bước về phía trước. Mặc dù Kỷ Tỏa Trụ theo sát phía sau tôi, nhưng tôi phát hiện anh ta luôn giữ một khoảng cách nhất định với mình, không dám tới quá gần.
Lương Phi nói không sai, những thứ tà ma này đúng là kiêng kỵ răng thú trên người tôi, chỉ cần tôi không nhìn chúng thì không khó để đến được nơi cần đến. Lúc này, Kỷ Tỏa Trụ ở phía sau tôi càng lúc càng sốt ruột, anh ta liên tục nói có chuyện cần nói với tôi.
Ấn tượng ban đầu của tôi với Kỷ Tỏa Trụ này không tệ lắm, tôi cảm thấy anh ta là một người số khổ đáng thương. Nhưng kể từ khi Lương Phi khẳng định đây không phải là Kỷ Tỏa Trụ thực sự thì tất cả những cảm tình trước đó đều biến mất, cho nên, mọi điều anh ta nói bây giờ đều không thể tin! Thật đúng là, lúc đó tôi cũng chỉ là đứa ếch ngồi đáy giếng thôi…
Tôi dựa theo trí nhớ đi đến vị trí trung tâm của khu đất, Kỷ Tỏa Trụ sau lưng không biết đã biến mất từ lúc nào, nhưng tôi biết phía trước chắc chắn vẫn còn thứ gì đó đang chờ mình, chúng sẽ không để tôi đạt được mục đích đơn giản như vậy.
Trong lúc tôi đang thấp thỏm lo sợ, không biết phía trước còn những thứ gì đang chờ, thì tôi nghe thấy tiếng nói của Đinh Nhất vang lên ở trong màn sương mù đằng trước… Lòng dạ tôi cuống lên, thầm nghĩ anh ta ra đây làm gì? Không phải đã nói phải ở trong nhà chờ tôi đấy à? Chắc là vì vừa rồi điện thoại không có tín hiệu nên anh ta cho rằng tôi gặp nguy hiểm, mới chạy ra ngoài này.
Tôi vội vàng chạy về hướng phát ra giọng nói của Đinh Nhất, nhưng chạy được mấy bước thì dừng lại, dù trong lòng tôi rất sốt ruột, nhưng tôi không gấp gáp đến mức mất đi sự phán đoán chủ quan.
Nếu Đinh Nhất thật sự tiến vào trong màn sương để đi tìm tôi, thì tiếng gọi của anh ta phải ở đằng sau tôi mới đúng?! Nhưng tiếng gọi này của Đinh Nhất lại phát ra từ phía trước, hiển nhiên là có gian trá.
Khi tôi còn đang suy nghĩ, tôi lại nghe thấy tiếng gọi vừa rồi vang lên, lần này không giống như giọng của Đinh Nhất nữa, tôi đổ mồ hôi lạnh khắp người, may mà tôi không tiếp tục đuổi theo tiếng gọi đó, nếu không tôi không biết mình sẽ chạy đến chỗ nào nữa?
Tôi quyết định quay về con đường xi măng kia, nếu tôi nhớ không nhầm, thì chỉ cần đi về phía trước khoảng năm mươi mét nữa là sẽ đến bãi đất trống.
Khi nhìn thấy bãi đất trống kia, tôi cảm thấy mình đã thắng lợi rồi, mặc kệ ai xuất hiện trong màn sương mù đều không thể ngăn cản tôi. Nhưng khi tôi vừa dùng tay chấm vôi vẽ trận pháp thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc…
“Tiến Bảo…”
Tiếng nói này đánh thẳng vào lòng tôi, làm cái túi vôi tôi vừa lấy ra rơi luôn xuống đất, cơ thể nửa ngồi của tôi cứng đờ tại chỗ, không dám quay đầu lại nhìn…