Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 668
Tần Gia Hiên hoang mang gật đầu, sau đó đi lên lầu một mình. Đặng Tiểu Xuyên vốn tưởng chuyện này coi như đã qua, nhưng không ngờ bắt đầu từ đó, Tần Gia Hiên đã trở nên không bình thường.
Không nói đến việc anh ta không tham gia chuyện công ty, chỉ cần Đặng2Tiểu Xuyên gọi điện tới thì anh ta sẽ buồn vui thất thường nói: “Lương Tuệ về rồi! Lương Tuệ về rồi!”
Những người khác bị Tần Gia Hiên quấy nhiễu mất tập trung, nên không muốn để anh ta tham gia phát triển khai thác game điện thoại nữa, thậm chí có người còn muốn5anh ta rời đi. Trong bọn họ chỉ mỗi Đặng Tiểu Xuyên có quan hệ tốt với Tần Gia Hiên nhất, anh ta không muốn quan hệ giữa mọi người trở nên như thế này, đành cố gắng thuyết phục những người khác, mong họ cho Tần Gia Hiên thêm chút thời gian.
Nhưng cuối cùng6mọi chuyện đều không được như mong muốn, Tần Gia Hiên ngày càng không bình thường, càng thất thường hơn trrước kia, Đặng Tiểu Xuyên đến thăm anh ta mấy lần, thấy Tần Gia Hiên chỉ gặp anh ta mới chủ động nói mấy câu, còn bình thường gần như không nói gì.
Người nhà đã5đưa anh ta đi khám, anh ta bị chẩn đoán là mắc chứng trầm cảm, Đặng Tiểu Xuyên không tin một người từng cởi mở như vậy mà lại bị trầm cảm nghiêm trọng? Điểm quan trọng nhất chính là, khi gặp Đặng Tiểu Xuyên, Tần Gia Hiên cứ liên tục nói: “Lương Tuệ về3rồi, cô ta tới tìm chúng ta báo thù, sau khi tôi chết sẽ đến lượt các cậu!”
Đặng Tiểu Xuyên sợ nhất là nghe những lời này của Tần Gia Hiên, bởi vì trong lòng anh ta cũng có nỗi hổ thẹn, nhưng lại không dám đối mặt, cuối cùng ngay cả anh ta cũng không đến thăm Tần Gia Hiên nữa…
Lúc họ nhận được tin về Tần Gia Hiên là sau khi anh ta tự sát được một tuần. Khi đó họ đều giật mình, vội vàng chạy đến nhà tang lễ mới biết đây là sự thật, Tần Gia Hiên đã thực sự tự sát.
Cũng từ hôm đó, mấy người Đặng Tiểu Xuyên liên tục gặp ác mộng…
Hôm tang lễ của Tần Gia Hiên có rất nhiều anh em bạn bè, anh trai Tần Gia Hiên thấy họ thì chủ động đến nói chuyện, đồng thời muốn hỏi bọn họ có biết chuyện của Tần Gia Hiên hay không.
Nhưng Tần Gia Lãng mới hỏi được hai câu, họ đã vội nói mình rất lâu rồi không liên lạc với Tần Gia Hiên nên không biết anh ta có chuyện gì mà nghĩ quẩn như thế.
Không ngờ, trong lúc mấy người đang cùng nói chuyện với Tần Gia Lãng, Đặng Tiểu Xuyên đột nhiên nhìn thấy bên cạnh quan tài của Tần Gia Hiên có một cô gái rất quen mắt. Lúc này cô gái kia quay lưng về phía họ, nên anh ta không nhìn rõ mặt.
“Cô gái kia là ai? Trông rất quen?” Đặng Tiểu Xuyên nghi ngờ chỉ vào bóng lưng cô gái kia.
Mấy người kia nghe thấy đều nhìn theo hướng Đặng Tiểu Xuyên chỉ, sau đó họ đều có cảm giác giống nhau, chắc chắn họ có biết cô gái này, nhưng bây giờ không nhìn thấy mặt nên không biết cô ta là ai?
Có lẽ lúc đó Tần Gia Lãng cho rằng họ cố ý đổi chủ đề, nên bất đắc dĩ quay đi. Nhưng anh ta không biết, mấy người này đúng là bị bóng lưng cô gái kia thu hút, tất cả đều ngây người đứng đó, chờ cô gái kia quay đầu…
Cuối cùng, trong sự mong chờ của mọi người, cô gái kia từ từ xoay người lại, đó là một gương mặt thối rữa cực kỳ xấu xí! Lòng Đặng Tiểu Xuyên nghẹn lại, cô ta… gương mặt này không thể quen thuộc hơn, mặc dù anh ta nhìn thấy không nhiều, nhưng chỉ cần là người bình thường, đã nhìn qua một lần là không quên được.
“Lương Tuệ…” Đỗ Tư Viễn bên cạnh thì thào.
Đặng Tiểu Xuyên biết ngay không phải chỉ mỗi mình nhìn thấy, những người khác cũng vậy! Anh ta nhớ Tần Gia Lãng từng nói: “Chờ sau khi tôi chết đi, sẽ đến lượt các cậu!” Chẳng lẽ anh ta nói thật?
Chuyện bây giờ đã vượt xa tưởng tượng của họ, ngay cả người luôn không tin quỷ thần như Đỗ Tư Viễn cũng bị dọa không biết phải làm thế nào… Lúc đó, mấy người Đặng Tiểu Xuyên không muốn ở lại nhà tang lễ thêm một phút nào nữa, vội vội vàng vàng quay về công ty.
Bởi vì sợ hãi quá độ, nên họ vẫn ở lại công ty không về nhà, họ nghĩ phải nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết, dù sao cũng chẳng ai muốn chết không rõ ràng như Tần Gia Hiên.
Nhưng bàn đi bàn lại vẫn không tìm được cách gì tốt, vì trong thế giới quan của họ, chuyện cô gái hôm nay bọn họ nhìn thấy lại là hồn ma của Lương Tuệ quá khó tin…
“Mọi người nói xem, có phải Lương Tuệ chưa chết không?” Đỗ Tư Viễn nghi ngờ nói.
Đặng Tiểu Xuyên xua tay: “Không thể nào! Chuyện như thế này cảnh sát sao có thể nhầm được? Hơn nữa, họ còn đối chiếu ADN, đã chứng thực cái xác treo cổ kia chính là Lương Tuệ!”
Lúc này một cổ đông khác tên Thẩm Nam nói: “Các anh nói trước đó Gia Hiên có thực sự nhìn thấy Lương Tuệ không? Hay lúc đó cậu ta đã bị bệnh rồi?”
“Nếu anh ta bệnh thì chúng ta cũng bệnh à? Tham gia một lễ tang cũng truyền được bệnh điên cho chúng ta?” Đặng Tiểu Xuyên tức giận nói.
Thẩm Nam vội giải thích: “Chuyện này cũng không phải không thể, dù cho không truyền bệnh điên cho chúng ta, thì đó cũng là một loại ám ảnh tâm lý tập thể, khiến chúng ta đều sinh ra ảo giác, lúc đó mới nhìn thấy Lương Tuệ! Không thì… ngày mai chúng ta cùng đến gặp bác sĩ xem sao?”
“Thế thì ngày mai chúng ta sẽ đều bị chuẩn đoán là tâm thần tập thể!” Đỗ Tư Viễn nói.
Cuối cùng họ cũng không nghĩ ra cách gì hay, cũng chỉ đành buồn bã ra về. Đặng Tiểu Xuyên về nhà một mình, trong đầu cứ lởn vởn mãi chuyện trong đám tang Tần Gia Hiên, nhìn thấy khuôn mặt không nguyên vẹn kia….
Bình thường Đặng Tiểu Xuyên gần như chỉ cần đầu chạm gối là đi ngủ, nhưng đêm hôm đó anh ta lại mất ngủ… Hay nói đúng hơn là anh ta không dám đi ngủ, sợ một khi ngủ rồi sẽ mơ thấy Lương Tuệ hoặc Tần Gia Hiên.
Đêm dài đằng đẵng, cũng không biết Đặng Tiểu Xuyên lăn lộn trên giường bao lâu, đến tận khi bị tiếng động trong phòng khách đánh thức, anh ta đột nhiên ngồi dậy, thầm nghĩ nhà có trộm à?
Nghĩ vậy, nên anh ta lấy cây côn trên đầu giường, sau đó đi từ từ về phía phòng khách… Nhưng kỳ lạ ở chỗ, tiếng động khi nãy anh ta nghe rất rõ ràng, nhưng khi vào đến phòng khách, lại phát hiện cả phòng trống rỗng, không có ai cả.
Ngay khi Đặng Tiểu Xuyên tưởng mình nghe nhầm thì tivi trong phòng khách đột nhiên bật lên, dọa Đặng Tiểu Xuyên lùi về sau mấy bước, anh ta nhớ mình đã rút nguồn điện tivi rồi mà, sao nó lại tự bật lên được ?
Lúc này trên tivi phát bộ phim họ thích xem nhất lúc học đại học “Nhà Trọ Tình Yêu”, theo ánh sáng tivi, Đặng Tiểu Xuyên nhìn thấy có một người đang ngồi trên ghế salon, tập trung xem phim trên tivi.