Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 654
Tôi bảo Triệu Hải Thành tìm cho mình mấy cái mặt nạ phòng độc, kết quả anh ta lại tìm tới loại mặt nạ phòng cháy chữa cháy. Thứ này có thời gian sử dụng, phỏng chừng nhiều nhất chỉ có thể duy trì hơn bốn mươi phút thôi.
Chẳng qua việc này cũng không trách anh ta được, chủ yếu là anh ta thật sự không yên tâm mấy loại mặt nạ phòng độc bình thường, lỡ như không có tác dụng, không phải chúng tôi có thể sẽ2hít phải khí độc ư? Nhìn là biết thằng nhãi này thường làm việc cho lãnh đạo, cẩn thận ổn thỏa như vậy.
Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, tôi, chú Lê và Đinh Nhất cùng mang mặt nạ phòng độc, cầm thiết bị chiếu sáng đi vào động. Vốn dĩ Triệu Hải Thành và chủ nhiệm Tôn cũng muốn vào cùng, nhưng lại bị chúng tôi từ chối. Vì không rõ tình huống bên trong, một khi có nguy hiểm gì, ít người sẽ dễ ứng phó hơn.
Sau5khi đeo mặt nạ phòng độc, tầm nhìn của tôi trở nên rất hẹp, hơn nữa tiếng hít thở của mình vang lên rất lớn trong mặt nạ, ngược lại làm người ta cảm thấy rờn rợn…
Đoạn đường đầu tiên chúng tôi đã thấy rất rõ ràng qua flycam, nên trong lòng vẫn coi như hơi yên tâm. Nhưng càng đi vào sâu ánh sáng càng yếu, xung quanh cũng bắt đầu chậm rãi trở nên yên tĩnh, phảng phất như ba người chúng tôi đi vào một thế6giới khác.
Lúc này đường dưới chân vẫn rất lầy lội, chẳng qua cũng may ba chúng tôi đã lường trước nên đều mang ủng.
Suy xét đến tình huống lúc trước flycam bị đánh rơi, sau khi vào hang, rất có thể chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm, nên Đinh Nhất luôn đi tuốt phía trước để phòng ngừa có chuyện gì đột ngột xảy ra.
Chúng tôi tiếp tục đi vào trong tầm mười phút, không gian trong hang đá dần dần rộng ra, dưới chân đã không còn lầy5lội nữa, xem ra nước thải vẫn chưa lan đến khu vực này.
Xem hoàn cảnh chung quanh, chỗ này hẳn là nơi cuối cùng flycam bị đánh rơi, khi ba người chúng tôi đi đến nơi này, đều không tự chủ được cứng ngắc cả người, căng thẳng nói không nên lời.
Lúc con người đang căng thẳng sẽ hít thở khá dồn dập, thế nên tôi cảm thấy mặt nạ phòng độc của mình cực kỳ ngột ngạt, vì thế thử tháo nó xuống, phát hiện không khí ở3đây vẫn ổn, không ô nhiễm khó chịu như trong tưởng tượng. Đám chú Lê thấy tôi cởi mặt nạ phòng độc ra, vì thế cũng cởi ra theo.
Nhưng ngay lúc này, đèn pin của tôi vô tình quét qua một chỗ trên mặt đất đằng trước, hình như có thứ gì đó. Đinh Nhất đi ở phía trước vội đến xem xét, sau đó nói nhỏ: “Là flycam của Tiểu Giả…”
Tôi vừa nghe thế vội quan sát xung quanh, sợ sẽ từ chỗ nào đó vụt ra gương mặt thối rữa của quản lý Lưu Thanh. Nhưng đợi một lúc, cũng không thấy cô ta nhảy ra như mình nghĩ, điều này ngược lại làm tôi thấp tha thấp thỏm.
Đinh Nhất nhặt flycam lên xem xét, phát hiện thân máy có dấu vết bị vật sắc nhọn đánh trúng. Tôi nhìn flycam Đinh Nhất cầm mà thầm nghĩ, cũng không biết nếu đem ra ngoài sửa lại còn có thể dùng không.
Ngay khi tôi vừa hơi thất thần, lại đột nhiên nghe Đinh Nhất hét lên: “Ai đấy! Đừng ở đó giả thần giả quỷ!”
Tôi bị dọa giật mình vội xoay người nhìn lại, thấy trong bóng đêm phía xa quả nhiên có một cái bóng chợt lóe qua, nhưng ánh sáng ở đó quá mờ nên bóng dáng đó là nam hay nữ, là người hay ma… chúng tôi thật sự không thấy rõ.
Lúc này chú Lê lấy la bàn ra xem thử, sau đó nói với chúng tôi: “Không khí trong hang này rất kỳ quái, nhưng lại không hề có âm khí, không giống như có vật tà ma gì mới đúng!”
Tôi nghe xong thì thấp thỏm nói: “Vậy cái bóng vừa rồi là thứ gì? Cứ cho là không phải tà ma cũng chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì nhỉ?”
Đinh Nhất bảo tôi: “Cậu vẫn nên lấy răng thú trước ngực ra đi, phòng ngừa lỡ như…”
Tôi gật gù, vừa định đưa tay lấy răng thú, đột nhiên cảm thấy sau gáy thổi tới một cơn gió lạnh, tôi hạ thấp đầu xuống theo bản năng, chợt nghe một tiếng “bốp”, lại là một cục đá lớn chừng nắm tay bay sượt qua đầu, đập thẳng vào vách đá bên cạnh.
Chú Lê thấy thế vội nói to với tôi và Đinh Nhất: “Tập trung lại đây, ba chúng ta dựa lưng vào nhau, phòng ngừa có thứ gì đánh lén từ sau lưng!”
Vì thế ba chúng tôi đứng xoay mặt ra ba phương hướng, lưng tựa lưng nhìn cực kỳ ngớ ngẩn… Nhưng đợi một lát, lại không nghe thấy âm thanh nào khác.
Lúc này chú Lê hỏi tôi: “Vừa rồi cháu có nhìn thấy ai ném không?”
Tôi nghe thế tức giận nói: “Cục đá ném từ phía sau cháu mà, sau đầu cháu đâu có mọc thêm mắt! Thằng này giỏi, chắc chắn là kiểu muốn giết chết cháu đây mà! Quả này nếu đập trúng, không chết cũng phải u đầu sứt trán!”
Lúc này Đinh Nhất nhìn thoáng qua chỗ sâu hơn trong hang đá nói: “Cháu thấy chắc hẳn hang này còn rất sâu, không biết có thể thông đến chỗ nào.”
Tôi vội nói với chú Lê: “Chúng ta có cần quay về kêu thêm vài người tới không?”
Nhưng chú Lê lại lắc đầu: “Khi chưa làm rõ tình hình bên trong thì không thể tùy tiện cho người vào được.”
Tôi nghe thế thì thầm nghĩ vậy quên đi! Không còn cách nào… Cuối cùng ba chúng tôi đành phải ngừng lại một lát, sau đó tiếp tục đi vào trong. Nhưng đi tới trước tôi lại phát hiện, đường dưới chân có vẻ không thích hợp.
Bởi vì trước đó dưới chân lầy lội nên không nhận ra, nhưng lúc này mặt đất đã không còn nước, tôi lại thấy sao cứ có cảm giác đây là một con đường nhỏ thường xuyên có người đi nhỉ!
Tôi nói suy nghĩ của mình với chú Lê, chú ấy vội dùng đèn pin cẩn thận chiếu xuống đường đi dưới chân, sau đó mập mờ nói: “Ai bảo cháu đường thì nhất định phải là người đi mà thành? Có lẽ là động vật cũng nói không chừng!”
Nghe chú Lê nói đến động vật, tôi mới đột nhiên cảm thấy ở đây đã không còn mùi nước thải gay mũi như bên ngoài, trái lại có một loại mùi khác thay thế, bây giờ cẩn thận ngửi, đây không phải là mùi của động vật gì đó sao? Hơn nữa tôi nhớ rõ lúc trước quản lý cũ của xưởng cũng đã từng nói, khi còn trẻ có duy nhất một lần vào hang, cũng ngửi thấy mùi hôi trên người động vật…
Khi tôi đang hít hít mũi ngửi thử đây là mùi gì, lại nghe Đinh Nhất đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Sao ở đây lại có mùi khai thế…”
Đúng vậy! Mũi Đinh Nhất thính nhất, nếu anh ta cũng ngửi ra mùi ở đây, vậy chắc là có thể phân biệt ra đây là mùi trên người con gì chứ. Vì thế tôi nói với anh ta: “Mùi khai gì thế? Anh có thể ngửi ra đây là mùi gì không?”
“Mùi khai của hồ ly…” Đinh Nhất nói với vẻ mặt vô cảm.
Tôi vừa nghe thế vội vã ngừng hít ngửi: “Không phải chứ! Đây là mùi hồ ly á? Sao tôi thấy không khác gì mùi con chó vàng to tôi nuôi trong nhà hồi nhỏ vậy!”
Nhưng Đinh Nhất lại rất khẳng định: “Mùi trên người chó và hồ ly không giống nhau, đây chắc chắn từng là động hồ ly, hơn nữa xem từ độ đậm mùi này, rất có khả năng bây giờ trong động vẫn còn hồ ly…” Anh ta nói xong thì lấy dao bạc ra, dáng vẻ muốn giết hồ ly.
Tôi vội ngăn cản anh ta: “Trước tiên đừng xúc động, xem tình hình trước rồi nói…”