Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 634
Nếu không phải vì chú họ có ân oán với họ, vậy thì chỉ có thể liên quan tới con dao kỳ lạ kia thôi! Tôi chỉ nghìn lần hy vọng chú họ đừng vì “giết người”2mà đi giết người!
Tôi đứng dậy nói với Bạch Kiện: “Đúng là tự sát, nhưng ai đã lấy hung khí đi thì tôi không rõ.”
Anh ta nửa tin nửa ngờ nhìn tôi: “Thật hay giả vậy? Còn5có chuyện cậu không biết cơ à?”
Tôi cười gượng: “Nói nhảm, anh nghĩ tôi là thần tiên à? Hơn nữa, sau khi Triệu Đắc Thắng chết, hung khí mới bị lấy đi, đương nhiên là tôi không6nhìn thấy trong ký ức của anh ta rồi.”
Tuy tôi có hơi chột dạ, nhưng vẫn dõng dạc hùng hồn. Bạch Kiện nghe thế thì không nói gì nữa, vội đi làm chuyện của mình. Giờ vụ5án đã sáng tỏ nên cũng không còn cần hỗ trợ gì nữa, tôi và Đinh Nhất về trước.
Trên đường về, tôi nói cho Đinh Nhất biết trước khi chết, Triệu Đắc Thắng đã từng tiếp xúc3với chú họ, hơn nữa còn giao hung khí cho anh ta. Đinh Nhất nghe thế thì biến sắc, sau đó bảo tôi miêu tả lại hình dạng của con dao hai lưỡi kia.
Thấy anh ta có vẻ sốt ruột, tôi mới hỏi: “Sao thế? Anh biết lai lịch của con dao kia à?”
Đinh Nhất lắc đầu: “Tuy tôi không rõ về con dao kia, nhưng đã từng nghe thấy một cách luyện dao, có thể luyện dao bình thường thành dao quỷ, sau khi tôi luyện, dao gặp thần giết thần, gặp quỷ chém quỷ!”
“Luyện như thế nào?” Tôi thắc mắc.
“Dùng mạng người để luyện…” Đinh Nhất nói đầy ẩn ý.
Tôi nghe thế thì lòng nặng trĩu, trong lòng dâng lên cảm giác không ổn, chẳng lẽ chú họ lại muốn luyện một con dao quỷ như thế ư? Để sau này có thể đối phó với lão Hắc và lão Bạch?
Nghĩ đến đây, tôi vội hỏi Đinh Nhất: “Vậy phải dùng bao nhiêu mạng mới có thể luyện nên một con dao quỷ?”
“Nghe nói phải giết một nghìn người mới có thể luyện nên, tên cổ của dao này là Thiên Nhân Trảm! Nghe nói từ xưa tới giờ, chỉ có hai người luyện thành dao này.” Đinh Nhất nói.
“Là ai?”
“Bạch Khởi và Hoàng Sào…”
Tôi gật đầu: “Đó đều là chúa giết người khét tiếng rồi, đương nhiên có thể dễ dàng luyện thành. Hơn nữa những năm đó chiến tranh quy mô lớn mới có thể luyện thành. Nhưng trong xã hội bây giờ, chiến tranh đã xa rời chúng ta rồi, nếu muốn dùng một nghìn mạng người để luyện dao, chậc chậc… Nghĩ thôi cũng thấy rét run.”
Đinh Nhất sầu lo: “Hy vọng chúng ta chỉ nghĩ nhiều thôi… Nếu không, sớm muộn gì ông ta cũng trở thành kẻ thù của chúng ta.”
Phải, tôi biết Đinh Nhất có ý gì, giờ tôi không thể nói chuyện chú họ là nhân ma cho Hắc Bạch Vô Thường biết vì còn niệm tình xưa, nhưng nếu ông ấy còn tiếp tục lạm sát người vô tội, chúng tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, đến lúc đó đối địch nhau là điều sớm muộn.
Thật ra tôi đã bắt đầu do dự, chẳng biết giấu lão Hắc và lão Bạch chuyện này là đúng hay sai. Nếu tôi nói sớm hơn, có lẽ Triệu Đắc Thắng và bảy người kia sẽ không chết…
Đinh Nhất thấy mặt tôi tái xanh thì hiểu ngay, vì thế anh ta vỗ vai tôi: “Đừng ôm hết việc vào mình… Ai cũng có số mệnh của bản thân, tôi cảm thấy chú họ cậu cũng chỉ đẩy tình hình theo hướng đó thôi, nên chuyện này sớm muộn gì vẫn sẽ xảy ra.”
Tôi cười khổ: “Có lẽ là vậy…”
Mấy ngày sau, tôi vẫn ra ngoài đi quanh quanh với Đinh Nhất, xem xem có vô tình bắt gặp ông ấy trên đường như mấy lần kia không. Không biết có phải do lần trước bị chú họ phát hiện hay thế nào, tóm lại là chúng tôi quần mãi trong khu dân cư mà vẫn không gặp ông ấy.
Cuối cùng Đinh Nhất vẫn khuyên tôi: “Thôi, cậu cũng đừng quá gấp, sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra, nếu thời cơ chưa tới thì dù cậu có vác chân chạy lung tung thì vẫn chẳng tìm thấy.”
Tuy sau khi được Đinh Nhất khuyên, tôi từ bỏ chuyện tiếp tục tìm trên đường, nhưng lòng lại cứ mãi không yên nổi, mấy lần chú Lê thấy tôi ỉu xìu thì khó hiểu hỏi tôi làm sao?
Vì tôi không nói cho ông ấy biết chuyện lão Hắc, lão Bạch nhờ tìm nhân ma, thế nên tôi đành phải kiếm cớ là do chứng nhận bất động sản mãi mà chẳng lấy được nên thấy lòng dạ bồn chồn.
Chú Lê nghe thế thì cười nói: “Chỉ thế thôi à? Nhà kia đã là của cháu rồi, có mỗi tờ giấy chứng nhận không sớm thì muộn cũng làm được mà? Chú thấy là do cháu rảnh quá nên mới thế. Vậy đi! Cháu đừng lo lắng, mai chú dẫn hai đứa đi du lịch được không?”
Tôi bĩu môi nói: “Sao thế? Lại có việc ạ?”
Chú Lê cười ha ha nói: “Có việc thật, nhưng không to lớn gì, có homestay ở núi Vọng Nhi muốn nhờ chú đến đó xem phong thủy hộ, chú nghĩ đi chuyến này tiện thể du lịch luôn, cũng chẳng phải thiếu thốn gì, chỉ là muốn dẫn hai đứa đi chơi thôi…”
Tôi nghĩ đi giải sầu cũng được, còn hơn cứ ở mãi trong nhà nghĩ ngợi lung tung, có chuyện làm cũng có thể bớt suy nghĩ hơn. Vì thế, sáng sớm hôm sau, chúng tôi lái xe đến núi Vọng Nhi cách khoảng gần ba trăm cây số.
Núi Vọng Nhi là khu du lịch vừa phát triển trong mấy năm gần đây, nếu nói ở đó có gì thu hút thì cũng không phải, chỉ đơn giản là vì trên núi này có một tảng đá rất to hình người, nhìn từ xa trông như một bà lão ngóng ra xa, thế nên mới có tên là núi Vọng Nhi.
Đương nhiên ý này cũng là do con người nghĩ ra, chỉ vì tảng đá kia trông giống một bà lão, nên liên tưởng tới hình ảnh người mẹ ngóng con về. Tuy phong cảnh núi này không có gì đặc biệt, nhưng hoàn cảnh sống khá tốt. Bây giờ con người chỉ cần rời khỏi thành thị ồn ào náo nhiệt thì đến đâu cũng là thiên đường cả. Thế nên cứ đến độ xuân về hoa nở, sẽ có khá nhiều du khách chọn đây là nơi dừng chân…
Vì thế cũng xuất hiện khá nhiều homestay, mà hôm nay chúng tôi phải đến một homestay tên “Hảo Tái Lai*”. Vừa nghe tên là biết chủ homestay đã có tuổi rồi, chủ homestay là mấy người trẻ tuổi sẽ chẳng đặt tên dễ hiểu thế đâu.
* Tốt thì lại đến nữa.
Vì đang là mùa mưa nên có rất ít khách lên núi, chuyện này cũng rước một số phiền phức cho chúng tôi. Vừa lên núi chưa được bao lâu, trời đã nổi gió đổ mưa li ti, khiến đường núi vòng vèo càng trở nên khó đi hơn.
Mà chuyện càng sầu hơn là, mặt trời trên đỉnh núi đối diện mọc lên cao, nhưng chỗ chúng tôi thì lại hứng mưa rả rích. Thời tiết trên núi như thế khá giống với mặt trời mọc phía Đông mà gió lại nổi ở phía Tây vậy.
Trên đường đi, chúng tôi còn có hứng xuống xe chụp mấy tấm, khỏi phải nói, đi du lịch thế này đúng là rất tốt, u ám tích tụ trong lòng bị thổi cho bay biến, xem ra rất nhiều người hòa mình vào thiên nhiên cũng có ích lắm, ít nhiều gì cũng khiến lòng mình yên tĩnh lại, rồi dần dần mở ra.