Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 632
Lúc này Tôn Hỉ Cường đã phát hiện cửa cuốn bị kéo xuống, nhưng người đóng cửa không phải bảo vệ Lưu, mà là một người đàn ông nhìn có vẻ quen quen. Mặc dù lúc chiều Tôn Hỉ Cường và anh Triệu có xảy ra xung đột, nhưng dù sao ngày nào anh ta cũng tiếp rất nhiều người dân, nên lúc đó cũng không nhận ra người kia là anh Triệu.
“Anh là ai? Đóng cửa làm gì? Anh…” Tôn Hỉ Cường mới nói được nửa câu, đã cảm thấy cổ mình mát lạnh, cúi xuống2thì thấy dòng máu đỏ phụt ra…
Sau khi động mạnh cổ bị cắt đứt, máu chảy ra ồ ạt, Tôn Hỉ Cường không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể cố gắng đè miệng vết thương lại, nhưng máu vẫn từ những khe hở giữa các ngón tay túa ra, chặn cũng không được!
Những người khác không hề biết bên ngoài có chuyện gì, họ vẫn đang bận việc của mình…
Lúc này bảo vệ Lưu đã phát hiện cửa cuốn bị người khác kéo xuống, tức giận đi ra nói: “Ai kéo cửa cuốn xuống sớm5thế này?”
Lúc ông ấy đi ra đến cửa mới thấy Tôn Hỉ Cường nằm trong vũng máu! Lão Lưu đứng sững vài giây sau đó vội chạy đến kiểm tra Tôn Hỉ Cường, ai ngờ lúc ông ấy còn chưa chạy đến nơi thì đột nhiên cảm thấy bên cạnh mình có người lao đến.
Theo bản năng, lão Lưu nghiêng người nhìn lại, thấy anh Triệu cả mặt đầy máu. Lúc đó trong lòng ông ấy đã biết có chuyện xảy ra, những lúc này muốn chạy cũng đã muộn. Anh Triệu chém một nhát đứt yết6hầu và động mạch cổ của ông… Ký ức sau cùng của ông là tiếng hét chói tai của phụ nữ.
Chủ nhân của tiếng hét kia là một cô gái trẻ tuổi phụ trách chụp ảnh, tên Kỷ Oánh, cô ấy gần như bước ra ngay sau lão Lưu nên nhìn thấy toàn bộ việc xảy ra.
Cô gái này hét lên rồi bỏ chạy, nhưng trong lúc bối rối, cô ấy lại không chạy ra chỗ những người khác, mà lại chạy thẳng vào toilet. Toilet của trung tâm này tôi đã từng vào, trong đó không5có lối ra, là một ngõ cụt.
Anh Triệu vừa định đuổi theo cô ta, thì thấy điện thoại của Kỷ Oánh trong lúc mải chạy đã rơi trên đất. Anh ta nhặt điện thoại lên cho vào túi, sau đó đi đến chỗ bốn người còn lại…
Bốn nhân viên còn lại có ba nữ, một nam, vì trong ngày hôm đó phải xử lý quá nhiều đơn nên bây giờ họ đều đang bận rộn sắp xếp lại giấy tờ.
Đáng lý ra tiếng hét vừa rồi của Kỷ Oánh phải thu hút sự chú ý của họ,3nhưng Kỷ Oánh này bình thường thích gây chú ý, thấy côn trùng nhỏ cũng sợ hãi hét lên, nên họ cũng không cho rằng có chuyện gì nghiêm trọng.
Sau khi chạy vào nhà vệ sinh, Kỷ Oánh muốn gọi điện báo cảnh sát, nhưng sờ khắp người cũng không thấy điện thoại đâu. Lúc đó mới nhớ ra, khi nãy mình cầm điện thoại trên tay, có lẽ lúc hoảng loạn đã làm rơi mất?
Cùng lúc đó, mấy người trong sảnh đã phát hiện ra anh Triệu, một người tên là Thẩm Trác Nam thắc mắc đi tới: “Anh tìm ai? Chúng tôi đã hết giờ làm việc rồi!”
Vì lúc đó đã hết giờ làm việc, nên bảo vệ Lưu đã tắt gần hết đèn trong sảnh, chỉ còn mấy ngọn đèn nên ánh sáng lờ mờ.
Ba người phụ nữ còn lại nghe Thẩm Trác Nam hỏi như thế, cũng không có phải ứng ngay, chỉ nhìn về phía đó, nhưng người đàn ông xa lạ kia lại đứng ngay trước Thẩm Trác Nam nên họ không nhìn thấy.
Tình huống đó kéo dài hơn chục giây, ba người đột nhiên thấy Thẩm Trác Nam ngã xuống đất, lúc này họ mới nhìn thấy trên ngực anh ta cắm một con dao nhọn sáng loáng!
“A…” Họ cùng hét lên, bỏ chạy vào trong quầy, nhưng hướng đó không hề có lối ra. Có lẽ vì việc xảy ra quá đột ngột, ba người quá hoảng sợ nên không ai nghĩ đến việc cầm điện thoại báo cảnh sát.
Thật ra nếu lúc đó họ can đảm hơn một chút, cầm lấy thứ gì đó bên cạnh làm vũ khí vật lộn với tên hung đồ kia một lúc, có lẽ sẽ vẫn còn hy vọng sống, nhưng đại đa số người bình thường khi rơi vào hoàn cảnh đó đều rất hoảng sợ, chỉ nghĩ đến việc chạy thoát thân…
Tôi thực sự không thể nhận ra người này chính là anh Triệu trong trí nhớ của mình nữa, người hôm đó cùng tôi nói chuyện đúng là người này sao? Ánh mắt hung ác giống như Tu La đến từ Địa Ngục, như ma quỷ dữ tợn, đáng sợ.
Ký ức của ba người đều kết thúc rất đột ngột, đều là anh Triệu dùng một dao lấy mạng. Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, sao anh ta lại đột nhiên trở nên tàn bạo như thế, chẳng lẽ chỉ vì cãi nhau với nhân viên tiếp dân kia sao?
Dù tôi cũng không hài lòng với những nhân viên ở bộ phận này, nhưng cũng không đến mức phải giết người như vậy! Những người này hầu như ai cũng có cha mẹ con cái, đột nhiên chết thảm như vậy, không biết người thân của họ phải tiếp nhận thế nào.
Tôi dựa theo những ký ức chắp vá của người bị hại, biết người bị giết cuối cùng là Kỷ Oánh. Cô ấy trốn trong toilet rất lâu, sau đó nghe ngóng bên ngoài mãi không có động tĩnh gì, mới từ từ đi ra.
Nhưng khi ra đến đại sảnh thì bị cảnh tượng trước mắt dọa choáng váng, những đồng nghiệp bình thường cùng mình làm việc đều chết thảm trên đất, không còn ai sống sót.
Cô ấy hoảng sợ cực độ, vội chạy đến chỗ cửa cuốn, định nâng cửa lên chạy ra ngoài cầu cứu, nhưng khi định nhấc cửa lên thì phát hiện cửa đã bị khóa.
Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng cô: “Không có tác dụng đâu, cửa đã bị khóa rồi…”
Kỷ Oánh sợ hãi tột độ chậm rãi quay đầu, nhìn thấy anh Triệu dính đầy máu. Cô ấy biết giờ có chạy cũng vô ích, nên vội cầu khẩn: “Chuyện này là sao? Chúng tôi và anh không thù không oán, anh vì sao… Vì sao lại làm như vậy?”
Anh Triệu hừ lạnh: “Đây đều là kết cục tụi mày tự tìm lấy! Không phải tụi mày chỉ tay năm ngón sao? Không phải không thèm quan tâm đến nhân dân bình thường sao? Hôm nay tao sẽ cho bọn mày biết hối hận là gì!”
Nói xong, anh ta vung dao chém về phía Kỷ Oánh, cô vừa chạy vừa hét lên: “Anh tỉnh táo lại đi, trong nhà anh không có vợ con à? Chỉ vì chút chuyện không vừa ý mà đi giết người, có đáng không?”
Anh Triệu càng đuổi càng nhanh, giống như không có ý bỏ qua cho cô, anh ta chỉ lạnh lùng nói: “Câu này bây giờ cô nói đã muộn rồi! Giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, đã không còn gì khác biệt nữa!”
Có lẽ vì quá sợ hãi, Kỷ Oánh chạy chưa được mấy bước thì đã mềm nhũn ngã trên đất! Anh Triệu bắt được Kỷ Oánh, túm tóc kéo ngược đầu cô ấy về sau, dương cao cổ lên, sau đó dùng dao xoay một đường trên cổ Kỷ Oánh, máu đỏ tung tóe phun ra.