Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 606
Sau khi vào nhà, chú Lê đánh giá bố cục xung quanh sân, nói thật thì, ở đây vốn chẳng có cái gì gọi là bố cục phong thủy cả, nó chỉ là một nhà dân phổ thông đến mức không thể bình thường hơn.
Mà từ lúc chúng tôi vào thôn đến giờ đã quan sát thấy, mỗi một sân nhà ở đây đều có bố cục na ná, chắc là ở vào khoảng thời gian xây dựng trước, các nhà có sự ganh đua so sánh và2bắt chước nhau.
Tòa nhà nào cũng giống nhau như thế này thì thật khó mà nói được ai có bố cục tốt, còn ai thì không.
Nhưng đã tới đây rồi thì phải phục vụ khách hàng cho tốt, nên chúng tôi vẫn xem xét cẩn thận tòa nhà này.
Dù trước đó bố cục của nơi này không có gì gọi là phong thủy cả, nhưng chỉ cần chú Lê hơi thay đổi chỗ này chỗ kia một ít thì phong thủy của nơi này cũng có thể có5tác dụng rồi.
Chú Lê lấy la bàn tùy thân ra, bắt đầu đi xung quanh nhà, thỉnh thoảng ông ấy còn quay lại dặn dò trợ lý của Đặng Gia Tiên những chỗ cần phải thay đổi lại.
Đừng thấy ông cụ Đặng đã sắp chín mươi mà nhầm, ngoài chuyện hay bị lẫn ra thì cơ thể lại rất dẻo dai! Toàn bộ quá trình, ông ấy đều đi theo sau chú Lê nghe chú dặn dò trợ lý kia, sợ mình bỏ sót cái gì đó.
Tôi và6Đinh Nhất buồn chán đi dạo loanh quanh trong sân, muốn thử tìm xem trong nhà cổ của mấy người nhà giàu này có đồ vật gì đặc biệt hay không.
Sau khi chú Lê xem xét chán chê trong sân thì đi vào nhà, tôi và Đinh Nhất cũng đi theo.
Vừa vào bên trong, tôi phát hiện ánh sáng trong căn nhà khá tối, dù so sánh cách bài trí với những nhà cùng thôn khác, thì từ đèn treo bằng thủy tinh, hay những đồ gỗ lim5dùng trong nhà đều là những món đồ cực kì cao cấp. Nhưng do ánh sáng ở trong phòng không tốt nên cả căn phòng trông có vẻ âm u.
Lúc này ông cụ Đặng kéo tay của chú Lê và nói: “Lê đại sư vất vả rồi, ngài thử nhìn xem phong thủy trong phòng này có vấn đề gì không.”
Chú Lê bèn cười vỗ nhẹ tay của ông cụ: “Cụ yên tâm, nếu phong thủy ở đây thật sự có chỗ nào tối kỵ thì tôi sẽ3bảo tổng giám đốc Đặng đổi ngay!”
Ai ngờ ông cụ Đặng nghe thế thì lắc đầu quầy quậy: “Ngài đừng nói cho thằng cả biết, nó đã quá bận rộn chuyện buôn bán rồi, để thằng hai xử lý đi, đến đêm nó sẽ về thôi!”
Chúng tôi đều sững sờ vì câu nói này của ông cụ, vị hộ sĩ bên cạnh ông ấy lại khá bình tĩnh chỉ vào đầu để ra hiệu cho chúng tôi, rồi lắc đầu, xem ra đến ngay cả hộ sĩ chăm sóc bên cạnh cũng biết ông cụ hay nói mê sảng.
Sau đó ông cụ Đặng nói rất nhiều đến người con trai thứ hai, làm chính chúng tôi cũng không biết có nên tin tưởng lời ông ấy nói có thật hay không.
Tối đó, tổng giám đốc Đặng lái xe tới, ông ấy còn đưa cả đầu bếp trong nhà đến làm cơm tối cho chúng tôi.
Trong bữa ăn, chú Lê nói với ông ấy rằng, trên cơ bản thì phong thủy ở đây không có vấn đề gì quá lớn, từ phương diện phát triển làm ăn trong mấy năm này của tổng giám đốc Đặng có thể thấy được, phong thủy của tòa nhà này vẫn rất thịnh vượng.
Nhắc tới chỗ không ổn duy nhất là ánh sáng trong phòng ở không tốt, lý do là vì thời gian ánh sáng mặt trời chiếu vào trong nhà quá ngắn, sẽ ảnh hưởng xấu đến không khí trong nhà, cuối cùng dẫn đến gia đình không yên.
Tổng giám đốc Đặng vội hỏi: “Vậy có cách gì phá giải không?”
Chú Lê cười và nói: “Chuyện này không khó giải quyết, chỉ cần mở cửa sổ ở hướng Nam ra, đảm bảo vào buổi trưa trong phòng khách sẽ được ánh mặt trời chiếu rọi toàn bộ, vậy thì mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.”
Lúc này, ông cụ Đặng luôn ngồi nghe ở bên cạnh đột nhiên nói xen vào: “Đại sư, một lát nữa có thể phiền ngài đến nhìn thử phòng ngủ của thằng hai nhà tôi không, tôi cảm giác bố cục của căn phòng kia cũng không tốt lắm.”
Tổng giám đốc Đặng định nói cái gì đó nhưng bị chú Lê ngăn lại, chú nói: “Không thành vấn đề gì thưa cụ!”
Sắc mặt của tổng giám đốc Đặng hơi nhăn nhó: “Ngại quá Lê đại sư, ông cụ nhà tôi lúc thì bị lẫn, lúc lại minh mẫn như thế đấy…”
Chú Lê không chờ ông ấy nói xong đã xua tay: “Tổng giám đốc Đặng khách sáo rồi, tôi đến đây là để giải những khúc mắc ở trong lòng ông cụ, cứ để lát nữa tôi qua đó xem thử là được rồi, cũng chẳng phải là chuyện phiền toái gì, đừng nên vì chuyện này mà khiến ông cụ không vui.”
Sau bữa cơm, ông cụ Đặng đưa chúng tôi đến căn phòng ở tận cùng phía Bắc tòa nhà. Khi mở cửa phòng ra, mùi nấm mốc xộc thẳng vào mũi, có lẽ đã nhiều năm rồi không được quét dọn.
Tổng giám đốc Đặng hơi ngượng ngùng: “Cha tôi già rồi nên hồ đồ, thật ra sau cấp ba, em trai tôi đã không còn ở đây nữa, nếu không phải lúc trước mẹ không nỡ thì tôi đã cho dọn dẹp nơi này từ lâu rồi.”
Chú Lê mỉm cười: “Không sao, để học trò và cháu của tôi vào trong xem thử là được…”
Tôi thầm mắng ở trong lòng, biết ngay chuyện tốt thì không đến phiên chúng tôi mà… Được rồi, cứ thử vào trong xem xét một vòng, dù gì chú Lê đã bảo chúng tôi đi vào rồi, cũng đành vào xem qua loa là được.
Đi vào trong xem thử, nơi này đúng là căn phòng đã từng dành cho học sinh cấp ba, trên tường trong phòng còn dán đầy ảnh của ngôi sao nổi tiếng Hồng Kông những năm 90. Nhưng tất cả mọi thứ đều phủ một lớp bụi dày bên trên, như thể thời gian đọng lại ở hơn hai mươi năm trước…
Vì bụi ở đây quá dày nên tôi chẳng muốn đụng chạm vào bất cứ thứ gì cả. Vốn nghĩ cứ xem qua loa thôi, ai ngờ khi đi đến chỗ kệ sách, tôi lại bị một cái cúp hấp dẫn.
Đó là một cái cúp giải bóng bàn của thanh thiếu niên, không ngờ “cây gỗ mục” cậu hai nhà họ Đặng này mà cũng có phương diện không ai nghĩ tới! Tôi bèn cầm thử cái cúp này, định nhìn xem nó là do đơn vị nào trao thưởng.
Nhưng khi ngón tay của tôi đụng vào cái cúp, thì một vài hình ảnh không ăn khớp nhau bỗng thình lình nhảy vào đầu… Có thể là do không chuẩn bị tốt tâm lý sẽ gặp được tàn hồn từ trước nên tay tôi hơi run lên, khiến cái cúp rơi xuống.
May mà Đinh Nhất ở cạnh tôi nhanh tay lẹ mắt nên đón được chiếc cúp đó, nếu không để ông cụ Đặng thấy tôi làm vỡ đồ mà con trai cưng của mình quan tâm nhất, chắc ông ấy sẽ liều mạng với tôi mất!
Chú Lê thấy tôi hốt hoảng thì vội đi tới hỏi: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”
Tôi cầm lại cái cúp từ tay Đinh Nhất, sau đó quay lại hỏi cha con nhà tổng giám đốc Đặng: “Thứ này là của ai vậy ạ?”
Tổng giám đốc Đặng trả lời ngay: “Đây là chiếc cúp mà năm lớp mười, em trai tôi đã dành được giải quán quân môn bóng bàn, khi đó nó là đứa rất có lòng cầu tiến, nhưng không hiểu sao về sau lại thay đổi…”
Nhận được đáp án khẳng định rồi, tôi quay lại nói với chú Lê: “Trên thứ này có tàn hồn…”
Chú Lê nghe mà biến sắc, nhưng chú không nói ngay cho cha con nhà họ Đặng biết thông tin này, mà bảo tôi xác định lại một lần nữa, chắc chắn không thể xảy ra sai lầm được.
Tôi gật đầu, sau đó miết nhẹ vào chiếc cúp vàng đã hơi ngả sang đen kia, những hình ảnh loáng thoáng vừa rồi lại nhảy vào đầu.