Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 602
Nhưng ngẫm lại thì thấy không đúng lắm, tôi nhớ lúc trước lão Bạch đã từng nói, cái bớt kia có thể thay đổi màu sắc, ban ngày nó có màu đỏ, đến đêm mới biến thành màu đen.
Nếu sáng ngày mai mà cái bớt trên lưng chú vẫn là màu đen thì chứng tỏ tất cả chỉ là sự trùng hợp… Nghĩ như thế, tôi dần thiếp đi, lòng rất hy vọng đây thật sự chỉ là sự trùng2hợp mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, khi tôi còn chưa tỉnh đã bị Chiêu Tài dùng bàn tay lạnh buốt của mình lôi ra khỏi chăn, tôi mơ màng mở mắt, hỏi: “Chị! Giờ là mấy giờ rồi!”
Chiêu Tài cười nói với tôi: “Mau dậy đi, có chuyện muốn nói với em đây.”
Tôi vẫn còn ngái ngủ leo từ trong chăn ra: “Chuyện gì thế?”
“Anh Triệu sắp tới rồi!” Chiêu Tài dùng gương mặt ngọt ngào nói câu này.
Tôi liếc5xéo chị ấy: “Không phải chứ, hai người không gặp nhau chưa đến hai ngày mà cứ làm như đã chia tay lâu lắm rồi ấy!”
Chiêu Tài đỏ mặt: “Cái đồ độc thân như em thì biết gì?!” Nói rồi chị thẹn thùng chạy ra ngoài.
Lúc ăn sáng, tôi quan sát sắc mặt của thím họ, xem ra cái sắc mặt hồng nhuận ngày hôm qua là do ánh đèn buổi tối chiếu vào mà thôi, giờ nhìn lại mới6thấy gương mặt thím vàng như nến, không hề có tí sắc hồng nào.
Tôi vừa nhai dưa muối, vừa uống một hớp cháo rồi nói: “Thím, hôm nay chúng ta đi Cáp Nhĩ Tân chơi mấy ngày nhé?”
Thím tôi nghe thế thì nghi ngờ nhìn chú họ, chú gật đầu nói với thím: “Không sao đâu, có thể đi được…”
Gương mặt thím giãn ra, thím cười: “Ừ được, lần nào đi Cáp Nhĩ Tân cũng đều là để khám bệnh,5lần này chúng ta phải đi chơi cho vui vẻ.”
Chú nghe thím nói thế thì nghiêng mặt sang một bên, tôi biết lòng chú đang rất khó chịu nên không muốn để thím nhìn thấy. Nhưng đây là mấy ngày cuối cùng của thím rồi, chúng tôi phải đưa thím đi chơi thật vui vẻ mới được!
Sau khi cơm nước xong, chúng tôi chuẩn bị một ít đồ rồi khóa cửa, đi ra bến xe buýt. Chiêu Tài đã hẹn3lão Triệu ở Cáp Nhĩ Tân, đến lúc đó có bác sĩ chuyên nghiệp như anh ấy ở đây rồi, nếu thím có xảy ra tình huống gì đột ngột gì thì chúng tôi còn có thể ứng phó được.
Về mặt thời gian, lão Triệu sẽ tới Cáp Nhĩ Tân sớm hơn nên anh ấy sẽ đặt phòng khách sạn trước. Với tiêu chuẩn ăn mặc ngủ nghỉ của lão Triệu, tôi biết chắc chắn anh ấy sẽ đặt kiểu khách sạn “hạng sang”. Nhưng cả đời thím họ tôi chưa từng được ở trong khách sạn cao cấp rồi, dù có đắt một chút cũng được!
Khi chúng tôi đến sân bay Cáp Nhĩ Tân, Chiêu Tài nhận được điện thoại của lão Triệu, anh ấy bảo chúng tôi đón xe taxi chạy thẳng về khách sạn Ward.
Vừa ngồi lên xe, tài xế taxi nghe thấy chúng tôi nói đến đây để đi chơi thì nhiệt tình giới thiệu những thắng cảnh và món ngon nổi tiếng ở Cáp Nhĩ Tân, đúng là có đi đến đâu thì các tài xế lái xe taxi đều rất nhiệt tình hiếu khách!
Lúc chúng tôi đến khách sạn Ward đã thấy lão Triệu đứng chờ sẵn ở cửa! Thấy xe của chúng tôi tới, anh ấy giúp mở cửa rồi đỡ thím xuống xe.
Nhưng tôi phát hiện, khi đỡ thím, anh ấy khẽ cau mày, rồi gương mặt lại trở về như bình thường, chẳng lẽ anh ấy nhận ra sức khỏe của thím có vấn đề?
Nói tới khách sạn Ward này, quả thật rất phù hợp với tiêu chuẩn nghỉ dưỡng của lão Triệu. Nhưng cảnh ở đây rất đẹp, đi bộ vài phút là đến sông Tùng Hoa…
Thím họ tôi thấy đây là khách sạn cao cấp thì giật cả mình, suýt đòi lên xe quay về. Sau đó nghe lão Triệu nói đã thanh toán hết tiền phòng rồi, nếu không ở cũng không được lấy lại tiền! Lúc này thím ấy mới phải đau lòng vào cùng chúng tôi.
Nhưng tôi nhìn thấy chú họ rất bình thản, dường như không có cảm giác gì với những thứ này, tôi không khỏi nghĩ tới chuyện mình lo lắng đêm qua. Nói đúng hơn, một thầy âm dương ở nông thôn như chú ấy, dù có đi nhiều nơi, làm nhiều việc thì cùng lắm chỉ ở trong khách sạn ba sao cấp huyện là cùng! Nhưng chú ấy nhìn thấy khách sạn cao cấp như thế này mà không hề có phản ứng gì, giống như nhìn chuồng gà nhà mình, thì đúng là không bình thường.
Anh Triệu thuê ba phòng, tôi đoán một đêm ở đây chắc cũng phải mất gần hai nghìn đồng.
Đến tối, vì thấy sắc mặt thím không tốt nên chúng tôi không đi ra ngoài ăn mà ở lại khách sạn dùng bữa đơn giản. Sau khi ăn xong, chúng tôi trở về phòng mình để nghỉ ngơi, tôi nhìn căn phòng trống trải mà bỗng cảm thấy bồn chồn, nghĩ mới thấy, hình như đây là lần đầu tiên tôi ở một mình trong phòng khách sạn đấy!
Thật ra cũng chẳng có gì đáng sợ, lúc trước chú Lê đã nói qua với tôi về những việc cấm kỵ khi ở khách sạn, ví dụ như không được để giày trái ngược với nhau, lúc ngủ chắc chắn phải đóng chặt cửa nhà vệ sinh, quần áo phải treo vào mắc và treo trong tủ, không ngủ ở phòng có gương nằm đối diện giường.
Tuy tôi không hỏi lý do vì sao phải chú ý đến những việc này, nhưng có kiêng có lành, vẫn nên cẩn thận để tránh gọi thứ không sạch sẽ nào đó đến…
Đương lúc nghĩ ngợi, tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng mình, nhìn thoáng qua đồng hồ thấy đã gần mười một giờ đêm, lúc này rồi mà còn ai đến gõ cửa nữa? Tôi thấp thỏm đi tới cửa rồi nhìn qua mắt mèo, thì ra người đứng bên ngoài là lão Triệu.
Tôi vội mở cửa: “Em nói này, vợ chồng anh chị xa nhau đã lâu, chẳng phải nên dính lấy nhau à, sao còn chạy tới phòng em làm gì?”
Ai ngờ lão Triệu lại trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói với tôi: “Chiêu Tài bảo anh qua xem cậu, cô ấy nói cậu nhát gan từ bé, nếu ngủ một mình một phòng sẽ thấy sợ hãi.”
Tôi xấu hổ: “Anh đừng có nghe chị ấy nói vớ vẩn được không? Chẳng biết là ai lên trung học rồi còn khóc vì có con chuột chạy qua đâu!”
Lão Triệu cười phá lên: “Hai chị em nhà này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân!”
Tôi mời lão Triệu vào phòng rồi lấy hai chai bia và một gói xúc xích trong tủ lạnh ra: “Nào, hôm nay làm phiền anh rồi, hai chúng ta uống một chai đã…”
Lão Triệu vội xua tay: “Anh vốn ít người thân họ hàng, người nhà của Chiêu Tài chính là người nhà của anh, có điều… anh vẫn muốn hỏi cậu một chuyện, nhưng không biết có nên hỏi hay không.”
Tôi thấy anh ấp úng thì mở bia ra rồi đưa sang: “Bác sĩ Triệu ơi, bình thường anh đâu có như thế này! Chẳng phải có chuyện gì anh vẫn luôn nói thẳng đấy sao?”
Lão Triệu cười: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng hôm nay lúc đỡ thím xuống xe, anh có ngửi thấy thím ấy có mùi…”
Lòng tôi trầm xuống, vội chen lời: “Thím ấy là cái ấm sắc thuốc mà, uống thuốc trong một thời gian dài nên trên người có mùi thuốc cũng là bình thường thôi.”
Nhưng lão Triệu lại lắc đầu: “Anh rất quen với cái mùi này, đây không phải là mùi thuốc, mà là mùi Formalin*.”
* Trong y học dung dịch formalin được sử dụng có tính cục bộ để làm khô da, chẳng hạn như trong điều trị mụn cơm. Ngoài ra dung dịch này còn được sử dụng trong ướp xác để khử trùng và tạm thời bảo quản xác chết.
Tôi giật nảy cả mình: “Cái gì? Không thể nào?”