Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 592
Nghĩ thế, tôi lại cầm hộp gấm trên kệ xuống, sau đó mở nắp lấy cục sắt ra.
Thứ này chúng tôi gọi là cục sắt, là do nó cực kỳ giống một khối sắt bị ném vào nhiệt độ cao tan chảy thành. Tôi đưa nó cầm trong tay nghiên cứu cẩn thận, chẳng lẽ là thứ này đã khiến tôi quay ngược thời gian?
Lúc này nghĩ lại, trước đó chúng tôi xuất hiện trên chiếc du thuyền kia có khi nào cũng do thứ này không?
Trong lúc tôi cầm cục sắt suy nghĩ linh2tinh, thì Đinh Nhất đẩy cửa vào: “Cậu làm gì trong này lâu thế? Mãi không ra!”
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, lại thấy trời đã tối, tôi nhìn đồng hồ treo tường, lúc này đã là chín giờ hai mươi phút.
Tôi cực kỳ khiếp sợ nhìn Đinh Nhất, không nói lên lời.
Đinh Nhất tưởng tôi bị mất hồn, tí nữa thì đi gọi chú Lê đến xem tôi thế nào! Lúc này tôi nhìn Đinh Nhất, giống như đã phát hiện ra chuyện động trời, hưng phấn lôi kéo anh ta: “Thứ5này có thể giúp chúng ta quay về quá khứ!”
Đinh Nhất nửa tin nửa ngờ nói: “Người anh em à, cậu không bị sốt chứ?”
Tôi lườm anh ta một cái nói: “Anh đã quên chuyện chúng ta ở hồ Thiên Đảo rồi à? Nhanh! Gọi chú Lê vào đây, thứ này không thể nói bên ngoài…”
Chờ chú Lê đi vào, tôi bảo chú ấy khóa cửa lại. Chú Lê cười nói: “Tên nhóc cháu lại làm cái quỷ gì thế? Còn ra vẻ thần bí như thế.”
Tôi thấy cửa đã khóa, mới nghiêm túc hỏi6chú Lê: “Lúc nãy chú ở trong bếp đi ra sân đã thấy cháu đúng không?”
Chú Lê gật đầu nói: “Đúng thế! Không phải chú còn bảo cháu ở lại ăn cơm à, đến lúc chú bê cơm lên thì không thấy bóng dáng cháu đâu nữa.”
“Chú có nhớ lúc đấy là mấy giờ không?” Tôi hỏi.
Chú Lê nghĩ một chút: “Hơn bốn giờ chiều, dù sao cũng chưa đến năm giờ.”
Chú Lê vừa nói xong, Đinh Nhất trầm giọng nói: “Không thể nào, lúc đó chúng cháu đang nấu cơm ở nhà, hơn nữa5cơm hôm nay đều do Tiến Bảo nấu, sao cậu ta có thể phân thân chạy đến chỗ chú được?”
Chú Lê cũng chắc chắn nói: “Buổi chiều Tiến Bảo có đến đây thật, không tin cháu hỏi nó xem!”
Lúc này tôi ra vẻ thần bí nói với họ: “Hai người đừng cãi nhau! Vì cả hai đều nói đúng, cháu lúc chiều đúng là ở nhà nấu cơm với Đinh Nhất, đương nhiên, người chú Lê nhìn thấy buổi chiều cũng là cháu.”
Lần này đến lượt hai người họ mơ hồ, chú Lê còn đưa3tay sờ trán tôi nói: “Thằng nhóc này, có phải cháu phát sốt nên mê sảng không?”
Tôi cầm tay chú ấy hạ xuống, sau đó nghiêm nghị nói những chuyện đã xảy ra cho bọn họ nghe. Bọn họ nửa ngày không nói lời nào, giống như đang nghĩ tôi nói điên khùng vậy.
Tôi thấy bọn họ vẫn không tin thì xoa tay nói với bọn họ: “Chuyện ở hồ Thiên Đảo mọi người vẫn chưa quên chứ! Chúng ta lúc đó đã thực sự lên chiếc du thuyền hai mươi năm trước, điều này có ảnh chụp của Điền Hoài Mẫn làm chứng. Ngày đó dị tượng duy nhất chính là thứ này từ trên trời rơi xuống như sao băng…”
Lúc này chú Lê cũng giật mình nói: “Đừng nói là, thật sự… Nhưng thứ này dùng như thế nào? Chẳng lẽ cầm nó là có thể quay lại quá khứ?”
Tôi lắc đầu nói: “Không phải, sau khi chúng ta từ hồ Thiên Đảo quay về, không phải chú vẫn cầm nó sao? Sao chú không quay về quá khứ! Mà thứ này không phải nghĩ đến lúc nào thì sẽ quay lại lúc đó, hai lần quay lại đều là những thời điểm tùy ý trong quá khứ…”
Nói đến đây tôi sững người, vì tôi đột nhiên nghĩ, nếu như tôi có thể cầm thứ này quay lại thời điểm cha mẹ tôi xảy ra chuyện ở thôn nhỏ đó, có phải có thể thay đổi những gì đã xảy ra, cứu người cả thôn đó không?
Chú Lê thấy tôi cầm cục sắt trên tay ngẩn người, thì biết tôi đang nghĩ gì, nên chú ấy nghiêm túc nói: “Nếu như những chuyện đã xảy ra còn cố ý khiến nó thay đổi, có lẽ sẽ phát sinh chuyện còn đáng sợ hơn, đây chính là hiệu ứng cánh bướm. Cho nên chắc chắn không được có ý đồ thay đổi điều gì…”
“Nhưng chúng ta đã xuất hiện ở trong tấm ảnh hai mươi năm trước, có phải cũng coi như đã thay đổi lịch sử không?” Tôi trầm giọng.
Chú Lê thở dài nói: “Đây chính là chuyện chú lo lắng, trời mới biết vì sao chúng ta lại xuất hiện trong tấm ảnh kia, điều này không biết sẽ làm hai mươi năm lịch sử sau đó vì chúng ta mà thay đổi những gì.”
Tôi nghe xong nhìn cục sắt trong tay im lặng không nói…
Từ khi chú Lê biết công dụng của viên thiên thạch này, chú ấy không cho tôi chạm vào nữa, hơn nữa còn đem nó cất vào két bảo mật cao cấp.
Tôi biết chú ấy là muốn tốt cho mình, dù sao vì cứu cha mẹ, đi thay đổi vận mệnh của người khác, tôi không làm được, vì điều này sẽ là không công bằng với họ. Nếu như tôi nhất thời xúc động, thực sự làm ra chuyện như vậy, thì quãng thời gian còn lại tôi nhất định sẽ sống trong hối hận.
Vì chuyện này tinh thần tôi sa sút vài ngày, có lúc tôi thậm chí nghĩ đến chuyện, tôi chỉ muốn về nhìn lại, cái gì cũng không thay đổi, chỉ cần nhìn thấy họ lần cuối là được!
Nhưng lý trí lại nói với tôi, nếu như tôi thật sự có thể xuyên về buổi tối đó, tôi chắn chắn sẽ liều chết để họ rời khỏi chỗ đó, vì tôi nhất định không thể trơ mắt nhìn họ chết đi…
Vì để tôi không suy sụp nữa, chú Lê vừa có việc đã gọi tôi đi cùng, tiếc rằng đều là xem phong thủy và âm trạch. Trong lúc tôi ngày nào cũng không ngại phiền chạy lung tung theo chú ấy, thì một mối làm ăn về tìm xác đến với chúng tôi.
Việc này do khách hàng lớn mới đây của chú Lê giới thiệu - cậu Uông, nghe nói đây là đối tác vô cùng quan trọng của cậu Uông, cả con trai và con dâu của người đó đều xảy ra chuyện.
Người này họ Đổng, tên là Đổng Gia Lâm, con trai ông ta tên là Đổng Hạo Thiên vừa mới kết hôn năm nay.
Hai vợ chồng trẻ đang tân hôn, cho nên không có việc gì sẽ đến một biệt thự của nhà họ Đổng ở ngoại thành, sống thế giới của hai người. Bình thường đều đi vào cuối tuần, buổi sáng đầu tuần mới quay lại công ty làm việc.
Nhưng một tuần trước, hai vợ chồng trẻ như bình thường lái xe đến biệt thự vào cuối tuần, trước khi đi mẹ Đổng Hạo Thiên còn hỏi có cần đưa người giúp việc theo để nấu cơm cho họ không? Nhưng hai người này từ chối, nói muốn chỉ có hai người, đến khi có con rồi sẽ không thể như thế được nữa.
Mẹ Đổng vừa nghe thấy cháu, tất nhiên mặt mày hớn hở bảo bọn họ nhanh chóng qua sống thế giới của hai người họ, cũng tranh thủ thời gian tạo cho bà một đứa cháu trai, lúc đó bà không lo không có việc để làm.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng đến thứ hai Đổng Gia Lâm đột nhiên gọi điện về nhà nói: “Thằng nhóc Hạo Thiên có chuyện gì vậy? Đến hôm nay còn chưa đi làm! Cả công ty còn đang chờ nó đến họp!”
Bà Đổng vội vàng nói: “Tiểu Thiên, hai đứa nó sáng nay cũng chưa về nhà! Bọn chúng không đến công ty thì có thể đi đâu?”