Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 583
Tôi nghe chú Lê nói xong, cũng cảm thán sự tình dẫn đến như bây giờ, thật ra đều do Lý Đông Hương sống quá cố chấp.
Trước đó cha bà ta đã phản đối họ ở bên nhau, nhưng bà ta bướng bỉnh không nghe. Sau đó người đàn ông này bỏ chạy, bà ta vẫn cố chấp không chịu buông tay. Đến cuối cùng, biết rõ người đàn ông2trước mặt là cha ruột con trai mình, nhưng lại khăng khăng không chịu nói ra, để hai người bọn họ, một kẻ hận đến nỗi giết chết cha ruột mình, một kẻ đến chết cũng không biết mình còn có một đứa con trai khác.
Đêm đó, chúng tôi đi máy bay về nhà, chuyến đi này quá mệt mỏi, về nhà phải nghỉ ngơi một thời gian mới được.
Sau5đó cậu Uông cũng rất kinh hãi gọi điện cho chú Lê, nói Tôn Bằng Thành đúng là anh trai của mình! Hóa ra sau khi cảnh sát điều tra kỹ gia cảnh của Lý Đông Hương, nhanh chóng phát hiện ra bà ta có một người con trai tên là Tôn Bằng Thành.
Lúc cảnh sát tìm đến Tôn Bằng Thành, anh ta chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi chờ các6người lâu rồi.”
Có lẽ Tôn Bằng Thành đột nhiên phát hiện không có mẹ, chẳng còn ai khác chứng minh sự tồn tại của anh ta trên đời này…
Cậu Uông cũng khó chấp nhận chuyện mình có thêm một người anh trai, mà người anh trai này lại là người đã giết chết cha mẹ và em gái mình. Cuối cùng anh ta đành ủy thác chú Lê đến nhà5tù hỏi Tôn Bằng Thành xem anh ta có nguyện vọng gì, dù sao cũng là anh em, mặc dù không có tình thân.
Lúc chúng tôi vào tù gặp Tôn Bằng Thành, có cảm giác anh ta rất bình thản, không giống như người đang đối mặt với án tử. Chúng tôi chuyển ý tứ của cậu Uông đến anh ta, Tôn Bằng Thành cười nói: “Thay tôi cảm ơn3anh ta, nếu như… Chúng tôi từ đầu đã biết nhau là anh em, có lẽ sẽ sống chung một cách tốt đẹp…”
“Hậu sự của mẹ anh, cậu Uông cũng đã giúp anh làm xong, anh thật sự không còn chuyện gì muốn làm à?” Tôi hỏi lại lần nữa, vì chúng tôi đều biết lần này án anh ta phải nhận là gì.
Tôn Bằng Thành nghe xong thở dài, sau đó hai tay vuốt mặt: “Nếu như có thể, sau khi tôi chết hãy an táng tôi cạnh mộ mẹ tôi… Cho đến bây giờ tôi cũng chưa hiếu thảo với bà, ngay cả bệnh tim của bà mà tôi cũng không biết…”
Nói đến đây, hai hàng nước mắt chảy ra.
Tôi biết đây là yêu cầu cuối cùng của anh ta, nên gật đầu nói: “Anh yên tâm, chuyện này dù anh không nói, em trai anh cũng sẽ làm vậy.”
“Em trai… Đúng, nó là em trai tôi. Vậy hãy nói với nó, ly Ca Diêu Bát Phương vẫn nằm trong tủ đồ của tôi ở phòng làm việc, bảo nó đến lấy đi.” Tôn Bằng Thành nói xong đứng dậy bỏ đi, không nói thêm câu gì.
Mấy tháng sau, cậu Uông tự gọi điện cho chú Lê, nhờ chú ấy lo hậu sự cho Tôn Bằng Thành… Chúng tôi cũng thực hiện như nguyện vọng của anh ta, an táng anh ta cạnh mộ Lý Đông Hương.
Khách hàng lớn như cậu Uông coi như đã bị chú Lê bắt lại, từ sau chuyện tìm Phong Hải Hào, rồi lo hậu sự cho cha mẹ anh ta, lại đến giúp đỡ chuyện hậu sự cả mẹ con Tôn Bằng Thành, có thể nói là chú Lê cũng kiếm đầy bát đầy bồn.
Sau khi chú Lê chia tiền cho chúng tôi, tài khoản của tôi có thêm một số lớn. Trước kia thường nghe người ta nói, ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm, xem ra chuyến này của chúng tôi đúng là như thế.
Còn cả khối thiên thạch vớt ra ở hồ Thiên Đảo, ba người chúng tôi nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng quyết định vẫn không nên lấy ra. Mặc dù vật này đến cùng có khả năng như thế nào chúng tôi vẫn chưa biết, nhưng khi nó ở dưới nước có thể phong bế được cảm giác của tôi, chắc chắn không phải là thứ bình thường, cứ giữ lại đã.
Sáng hôm đó, chú Lê gọi điện thoại cho chúng tôi, nói có nhà hỏi chúng tôi có mua không, tôi nghĩ thầm chẳng lẽ lại bảo chúng tôi đi mua nhà ma?
Đợi đến khi chúng tôi đến, đã thấy có một người phụ nữ trung niên ngồi trong nhà chú Lê.
Hỏi ra mới biết, người này muốn đến tìm chú Lê làm một pháp sự đuổi ma, vì nhà bà ấy đã từng có người chết, cho nên sau khi làm lễ thì muốn bán đi.
Tôi thuận miệng hỏi giá, nghe xong thấy đúng là rất hời. Thế nhưng sau khi tôi biết vị trí của ngôi nhà, vội nháy mắt nói với chú Lê, căn nhà này chúng tôi không mua nữa.
Chú Lê thấy tôi kiên quyết, cũng không nói gì thêm. Sau khi tiễn người phụ nữ kia về thì hỏi tôi: “Miếng mỡ lớn như thế mà cháu lại không muốn à? Ở đó không có âm hồn, không phải cháu không biết, giá tiền này mua biệt thự là giá mua cải trắng rồi.”
Tôi lắc đầu: “Chú của cháu ơi, nhà kia đừng nói là giá rẻ, dù cho không cháu cũng không lấy!”
“Vì sao? Vì cả nhà Bàng Thiên Dân đều chết ở đó à, nhưng âm hồn của bọn họ đều bị quỷ sai dẫn đi rồi mà?”
Lúc này Đinh Nhất nãy giờ không nói gì cũng lên tiếng: “Nhà đó không thể mua, trời mới biết Bàng Thiên Dân có giấu thứ gì trong đó hay không?”
Chú Lê nghe xong cũng im lặng không nói gì, một lúc sau mới thong thả nói: “Sao chú lại quên chuyện này chứ, căn nhà đó đúng là không thể mua. Đáng tiếc! Phòng này có ép giá xuống nữa cũng được, vì ngoài chúng ta… có lẽ không ai dám mua căn nhà có đến năm mạng người thành ma.”
Tôi thầm nghĩ người này đúng là cần tiền không cần mạng, trời mới biết sát thủ tập đoàn Thái Long phái đến đó tìm thứ gì? Có lẽ không tìm được, nhỡ đâu đột nhiên một ngày nào đó hắn quay lại, nếu không bọn họ đâu cần phải phái cao thủ đến lấy mạng cả năm người kia chứ?
Căn nhà này mà cũng dám mua? Đúng là tiền làm cho mù mắt! Càng già càng hồ đồ… Bây giờ chúng tôi có thể trốn xa bao nhiêu thì xa tầm đó, lại còn tự đưa đầu mình vào họng súng của tập đoàn Thái Long sao?
Lúc ăn cơm trưa, chú ấy vẫn chưa quên chuyện này! Tôi đành làm giọng như dỗ trẻ nói: “Những kiểu nhà ma như vậy sau này còn nhiều mà, chúng ta không đáng phải cố chấp căn nhà này, ngoan, đừng nghĩ nữa, ăn cơm đi!”
Không ngờ chúng tôi mới ăn được một nửa thì chú Lê nhận được điện thoại của chị Bạch, chị ấy có chuyện muốn ủy thác cho chúng tôi, nhưng đường hơi xa. Tôi nghe điện thoại vội lớn giọng nói: “Chị Bạch, lần này không phải bảo tụi em đến châu Phi đấy chứ!”
Chị Bạch cười nói: “Dĩ nhiên không phải, Tiến Bảo, cậu còn chưa đi đến Đài Loan phải không?”
“Đài Loan?” Chú Lê cũng không ngờ lần này lại đi Đài Loan.
“Ừ, cháu có một người bạn ở Đài Loan, ông ấy có học sinh mất tích đã nhiều năm, vẫn không có tin tức gì, cho nên muốn nhờ cháu nhờ mọi người tìm giúp.” Chị Bạch nói.
Chú Lê do dự nói: “Nếu như chỉ là mất tích, chúng tôi không chắc chắn có thể tìm được!”
Chị Bạch thở dài nói: “Mẹ của cậu ta đã mơ thấy cậu ta rất nhiều lần, bọn họ cũng đã hỏi trong cung miếu, đều chung một kết quả người đã không còn. Nguyện vọng duy nhất bây giờ của bà ấy là tìm được hài cốt của con trai đưa về an táng, không để giống như chồng, chết không rõ ràng…”