Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 575
Nếu nói lúc nãy là chúng tôi lên phải thuyền ma, vậy sau đó tấm ảnh tập thể có nhiều thêm năm người phải giải thích thế nào chứ?
Nghĩ nát óc cũng không ra, tôi đành quay lại hỏi chú Lê: “Sao mọi người lại phát hiện ra?”
Chú Lê thở dài, nói cho tôi một vài chuyện xảy ra sau khi tôi ngủ…
Có thể là lúc đó tôi vừa đói vừa lạnh, một mình ngồi trên ghế nhanh chóng ngủ thiếp đi. Đinh Nhất sợ tôi lạnh nên cởi áo khoác đắp lên người tôi, còn2bọn chú Lê ngồi nói chuyện phiếm với Trần Cường.
Nhưng càng trò chuyện, ba người họ phát hiện Trần Cường này đúng là giống như người từ hai mươi năm trước tới đây, anh ta không biết điện thoại di động là gì không nói, thế mà lại còn dùng máy nhắn tin BB! Tuy rằng đến nay vẫn có rất nhiều người còn bảo tồn máy nhắn tin, nhưng vì cơ cấu trạm nhắn tin đã không còn từ lâu rồi, nên máy nhắn tin chỉ có thể nhìn chứ không thể dùng.
Sau khi ba5người chú Lê phát hiện vấn đề này thì đều nhìn nhau, giám đốc Tôn còn định thử hỏi Trần Cường hôm nay là ngày tháng năm nào? Ai ngờ Trần Cường cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên máy nhắn tin, sau đó nói ra một mốc thời gian làm ba người bọn họ vô cùng khiếp sợ, ngày 31 tháng 3 năm 1994.
Lúc ấy vẫn là chú Lê phản ứng nhanh, chú lập tức liên tưởng đến có thể mấy người chúng tôi vì nguyên nhân nào đó mà quay về năm chiếc6thuyền chở khách đó xảy ra chuyện.
Nhưng lịch sử đã định sẵn không thể thay đổi, cho nên chúng tôi cần phải nhanh chóng chóng rời khỏi thuyền này, nếu đi chậm, rất có khả năng sẽ gặp phải ba tên tội phạm cướp bóc kia!
Lúc ấy Đinh Nhất mới lập tức đánh thức tôi, cũng có những chuyện vừa rồi khi tôi tỉnh lại… Khó trách lúc ấy cả đám bọn họ đều vội vã rời khỏi du thuyền! Nhưng tôi nghĩ thế nào cũng không ra, những người đó rốt cuộc là người hay5ma?
Tôi hỏi chú Lê, nhưng chú lại nói mình cũng không biết, lúc trước chú không cảm thấy có chút âm khí nào trên thuyền, nhưng sau khi rời thuyền tôi lại thấy dáng vẻ của họ sau khi chết…
Tưởng tượng đến Trần Cường và bác sĩ Triệu, trong lòng tôi rất khó chịu, người ta đã cứu chúng tôi, nhưng lúc chúng tôi biết bọn họ sẽ gặp nạn, ý nghĩ đầu tiên lại không phải cứu họ, mà là chạy trốn.
Nhưng chú Lê lại nói, lịch sử không thể thay đổi, nếu năm đó3một thuyền người kia không chết, cũng sẽ có một nhóm người khác đắp vào chỗ hổng này y như vậy. Trước tiên không nói nhóm người kia có phải vô tội hay không, nhưng bởi vậy sẽ mang đến hiệu ứng cánh bướm không thể đo lường được… Hậu quả có lẽ sẽ càng thêm đáng sợ.
Phía Đông có một tia nắng mặt trời xuyên thủng bóng tối, bình minh rốt cuộc đã tới, lúc ánh sáng một lần nữa chiếu rọi mặt hồ, tất cả chuyện trải qua đêm qua thật giống như một giấc mộng hoàng lương, là thật hay giả ai cũng không phân biệt được rõ ràng.
Nắng sớm chiếu xuống mặt hồ, ánh vàng chói mắt, tôi nhớ bác sĩ Triệu từng dặn dò, mấy ngày nay không được nhìn thẳng ánh mặt trời, vì thế tôi cúi đầu nhìn xuống dưới chân, lại phát hiện trên cổ tay tôi còn đang quấn chiếc khăn lông mà trước đó Trần Cường đưa cho tôi đắp lên mắt, tuy rằng bây giờ nó đã khô kiệt rồi…
Nhìn khăn lông trên cổ tay, tôi biết chuyện ngày hôm qua đều là thật, người cứu chúng tôi chắc chắn không phải ma, nhưng bọn họ lại đúng là những người năm đó gặp nạn ư? Nghĩ đến đây tôi quay đầu hỏi ông anh lái thuyền: “Tấm ảnh chụp chung năm đó có thể xem ở đâu?”
Anh ta mang vẻ mặt mờ mịt nói: “Không có chỗ nào để xem đâu, nghe nói năm đó tấm ảnh này bị người nhà của một vị du khách rửa ra, sau đó rơi vào tay một phóng viên báo chí Đài Loan. Bởi vì bên chúng ta vốn dĩ không tìm được năm người dư ra kia, nên chuyện này chẳng giải quyết được gì.”
Tôi thầm thất vọng, xem ra khả năng nhìn thấy tấm ảnh kia cực kỳ bé nhỏ, nhưng nếu không nhìn thấy được tấm ảnh đó, tôi hoàn toàn không tin bọn Trần Cường chính là những người năm đó trên du thuyền!
Chờ khi chúng tôi trở lại bến tàu, vừa lúc gặp được những chiếc thuyền khác chuẩn bị xuất phát tiếp tục đi tìm kiếm trên hồ. Lăn lộn hết một ngày đêm, chúng tôi đều đã cạn kiệt sức lực, thật sự không còn tâm tư quan tâm bọn họ có thể tìm được hay không rồi.
Trở lại khách sạn, ba chúng tôi cả cơm cũng không ăn, về phòng ngủ luôn. Một giấc này ngủ cực sâu, tôi còn mơ thấy rất nhiều người, trong đó có cả Trần Cường và bác sĩ Triệu người Đài Loan.
Chờ tôi ngủ đã đời thì thấy trời đã tối, Đinh Nhất và chú Lê tỉnh lại từ sớm, họ cũng đã ăn cơm trước. Chú Lê chỉ vào cơm trên bàn nói: “Tỉnh rồi thì dậy ăn chút gì đi, vừa rồi bọn chú thấy cháu ngủ say quá nên không đánh thức cháu.”
Tôi chầm chậm từ trên giường ngồi dậy, khẽ lúc lắc cái đầu hơi mơ hồ, muốn cho mình tỉnh táo hơn một chút. Nói thật tôi không có khẩu vị, nhưng rốt cuộc đã một ngày một đêm không ăn gì, cho nên tôi phải ép mình ăn một ít.
Đinh Nhất thấy tâm trạng tôi không tốt, nên đi tới ngồi ở mép giường nói: “Vẫn nghĩ đến chuyện đó à?”
Tôi không đáp, chỉ khẽ gật đầu, ngay lúc đó tôi cảm thấy mình thật sự rất vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người vô tội gặp nạn, lại không có cách nào. Trừ việc tìm xác chết, những chuyện khác tôi đều không hề có chút tác dụng…
Cảm giác này làm tôi nghĩ tới cha mẹ mình, nếu dị năng của tôi là cứu người thì tốt biết bao, không phải tìm người chết con mẹ gì hết!
Đinh Nhất thở dài nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, không ai có thể thay đổi chuyện đã xảy ra… Hiểu không? Nếu cậu tự ép mình rúc vào sừng trâu, đến cuối cùng người đau khổ chỉ có chính cậu thôi…”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó cười nói: “Tôi không sao, chỉ là ngẫu nhiên sẽ cảm thấy hơi mệt mỏi thôi…”
Chú Lê đi tới vỗ vai tôi nói: “Mau ăn chút gì đi! Chắc chắn là cháu bị hạ đường huyết nên tâm trạng mới suy sút.”
Tôi bị chú làm cho bật cười, đành phải bò dậy ăn một cái chân gà đã nguội lạnh. Khi đồ ăn xuống bụng, cảm xúc tiêu cực tột độ vừa rồi thật sự vơi đi một ít, chẳng lẽ để cho chú Lê nói trúng rồi, là vì đường huyết của tôi thấp quá à?
Nhưng tôi vẫn nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói: “Chú Lê, nếu có một ngày tiền của cháu để dành đủ rồi, cháu rửa tay không làm nữa, đến lúc đó chú đừng ngăn cản cháu nhé!”
Chú Lê nghe xong lườm tôi rồi bảo: “Cậu trẻ, rất nhiều năm trước chú cũng từng có suy nghĩ giống cháu, nhưng bây giờ không phải vẫn còn làm việc mệt như chó đây à… Tiền là không có chuyện kiếm đủ hay chưa đâu.”
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đã gần như bình phục, giám đốc Tôn đến sớm đón chúng tôi ra bến tàu. Khi lại gặp ông anh lái thuyền kia lần nữa, chúng tôi đều nhìn nhau cười.
Dẫu sao đã trải qua sinh tử cùng nhau, không thể cứ gọi người ta là ông anh lái thuyền được, vì thế tôi chủ động hỏi tên họ của anh ta.
Anh lái thuyền họ Tạ, trong nhà đứng thứ tư, cho nên người quen biết không gọi là lão Tứ thì gọi là anh Tư.