Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 544
Lúc Mã Bình Xuyên đuổi đến cảng, quả nhiên phát hiện một đám người đang chuẩn bị trốn vào thùng hàng…
Anh ta lập tức chỉ đạo cấp dưới vây bắt, đối phương thấy có nhiều cảnh sát đến như vậy, bị dọa sợ nên chấp nhận chịu trói. Lúc đó Mã Bình Xuyên nhanh chóng nhận ra mấy người định trốn trong thùng hàng đi Thiên Tân chính là mấy tên thủ phạm chính trong vụ án góp vốn này.
Nhưng2lúc Mã Bình Xuyên chuẩn bị áp giải mấy tên này về cục, lại đột nhiên xuất hiện một đám người áo đen, những người này võ nghệ rất lợi hại, kể cả lúc bọn Mã Bình Xuyên rút súng ra chúng vẫn lao đến cứu người, cuối cùng bọn họ chỉ lấy được hai triệu tiền mặt trong thùng đựng hàng.
Lúc Mã Bình Xuyên về đội lại nhận được tin xấu, đó chính là người họ Trần lúc trước5chặn họ ở cổng đã nhảy lầu tự sát.
Bây giờ người nhà họ Trần đang đến đội, khiếu nại Mã Bình Xuyên hại chết gã họ Trần. Mặc dù sau đó đã chứng thực họ Trần tự sát, hắn có bệnh trầm cảm, nhưng dù sao trước khi chết hắn cũng bị mấy câu của Mã Bình Xuyên kích thích mới dẫn đến kết cục như bây giờ.
Cuối cùng lãnh đạo cục đưa ra hình thức là tạm thời cách6chức Mã Bình Xuyên chờ xử lý.
Trong mắt người ngoài, lúc này Mã Bình Xuyên là bị tạm thời cách chức để suy nghĩ lại, nhưng chỉ có một ít lãnh đạo trong cục biết, thật ra đây là hành động cố ý của bọn họ…
Bởi vì đêm đó sau khi kết thúc hành động, Mã Bình Xuyên nhận được một gói hàng nặc danh, bên trong có một tấm thẻ và mã ngân hàng, số dư tài khoản có5hơn mười triệu, xem ra đây là hành động hối lộ với người đứng đầu điều tra!
Sau đó Mã Bình Xuyên đã báo cáo rõ chuyện này với lãnh đạo, cũng nộp thẻ này lên. Cuối cùng qua nhiều lần thảo luận, mượn cớ vụ họ Trần tự sát nên tạm thời cách chức Mã Bình Xuyên.
Một mặt là để trấn an những người bị hại đang nôn nóng, một mặt có thể để Mã Bình Xuyên tiếp cận tập3đoàn lừa đảo kia, hy vọng có thể nhờ vào đó thành công truy hồi số tiền kếch xù đấy về.
Nhưng trải qua một vài nước đi, thân phận nội ứng của Mã Bình Xuyên bị tập đoàn lừa đảo kia phát hiện, chúng lấy sinh mạng của vợ con anh uy hiếp, bảo anh phải về đội lấy hai triệu tiền làm chứng kia.
Vạn bất đắc dĩ, Mã Bình Xuyên đành nửa đêm quay về đội, đồng thời đánh ngất Tiểu Vương canh giữ vật chứng, lấy hai triệu tiền mặt đi. Mà địa điểm đối phương chọn để giao tiền lại chính là mảnh đất mà công ty lừa đảo kia dùng để thế chấp cho ngân hàng.
Chỗ đó là một mảnh đất hoang, vì trước đây nơi này là một nhà máy hóa chất ô nhiễm, lúc đó trồng rất nhiều cây Dương nhưng tất cả đều héo chết, đối phương hẹn Mã Bình Xuyên trong rừng cây héo kia.
Lúc Mã Bình Xuyên đến nơi thì trời đã rất muộn, ngoài mấy vì sao ra thì đến một ánh trăng cũng không có. Từ xa xa anh nhìn thấy cách mình khoảng mười mét có một người phụ nữ toàn thân áo đen…
Mã Bình Xuyên lập tức nhớ đến thủ phạm cướp người ở cảng, đúng là có cô gái này. Mà lúc tôi nhìn thấy mặt cô ta thì lại vô cùng kinh hãi, sao lại là cô ta? Chẳng lẽ tập đoàn lừa đảo này chính là Thái Long?
Trong ký ức của Mã Bình Xuyên, vẻ mặt Hàn Cẩn năm đó tuy còn ngây ngô, nhưng ánh mắt lăng lệ kia vẫn không hề thay đổi. Tiếc là lúc đó Mã Bình Xuyên nhìn thấy Hàn Cẩn là nữ, nên có hơi buông lỏng cảnh giác, nhưng đối với tình huống của Mã Bình Xuyên năm đó lại là trí mạng.
Hai người nhanh chóng giao thủ, lúc đó Mã Bình Xuyên vì bị cách chức nên không có súng, mà trong lúc giao đấu với Hàn Cẩn anh nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hàn Cẩn lúc mới chân ướt chân ráo vào nghề, có thể đánh với Mã Bình Xuyên đến mức như vậy mà chiếm được thế thượng phong, có thể nhận ra võ nghệ của Hàn Cẩn đến đâu.
Dù sao Mã Bình Xuyên cũng là một người đàn ông khỏe mạnh, cho nên mấy hiệp sau Hàn Cẩn tụt lại rõ ràng. Nhưng khác biệt lớn nhất của hai người chính là Mã Bình Xuyên chỉ muốn bắt Hàn Cẩn, còn Hàn Cẩn lại muốn giết chết Mã Bình Xuyên!
Trong lúc giao đấu, Hàn Cẩn rút một con dao ngắn ra vờ đâm vào bụng của Mã Bình Xuyên, khiến anh lập tức cong người tránh đi, nhưng cũng đưa cổ lại gần Hàn Cẩn…
Lúc Mã Bình Xuyên chết cũng không ngờ mình lại chết trong tay một cô gái. Anh dùng tay bịt yết hầu lại không nói nên lời, chỉ có thể trừng mắt lăm lăm nhìn Hàn Cẩn.
Lúc này Hàn Cẩn nói, cũng là câu duy nhất cô ta nói đêm hôm đó: “Có lỗi với đội trưởng Mã rồi, tôi cũng chỉ là nhận lệnh làm việc, lên đường bình an…”
Dứt lời, Mã Bình Xuyên chìm vào bóng tối.
Đến khi tôi hồi tỉnh từ ký ức của Mã Bình Xuyên, thấy Bạch Kiện xám mặt nhìn tôi, xem ra anh ta đã đoán được tôi nhìn thấy tàn hồn của Mã Bình Xuyên rồi.
Chỉ thấy giọng anh ta run run hỏi: “Anh ấy ở đâu?”
Tôi liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Lan, không biết có nên nói hay không, Bạch Kiện lập tức hiểu được sự thất thố của mình, quay sang nói với Thẩm Lan: “Chị dâu, chúng tôi còn có việc đi trước, hai ngày nữa tôi sẽ lại đến thăm hai người…”
Ra khỏi nhà Mã Bình Xuyên, chúng tôi lập tức lên xe, Bạch Kiện bóp vai tôi hỏi: “Mau nói đi, anh ấy ở đâu?!”
Tôi thở dài: “Người anh em, đừng kích động, tôi đúng là nhìn thấy nơi Mã Bình Xuyên chết, nhưng thi thể có ở đó hay không thì khó mà nói.”
Bạch Kiện gật đầu: “Không sao, cậu nói đi, anh nghe đây.”
“Anh còn nhớ công ty lừa đảo kia đã từng có thế chấp cho ngân hàng một mảnh đất không?” Tôi hỏi ngược lại Bạch Kiện.
Anh ấy suy ngẫm một hồi rồi nói: “Mảnh đất kia không biết đã bị mua đi bán lại bao nhiêu lần, bây giờ đang ở trong tay một ông chủ tên Ôn Châu, mở một vườn cây. Nói đi, Mã Bình Xuyên năm đó đã chết ở đâu?”
Tôi nhìn chằm chằm anh ta, đó chính là câu trả lời. Tôi vốn nghĩ phải đến ngày mai trở lại cục anh ta mới nghĩ cách xác nhận thi thể Mã Bình Xuyên có ở đó hay không! Không ngờ anh ta lại vỗ vai Đinh Nhất nói: “Đi, ra thành Đông, tôi chỉ đường cho cậu!”
Lúc chúng tôi đến vườn cây kia thì đã hơn mười một giờ đêm, tôi từng nghe nhắc đến đây là một tiệm cơm cao cấp. Thế nhưng tôi chưa từng đến đây vì quá đắt.
Thật ra đây cũng không phải câu lạc bộ tư nhân gì, cũng không phải có chế độ hội viên, chỉ cần có tiền thì ai cũng có thể đến được. Mà giá nơi này đắt như thế là có nguyên nhân, nghe nói cây cối trong này đều là cây ghép từ phương Nam rất hiếm, bên trong còn có gốc hoa lan rất lớn.