Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 529
Cũng không biết có phải do uống rượu xong khô nóng hay không, tóm lại tôi ngủ tới nửa đêm thì khát quá nên tỉnh lại, vì thế phải bò dậy tìm nước uống. Nhưng khi tôi đang cầm bình nước tu ừng ực vào miệng, đột nhiên nghe thấy có tiếng khóc từ ngoài cửa truyền vào…
Đang tối đêm tối hôm đột nhiên nghe thế, dọa tôi thiếu chút nữa là sặc cả nước. Chờ tôi lấy lại hơi nghe cẩn thận, phát2hiện lại là tiếng khóc của bé gái!
Tiếng khóc rên rỉ nức nở, như rất đau buồn. Đêm muộn thế này mà con cái nhà ai lại khóc đáng thương như vậy chứ? Lại nói, người lớn đều chết cả rồi sao? Con khóc đến như vậy mà cũng không quan tâm?
Tôi vừa phát bực vừa trở lại giường ngủ, mà lúc này Đinh Nhất lại cũng ngủ say như chết, xem ra chai rượu quý giá cất riêng kia của chị Bạch thực5sự lợi hại!
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, đầu tôi có hơi lâng lâng, có lẽ là di chứng say rượu lưu lại từ ngày hôm qua! Nhưng Đinh Nhất tỉnh dậy lại như chẳng có việc gì, tốc độ chuyển hoá cồn trong cơ thể cái tay này đúng là nhanh gớm!
Ăn xong bữa sáng, ba chúng tôi theo chị Bạch đi đến căn phòng “đặc biệt” chị nói, là một căn phòng ở tận cùng bên trong hành lang lầu hai, cửa6gỗ xưa cũ phong cách châu Âu gây cảm giác áp lực và nặng nề cho người khác.
Bây giờ tất cả chìa khoá cửa đều do chị Bạch cất giữ, bởi vì để chìa khoá ở chỗ người khác chị thật sự không yên tâm. Đợi chị dùng chìa mở cửa ra, trong phòng lập tức bay ra một mùi mốc như lâu ngày không được thông khí.
Chị Bạch đi vào trước, bởi vì ánh sáng trong phòng quá mờ, nên chị đi đến5cửa sổ kéo toàn bộ rèm cửa ra. Theo ánh mặt trời chiếu vào, cảnh trong phòng trở nên rõ ràng ngay.
Trước đó tôi tưởng có thể là trong phòng này có phòng ngầm linh tinh gì đó? Nhưng giờ nhìn thấy, với diện tích và bố cục này, khả năng có phòng ngầm không lớn lắm!
Chị Bạch dẫn chúng tôi tới vách tường xuất hiện bóng đen chị nói lúc trước, chúng tôi xem rất kỹ, đúng thật là giống như hai bóng3người, một cụ già, một cô gái…
“Hai vết bẩn này lúc trước có không?” Tôi hỏi chị Bạch.
Chị lắc đầu và đáp: “Thật ra chị cũng không rõ lắm, bởi vì trước đây chỗ này vẫn luôn cho du khách thông thường tham quan, nên bình thường chị rất ít tới. Mà việc vệ sinh trong này cũng vẫn do cô phục vụ Emma người Pháp đã mất tích ấy phụ trách, bây giờ cô ấy cũng mất tích, cho nên không ai biết trước đó có vết bẩn này hay không.”
Tôi cẩn thận quan sát trong phòng, thấy trang trí của phòng này đúng như lời chị Bạch nói, vô cùng cổ kính, vài chiếc ly trong tủ rượu đều là kiểu dáng của mấy thập kỷ trước, còn cả giá sách lớn kia, vừa nhìn là biết tuổi còn lớn hơn cả tôi.
Từ lúc vừa bước vào phòng, tôi đã thầm cảm nhận tất cả bên trong, nhưng lại không cảm thấy gì cả! Cho nên nói, đến nay, phòng này chắc chắn không tồn tại thi thể người bị hại nào. Nhưng hai người kia làm sao lại biến mất được?
Lúc này chú Lê cầm la bàn đi khắp nơi trong phòng, muốn xem thử có chỗ nào âm khí nặng hơn không, nhưng chú tìm cả buổi lại thấy tất cả bình thường, đáng lý ra đồ đạc trong phòng đều có lịch sử hơn trăm năm, có vài thứ mang chút âm khí cũng rất bình thường.
Nhưng cố tình là cái gì cũng không có, những đồ trong phòng đều sạch sẽ như mới xuất xưởng vậy! Lúc này tôi tuỳ tiện cầm một khung ảnh trên bệ lò sưởi khảm vào tường lên, bên trong tấm hình đen trắng có cô bé người nước ngoài tầm tám chín tuổi, rất đáng yêu.
Tôi lại nhìn những tấm ảnh khác, phát hiện trong những tấm khác, bất kể là chụp chung hay chụp một người, đều không còn xuất hiện bóng dáng của cô bé này nữa.
Vì thế tôi xoay sang hỏi chị Bạch có biết cô bé trong ảnh này là ai hay không? Chị Bạch cầm tấm ảnh nhìn lướt qua rồi nói: “Chị thật sự không có ấn tượng gì, nhưng mà…”
Chị Bạch nói tới đây thì xoay người rút xuống một quyển tạp chí trên kệ sách ở góc Tây Bắc trong phòng đưa cho tôi: “Đây là của gia tộc chủ trước trang viên rượu vào thập niên 90, lúc việc làm ăn phát đạt nhất có tự in một quyển tạp chí về lịch sử gia tộc, trong đó chắc có ghi lại mọi việc từ khi gia tộc đến đây xây dựng trang viên rượu, tự cậu xem trước đi!”
Tôi nhận cuốn tạp chí tuỳ tiện lật, tôi chẳng biết nửa chữ tiếng Pháp bẻ đôi nào, nhưng vẫn có thể xem lướt hình ảnh. Có điều lật hết cuốn tạp chí cũng không nhìn thấy cô bé trong ảnh kia.
Cũng không biết tại sao, tôi rất tò mò thân phận của cô bé này, vì thế bảo chị Bạch dùng điện thoại chụp lại tấm ảnh kia, sau đó gửi cho người thừa kế cuối cùng của trang viên rượu, hỏi thử trong gia tộc của anh ta có cô bé nào như vậy không?
Nhưng vừa hỏi, đối phương đã trả lời chắc nịch với chị Bạch là, cô bé này vốn dĩ không phải người trong gia tộc họ, còn lai lịch tấm ảnh kia anh ta cũng không biết được, vì xét cho cùng thời gian anh ta và cha sống ở trang viên rượu cũng rất ngắn.
Tôi nghe thế thì thầm thấy không đúng, nếu cô bé này không phải người của gia tộc họ, vậy vì sao chủ trang viên rượu năm đó phải bảo tồn tấm ảnh của một đứa bé xa lạ hoàn hảo chứ?
Xuất phát từ sự tò mò, tôi dùng điện thoại chụp lại tất cả bài trí trong phòng, có đồng hồ treo tường kiểu cũ, đèn bàn, tranh sơn dầu trên tường, ghế sô pha bọc da thật, đèn chùm hình dáng cổ xưa, hộp nhạc trên đầu giường, còn có một ít đồ chế tác tinh xảo…
Đinh Nhất thấy tôi chụp tanh tách liên hồi, hỏi tôi làm gì thế? Tôi vừa chụp vừa nói với anh ta: “Tôi chụp lại bài trí trong này vào điện thoại, để sau đó buổi tối không có việc gì thì xem xét một chút, coi thử mấy thứ này có vấn đề gì không.”
Anh ta lắc đầu, không để ý đến tôi nữa mà xoay người tiếp tục tìm kiếm trong phòng, xem xem có phòng ngầm linh tinh gì mà chúng tôi chưa phát hiện không. Lúc này chú Lê còn đang nghiên cứu hai cái bóng trên tường, đầu tiên chú ấy mượn Đinh Nhất con dao bạc, sau đó cạo nhẹ lên tường, thế mà lại cạo ra một chút bột phấn màu đen.
Chú Lê hơi nghi ngờ lấy bột phấn đó để trước mũi ngửi thử, lại có mùi quen quen, nhưng nhất thời không thể nói ra là ngửi thấy ở chỗ nào.
Tôi cất điện thoại, đi đến cạnh chú hỏi: “Thế nào? Cái bóng này có vấn đề gì không ạ?”
Chú Lê đưa bột phấn màu đen đó đến trước mũi tôi bảo: “Cháu ngửi thử, có nhớ ra từng ngửi thấy ở chỗ nào không?”
Tôi cẩn thận ngửi một chút, lại cảm giác mùi này có một loại ghê tởm nói không nên lời. Vì thế vội nghiêng đầu đi nói: “Đây là mùi gì ạ? Khó ngửi thế!”
“Cháu có cảm thấy giống mùi gì không? Có từng ngửi thấy ở đâu chưa?” Chú Lê nói.
Vì thế tôi buộc phải ngửi thử lần nữa, cảm thấy mùi này đúng là có vẻ như đã từng ngửi được, ngửi kỹ thì phát hiện có chút khen khét và ngai ngái nói không nên lời.
Tôi suy nghĩ hơn nửa ngày mới thử nói: “Mùi này hơi giống mùi lò hoả táng trong nhà tang lễ…”