Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 525
Chú họ đầy ý cười đi đến trước mặt tôi: “Các cháu không sao chứ?”
Tôi lắc đầu: “Đương nhiên không sao, nếu không phải trên người chúng cháu không có súng săn, vừa rồi chắc chắn cháu có thể săn một con lợn rừng cho chú ăn!”
Chú họ chẳng có bụng dạ nói chuyện tào lao với tôi, xách súng săn sau lưng2lên: “Các cháu đi phía trước đi…”
Tôi biết chú họ sợ đàn lợn rừng quay ngược lại, cho nên mới cầm súng săn đi chốt đoàn. Nói thật, nếu không phải có chú họ dẫn đường, thật đúng là tôi không thể tưởng được ở chỗ sâu trong rừng rậm lại còn có người ở.
Đó là một căn nhà nhỏ trong rừng, khi5chúng tôi đến nơi, thím họ đã chờ trước cửa từ sớm. Tôi nhìn thấy thím họ thì lòng cảm thấy đau xót, lúc trước còn tưởng thím đã không còn nữa.
Thím họ chờ tôi đến trước mặt, giữ chặt tay tôi nói: “Tiến Bảo, các cháu đi đường mệt chết rồi nhỉ! Cơm chiều nấu xong rồi, mau vào nhà ăn cơm6đi!”
Tôi đỏ mắt nói: “Thím họ… Cháu còn tưởng rằng… tưởng rằng thím…”
Thím họ cười vỗ vai tôi: “Thím biết, cháu thấy không phải thím rất khoẻ à, không sao… Có chú họ cháu ấy, kiểu gì cũng phải làm ra cái chuyện xấu này.”
Chú họ nghe thế cũng chỉ cười nhạt, không nói gì cả.
Căn nhà gỗ nhỏ này nhìn từ bên5ngoài không tính là lớn, nhưng đi vào trong lại thấy rất rộng rãi, hơn nữa bên trong còn đào sâu xuống dưới hai mét, cảm giác giống như là một căn hầm xa hoa.
Lúc này thím họ bưng đồ ăn lên bàn: “Trên núi không so được với dưới chân núi, không có hoa quả rau dưa gì, nhưng thịt lại có3rất nhiều. Hai ngày trước chú họ bảo cháu sắp tới, phải chuẩn bị nhiều món ăn dân dã, thím còn không tin, nào biết chúng ta trốn ở đây mà các cháu vẫn có thể đến được chứ!”
Tôi cười hì hì: “Chỉ cần biết chú thím ở chỗ nào, dù rất xa cháu cũng có thể tìm được!”
Chú họ liếc tôi rồi bảo: “Cháu cứ bốc phét đi, nếu không phải chú đi đón các cháu, các cháu có thể tìm được à?”
“Vậy không thể trách cháu, mấu chốt là chỗ chú cả đường đi cũng không có!” Tôi không phục nói.
Lúc này tôi nhìn về phía đồ ăn trên bàn, nước miếng lập tức chảy ròng ròng, bụng của tôi và Đinh Nhất đã đói đến sôi ùng ục từ lâu. Chú họ thấy mắt hai chúng tôi đều tỏa sáng thì cười bảo: “Đừng nói nữa, mau ăn đi! Đây chính là đặc sản núi rừng thứ thiệt đó!”
Vì thế thím họ cười ha ha giới thiệu cho chúng tôi: “Đừng nhìn một bàn này toàn thịt, nhưng đều khác biệt nhé, đĩa này là buồng ong xào thịt hươu, đĩa này là thịt thỏ hoang kho tàu, còn thịt khô này, đây là lấy thịt lợn rừng vừa rồi các cháu gặp được để làm đấy!”
Tôi và Đinh Nhất cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ vừa ăn thịt vừa gật đầu…
Bữa cơm này ăn quá no, xong bữa thì hai chúng tôi nằm ườn ra trên giường sưởi chẳng hề muốn nhúc nhích. Toàn căn nhà gỗ nhỏ chỉ có một chiếc giường đất, nhưng may là đủ lớn, bốn người chúng tôi ngủ cũng dư dả. Chú họ kéo mành vải bố ở đầu giường cho thím họ để thím ngủ trước, chúng tôi thì ở bên này nói chuyện phiếm.
Đương nhiên là tôi đang gấp không chờ nổi, muốn biết sao chú lại đưa thím họ rời khỏi nhà, còn chạy về nhà mẹ đẻ của thím họ làm một lễ tang giả là ý làm sao?
Chú họ thở dài rồi nói: “Chú cũng không còn cách nào… Nếu chú không để cho thím họ cháu giả chết, chỉ sợ bà ấy đã sớm chết thật!”
Tôi nghe không hiểu lắm: “Tại sao ạ? Là vì bệnh của thím họ sao?”
Chú họ gật đầu nói: “Thật ra mấy năm trước, chú đã từng đưa thím họ cháu đến bệnh viện Cáp Nhĩ Tân kiểm tra sức khoẻ, nhưng kết quả không tốt lắm, nói là ung thư giai đoạn cuối. Lúc ấy nói gì thím họ cháu cũng không đồng ý điều trị, một hai phải về nhà mới chịu. Chú thấy tâm trạng của bà ấy cực kỳ không ổn, nghĩ thầm về nhà thì về nhà đi, chờ tâm trạng của bà ấy tốt hơn một chút chú lại khuyên bà ấy tới khám bệnh.”
“Vậy sau đó, sao không khám bệnh nữa ạ? Không ổn thì chú gọi điện thoại cho cháu chứ! Chúng ta đến Bắc Kinh khám!” Tôi vội vàng nói.
Chú họ nghe thế lắc đầu: “Tính của thím họ cháu mà cháu còn không biết sao? Có ý kiến của mình, đã quyết định rồi thì ai cũng không thay đổi được.”
“Vậy cũng không thể cứ ở nhà chống đỡ chứ?”
Chú họ đốt cho mình một điếu thuốc, sau đó rít một hơi mới nói: “Sau chú lại nghĩ đến một cách, có thể để thím họ cháu sống lâu thêm mấy năm…”
Tôi thầm ngờ vực, trên đời còn có cách kiểu đó ư? Chú họ thấy vẻ thắc mắc của tôi, thì thầm nói cho tôi biết cách chú dùng là gì…
Cách này chú đã từng dùng rồi, cũng không phải với ai khác, chính là cách mượn tuổi thọ đã dùng cho người tôi nhiều năm trước! Nếu không phải vì cách này, cha mẹ tôi cũng sẽ không chết sớm, là họ cho tôi mượn tuổi thọ của mình, tôi mới còn mạng mà sống đến giờ.
Hoá ra chú nhân lúc thím họ không biết, lấy mấy năm tuổi thọ của mình gán cho thím mượn, lúc này mới để thím lại sống thêm mấy năm tháng yên ổn. Nhưng hai tháng trước, chú họ tính một quẻ cho thím, phát hiện đại nạn của thím tới, mà cách mượn tuổi thọ cũng chỉ có thể thực hiện một lần, nếu chú không nghĩ ra cách, chỉ sợ đến lúc quỷ sai đến câu hồn thì chậm mất.
Vì thế chú họ trái lo phải nghĩ, lúc này mới nghĩ tới cách dùng cái chết giả để lừa gạt quỷ sai. Đầu tiên chú nói với người trong thôn muốn đưa thím họ đi bệnh viện lớn khám bệnh, tiếp đó đưa thím về nhà mẹ đẻ, hợp tác bầy trò với một ông thầy âm dương bên nhà mẹ đẻ của thím họ, để tất cả mọi người cho rằng thím họ qua đời khi đi khám bệnh, nên mới quay về đây an táng.
Chú họ rời khỏi thôn đang ở để chôn cất là vì né tránh quỷ sai, để thân thích láng giềng đều cho rằng thím đã chết, càng là để quỷ sai không câu được hồn phách của thím không nổi lòng nghi ngờ… Mà chú họ thì sớm đã đưa thím họ đến đây ẩn cư, hy vọng có thể giúp thím sống lâu thêm mấy năm trên đời.
Lòng tôi bồi hồi, tình cảm của chú họ đối với thím họ đúng là da diết chân thành mà! Không ngờ lại hy sinh tuổi thọ cho thím! Chỉ hy vọng hết thảy những gì chú họ làm có thể để thím sống lâu thêm mấy năm…
Bởi vì quá mệt mỏi, chúng tôi trò chuyện được một lúc thì tôi ngủ mất, một giấc ngủ rõ ngon lành! Hơn nữa trong rừng rất yên tĩnh, khi chúng tôi ngủ đến tự nhiên tỉnh lại thì đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Ăn cơm xong, chú họ dẫn theo chúng tôi vào trong rừng, chú nói cả khu rừng này gần như không có người tới, cho nên ở gần nhà gỗ chú có đặt một cái bẫy lợn rừng, giờ dắt chúng tôi đi xem bên trong có thứ gì hay không…
Kết quả chúng tôi còn chưa đi đến chỗ đặt bẫy đã nghe thấy phía trước có từng đợt tiếng tru. Chú họ nghe xong thì trầm mặt xuống nói: “Hình như bắt được một con lợn con!”
“Tại sao ạ? Còn chưa tới nơi chú đã biết là lợn con à?” Tôi tò mò hỏi.
Chú họ bảo tôi cẩn thận nghe xem tiếng kêu này có phải rất hoảng sợ hay không? Tôi nghe thấy đúng vậy nên nói luôn: “Thế không phải bình thường sao ạ? Mình rớt xuống bẫy sao lại không hoảng sợ?”