Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 519
Lúc tôi đang nhắm mắt chờ chết thì nghe tiếng vèo! Một con dao bạc cắm phập vào cánh tay của tên kia, đóng đinh hắn xuống đất, quái vật lập tức kêu thảm thiết!
Tôi ngẩng lên nhìn, thấy Đinh Nhất đang mồ hôi đầy đầu đứng ở cửa vào hầm ngầm cách mình không xa, xem hô hấp dồn dập của anh ta là biết vừa rồi đã chạy rất gấp.
Nhìn thấy anh ta, tôi lập tức có cảm giác như nhìn thấy người thân, nếu không phải giữa chúng2tôi còn cách con quái vật kia, chắc chắn tôi sẽ chạy tới cho anh ta một cái ôm thật chặt!
“Chú Lê và nhóm Liêu đại sư đâu?” Tôi chỉ nhìn thấy một mình Đinh Nhất nên không khỏi hơi lo lắng hỏi.
Đôi mắt Đinh Nhất đang nhìn chằm chằm vào tên nằm trên mặt đất, không dám có nửa phần lơi lỏng, nghe tôi hỏi đến nhóm chú Lê thì nói với tôi bằng vẻ mặt bình tĩnh: “Họ không sao, chờ thu phục thứ phía dưới xong sẽ lên5đây tụ hợp, tôi đuổi theo hắn mới chạy lên trước!”
“Đuổi theo hắn? Vậy ra hắn bị anh đánh bị thương, mới bò lê trên mặt đất như vậy à.” Tôi giật mình nói.
Đột nhiên tôi lại nghĩ đến một vấn đề, nếu Hàn Mông và tên đàn ông bị đốt trụi này đều ở bên trên, vậy thứ mà nhóm chú Lê thu phục ở dưới lại là cái gì nữa?
Đinh Nhất nhìn ra thắc mắc của tôi, trầm giọng nói: “Là hồn phách của đứa bé kia, nó cũng6đã hóa thành lệ quỷ…”
“Không phải nó chết trong nhà mình à? Sao có thể xuất hiện ở đây chứ.” Tôi hơi khó hiểu.
Đinh Nhất chỉ ngón tay vào cái tên nằm trên đất nói: “Thật ra lúc bị phát hiện đứa bé kia cũng đã chết rồi, về nhà nhảy lầu chẳng qua chỉ là cái xác sống bị hắn thao túng thôi!”
Lúc này tôi nhìn về phía quái vật như than cốc còn đau khổ giãy giụa trên mặt đất, tay của hắn bị dao bạc cắm chặt xuống5đất đang xèo xèo bốc khói trắng, tuy rằng mặt của tên này đã bị đốt thành cục than, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra hắn rất đau đớn.
Cùng lúc đó, Hàn Mông cũng cực kỳ khó chịu, dường như giữa hai bọn họ tồn tại mối liên hệ nào đó, kẻ chết người bị thương…
“Vừa rồi cậu đi đâu vậy?” Đinh Nhất lúc này mới nhớ ra hỏi tôi.
Tôi vội xua xua tay: “Đừng nói nữa, quay về sẽ kể cho anh nghe, tóm lại không có nửa xu3quan hệ nào với cái tên nằm dưới đất này. Mọi người thì sao? Sao lại gặp được hắn?”
Đầu tiên Đinh Nhất cảnh giác nhìn phía sau, sau đó chậm rãi tới gần tôi nói: “Sau khi phát hiện không thấy cậu, chúng tôi đã tìm khắp các tầng lầu mà vẫn không thấy, cuối cùng sư bá nói nếu muốn tìm thấy cậu, cũng chỉ có thể thu phục thứ bên dưới trước, vì thế chúng tôi mới đi thẳng xuống tầng hầm dưới đất.”
Bây giờ xem ra cũng may tôi gặp phải Hàn Mông, mà không phải cái tên dưới đất kia...
Lúc này từ cửa vào tầng hầm ngầm đột nhiên vọt ra một bóng dáng, mà nhóm chú Lê theo sát phía sau cũng chạy lên. Liêu đại sư thấy tôi không sao thì lớn tiếng nói: “Tiến Bảo, ném cành đào trên lưng cháu cho ta!”
Tôi lập tức dỡ ba lô xuống ném qua đó, một đồ đệ của Liêu đại sư đón được, lấy một cành đào ra, sau đó đổ một lọ chất lỏng đặc sệt lên trên cành đào, tiếp theo dùng từng cành đào đánh lên người tên nằm dưới đất kia.
Chú Lê đi đến bên cạnh tôi nói: “Cháu không sao chứ?”
Tôi lắc đầu: “Không sao ạ, Liêu đại sư định đánh tan hồn phách của hắn à?”
Chú Lê thở dài nói: “Oán khí của tên này lợi hại hơn chúng ta tưởng, mới đến giờ thôi mà đã hại chết hai mạng người, hơn nữa hồn phách bị hắn hại chết không thể đầu thai, đều hóa thành lệ quỷ như hắn. May sao chúng ta phát hiện kịp thời, nếu không thời gian dài, số người hắn hại chết càng nhiều thì càng có khả năng thành ma, đến lúc đó không phải người phàm như chúng ta có thể đối phó.”
Tôi nghe thế thì nhìn sang cái tên trên mặt đất kia, lúc này thân hình hắn đã bị cành đào đánh đến dần dần nhạt đi, dường như sắp biến mất vào không khí. Cái bóng chuồn từ bên dưới lên lúc này cũng hiện hình, đúng là một cậu bé hơn mười tuổi…
Nhìn hai oan hồn bị hắn hại chết này lại chịu nỗi đau đớn giống như hắn, tôi thật sự không đành lòng, bèn hỏi hai người nhóm Liêu đại sư phải làm thế nào? Không ngờ Liêu đại sư nói với vẻ mặt vô cảm: “Chờ đến khi thứ dưới đất này biến mất, họ cũng sẽ biến mất theo…”
“Biến mất chính là hồn phi phách tán ư?” Tôi giật mình.
Liêu đại sư gật đầu: “Bọn họ đã không còn cơ hội đầu thai nữa, thời gian ở lại dương gian càng dài thì oán khí lại càng lớn, nếu không gom lại diệt trừ, họ sẽ còn tiếp tục gây hại cho tánh mạng của người khác.”
Tuy đây là biện pháp giải quyết tốt nhất hiện giờ, nhưng tôi vẫn cảm thấy như vậy rất không công bằng với họ! Chú Lê thấy mặt tôi hơi tái, bèn vỗ vai tôi và nói: “Cháu biết không, loại oan hồn thế này sẽ lặp lại khoảnh khắc trước khi mình chết, vĩnh viễn nhận sự đau khổ không dứt, bởi thế cuối cùng bọn họ mới hóa thành lệ quỷ không có ý thức. Cho nên… hồn phi phách tán đối với bọn họ mới là sự giải thoát chân chính.”
Tôi bất đắc dĩ gật đầu, thật ra trên đời luôn có rất nhiều bất đắc dĩ, chuyện chúng tôi có thể làm cũng không nhiều, tôi cũng thật lòng hy vọng Hàn Mông và cậu bé kia có thể giống như lời chú Lê, thật sự được giải thoát…
Lúc rời khỏi toà nhà, tôi có cảm giác như đã qua mấy đời, nguyên nhân gây ra tất cả mọi chuyện đều bởi vì tên tài xế xe taxi kia nhất thời khó chịu. Tuy rằng khi Bạch Kiện cho tôi xem hồ sơ, miêu tả về hắn chỉ dùng hai chữ họ Lý đơn giản, nhưng tôi biết hắn cũng có người nhà và bạn bè, sau khi chết cũng có người đau lòng khổ sở vì hắn.
Vì một lý do không đáng nhắc tới như vậy mà hại chết bao nhiêu mạng người, cuối cùng cũng hại chết chính mình… Làm như vậy thật sự đáng giá ư? Tôi tin nếu cho hắn sống lại, nhất định hắn sẽ không làm như vậy. Nhưng mà cuộc đời vô thường, lấy đâu ra cơ hội sống lại đây?
Sau khi trở lại nhà chú Lê, tôi kể lại chuyện mình bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đi, Liêu đại sư nghe xong thì bảo đồ đệ đi mua mấy thứ tôi hứa với họ về đủ, sau đó bảo tôi buổi tối tìm ngã tư nào đó đốt đi.
Chú Lê càng nghĩ càng sợ, nói với tôi: “Cũng may cháu không hứa hẹn lung tung những thứ khác, nghe nói họ rất khó chơi, sau này tốt nhất cũng đừng gặp lại!”
“Chắc là sẽ không đâu! Cháu đã lau nước mắt trâu đi rồi, sao có thể còn nhìn thấy họ nữa?” Tôi ra vẻ không sao cả.
Ban đêm, Đinh Nhất đi cùng tôi đến một ngã tư đường bên ngoài khu chung cư của mình, tôi làm theo lời chú Lê, viết lên một tờ giấy vàng mấy chữ “Người nhận: Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu”.
Lúc đốt tôi còn hơi buồn bực, viết có mấy chữ như vậy, bọn họ có thể nhận được ư? Đinh Nhất cũng nhún vai nói: “Không biết, có điều lấy địa vị của hai người họ, chắc là không có quỷ sai nào dám cắt xén đâu!”