Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 505
Cô Gọi Gió Nhẹ Buổi Đêm này không phải ai khác mà chính là vợ của Lữ Hoằng Văn, cô giáo Lưu. Trong lúc tán gẫu trên mạng, Tôn Vĩ Cách biết Gọi2Gió Nhẹ Buổi Đêm là một giáo viên, có một người chồng làm công chức và một cậu con trai vừa tròn năm tuổi.
Trong mắt của Tôn Vĩ Cách, một người phụ nữ5có gia đình hoàn hảo như vậy mà không biết quý trọng, còn lên mạng đi quyến rũ đàn ông thì chẳng khác gì mẹ của hắn cả! Loại đàn bà như vậy6đều đáng chết!
Giờ hắn đã có cả kẻ chết thay lẫn con mồi, Tôn Vĩ Cách biết đã đến thời điểm thu lưới. Đầu tiên, hắn hẹn em họ Tôn Quảng Bân đi5uống rượu, sau đó bỏ thuốc vào rượu để Tôn Quảng Bân bất tỉnh, tiếp đó hắn lên mạng hẹn cô giáo Lưu ra ngoài gặp mặt.
Kế hoạch ban đầu của hắn là3hẹn cô giáo Lưu đến nhà của Tôn Quảng Bân, sau đó giết cô ta rồi đổ tội cho Tôn Quảng Bân. Nhưng không ngờ cô giáo Lưu lại không nhớ rõ địa chỉ chính xác nên cứ đi đi lại lại bên ngoài chung cư.
May mà lúc trước hắn đã nhìn thấy ảnh của cô giáo Lưu nên lúc đó mới nhận ra người đang ở bên ngoài khu chung cư chính là cô, thế là hắn điều chỉnh kế hoạch, đưa cô đến biệt thự của mình…
Có lẽ đến lúc chết cô giáo Lưu cũng không ngờ, vốn phải là một cuộc hẹn hò lãng mạn thì lại đột nhiên biến thành một trận giết chóc đầy máu tanh, đến lúc chết cô cũng không nhắm mắt được.
Sau khi tỉnh rượu, Tôn Quảng Bân rất hoảng sợ, hắn không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra nửa đêm hôm qua. Nhưng hắn lại không biết, sở dĩ không nhớ ra được là vì hắn vốn chẳng làm gì cả!
Tôn Vĩ Cách lấy danh nghĩa muốn giúp Tôn Quảng Bân nên bỏ xác của cô giáo Lưu vào một cái tủ lạnh to rồi chuyển đến nhà hắn, Tôn Vĩ Cách biết chẳng mấy chốc cảnh sát sẽ tới tìm Tôn Quảng Bân, nhưng hắn vẫn bảo Tôn Quảng Bân dựa theo trình tự mà mình đã nói, xẻo từng miếng thịt trên thi thể của cô giáo Lưu để vứt đi.
Sau đó, Tôn Vĩ Cách cho gã tài xế làm trong tiệm sách của mình năm mươi vạn để gã này đến địa điểm đã được chỉ định sẵn, tạo ra một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn…
Đến lúc này, vụ án đã được làm rõ, cuối cùng Bạch Kiện cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Bạch Kiện rất cảm ơn sự hỗ trợ của chúng tôi, anh nói chờ sau khi xử lý vụ án này xong thì phải cảm ơn chúng tôi ra trò.
Khi về nhà, tôi và Đinh Nhất có ghé qua thăm Lữ Hoằng Văn, lúc ấy anh ta đã nhận được điện thoại của cảnh sát, cũng biết được toàn bộ tình tiết của vụ án. Nhìn vẻ mặt khổ sở của anh ta, tôi cũng không biết mình nên an ủi thế nào.
Đúng lúc này, cậu con trai nhỏ tên Tráng Tráng của anh ta chạy tới, hô lên: “Bố ơi, mẹ muốn đi…”
Lữ Hoằng Văn nghe thế thì dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn Tráng Tráng và nói: “Tráng Tráng, con chào tạm biệt mẹ đi.”
Thật ra tôi có thể nhìn ra, Lữ Hoằng Văn vẫn rất yêu cô giáo Lưu, chỉ là đôi khi có những lúc vợ chồng ở bên nhau lâu rồi nên bỏ qua một số thứ dường như bình thường, nhưng đó lại là những thứ quan trọng nhất giữa vợ chồng với nhau…
Buổi tối lúc dắt chó đi dạo, tôi gặp mẹ của Đậu Đậu, đội trưởng đội buôn dưa lê của khu chung cư nhìn thấy tôi thì lập tức báo cáo, vụ án của cô giáo Lưu đã được phá rồi! Nghe nói đã bắt được hung thủ! Tôi tỏ vẻ nghiêm túc nói, cô giáo Lưu bị chết oan nên hồn phách của cô vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, tốt nhất đừng nên nói chuyện liên quan đến vụ án trong khu này, tránh bị ma nhập vào người!
Từ khi tôi nói như vậy với mẹ Đậu Đậu, quả nhiên trong khu chung cư không còn ai dám bàn tán về vụ án của cô giáo Lưu nữa. Thực ra chỉ là hù dọa họ thôi, tôi chỉ có thể làm được như vậy cho bố con Lữ Hoằng Văn.
Mấy ngày không gặp chú Lê cũng thấy nhơ nhớ, chú nghe nói chúng tôi vừa giúp đỡ Bạch Kiện phá án xong thì gọi chúng tôi đến nhà ăn cua nước. Vừa vào sân, tôi đã thấy Tiểu Hắc đang ngồi ở đầu tưởng gặm một cái càng cua to đùng, tôi đau lòng nói: “Má! Tại sao cái càng cua to như vậy lại để cho con mèo điên này chứ!”
Tiểu Hắc nghe xong cũng chẳng thèm ngó ngàng gì tới tôi, nó quay sang tiếp tục chuyên cần gặm càng cua. Đúng lúc này chú Lê bê ra một con cua mới lấy từ trong nồi, thấy tôi và Đinh Nhất đã đến, chú gọi chúng tôi vào bàn ăn cơm.
“Tới đây, tới đây, trước tiên uống chén rượu vang cho nóng người đã…” Chú Lê vừa nói vừa rót cho chúng tôi chén rượu.
Tôi thấy là rượu vang thì biết nó không nặng nên bê chén lên uống một ngụm, rồi nói: “Chú không thích uống rượu trắng à? Sao toàn là rượu vang thế này?”
Chú Lê cười lớn: “Thằng cháu không biết đấy, ăn cua nước thì phải uống với rượu vang! Rượu đế quá cay sẽ làm hỏng vị tươi ngon của cua.”
Tôi buồn cười: “Thế thì bày vẽ làm gì, cứ khỏi uống rượu có phải xong không!”
“Thế lại càng không được! Cua có tính lạnh, nếu không uống chút rượu cho ấm người thì ăn nhiều sẽ bị hại thân, giống như cháu lần trước ấy, ăn xong bị đau bụng.” Chú Lê vừa nói vừa uống một ngụm rượu vang.
Chú ấy không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến là tôi lại tức giận, tôi quặc lại: “Lần trước rõ ràng là do cua của chú không tươi!”
“Vậy tại sao cả chú lẫn Đinh Nhất đều không sao? Chỉ có một mình cháu bị đi ngoài gần chết!”
Tôi nghẹn họng, cuối cùng đành phải nói qua quýt cho xong chuyện: “Đang ăn đừng nói đến chuyện đi ngoài, mất cả ngon.”
Tôi quay sang Đinh Nhất, trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì anh ta đã ăn xong hai con cua từ đời nào rồi… Tôi chẳng rảnh tranh luận với chú Lê nữa mà vội thưởng thức món ngon ngay trước mắt.
Vì có vụ lần trước, nên lần này tôi chỉ ăn bốn con mà không dám ăn hơn. Mà sau khi uống rượu vang của chú Lê vào, tôi thực sự cảm thấy dạ dày mình ấm lên, khá dễ chịu.
Sau khi cơm nước no nê, tôi ngồi xỉa răng nói chuyện với chú Lê: “Chú Lê, gần đây cháu cảm thấy lạ lắm!”
Chú Lê nghe thế thì bỏ cái ấm trà trong tay xuống: “Là sao? Lạ cái gì?”
Tôi thở dài: “Cụ thể thì cháu cũng không biết phải nói thế nào, chỉ là có cảm giác thường xuyên nhìn thấy mấy thứ không nên thấy, nhưng chỉ cần chớp mắt một cái là biến mất rồi. Lúc đầu cháu cũng nghĩ là mình bị hoa mắt, nhưng đâu thể bị hoa mắt nhiều lần như thế được!”
Chú Lê cau mày, một lúc sau cũng không nói gì, cuối cùng giống như là do dự rất lâu mới ngập ngừng nói: “Thật ra chú đã sớm nhìn ra mệnh cách của cháu khá kì lạ, nhưng cụ thể là vì cái gì thì tốt nhất là cháu nên đi về hỏi chú họ ở Đông Bắc đi! Chú cảm thấy có thể ông ấy biết chuyện gì đó.”
Tôi thầm nghĩ, có hỏi cũng như không, nếu chú ấy muốn nói thì đã nói với tôi từ lâu rồi, chuyện cải mệnh lần trước là do tôi bám theo hỏi mãi mới được. Nhưng có chú Lê nhắc nhở, tôi thực sự cảm thấy chú họ chắc chắn còn có chuyện gì giấu giếm mình…
Buổi tối về nhà, thấy thời gian vẫn chưa muộn lắm nên tôi gọi điện cho chú họ, nhưng điện thoại đổ chuông mãi mà không có người tiếp. Tôi nhìn thoáng qua đồng hồ thì thấy còn chưa đến chín giờ.
Tuy lúc này vẫn chưa muộn, nhưng ở nông thôn thì người ta đã sớm lên giường ngồi xem tivi rồi, sao lại không ở nhà được? Hơn nữa, nếu chú họ không có nhà thì thím họ đâu? Chẳng lẽ thím cũng không có nhà? Dù gì cũng cách nhau mấy nghìn cây số, nếu không gọi được điện thoại thì tôi cũng chẳng biết phải làm cách nào để liên lạc được với họ.