Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 467
Trước khi đi, Phó Vĩ Thần ném lại một câu: “Nếu mày dám báo cảnh sát, tao sẽ tung những đoạn phim kia lên mạng, đến lúc đó để xem là mày chết trước hay tao chết trước!”
Bạch Hạo Vũ biết Phó Vĩ Thần nói được2làm được, dù lúc trước nó đã xóa bỏ hết những tấm hình kia, cứ tưởng rằng sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng không ngờ gã ác ma này còn gắn camera giám sát trong phòng mình! Vì sao người chết5lại là Lưu Hàm Song? Kẻ nên chết là Phó Vĩ Thần mới đúng!
Những ngày tiếp theo, Bạch Hạo Vũ nhận đủ mọi loại tra tấn, những tra tấn này không đơn thuần chỉ trên cơ thể, mà còn ở trên phương diện tinh thần nhiều6hơn. Các bạn học trong trường ngày càng nhìn nó bằng ánh mắt quái dị, có xem thường, có chế giễu, nhưng càng nhiều hơn là sự thương hại…
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng, chị Bạch đúng hẹn tới trường đón Bạch Hạo Vũ, nhưng5trong lòng nó không hề cảm thấy vui vẻ, vì nó biết mình chỉ tạm thời rời khỏi sự khống chế của Phó Vĩ Thần, nếu nó không thay đổi tất cả những điều này, sớm hay muộn nó cũng sẽ phải quay lại.
Sau khi về3đến nhà, Bạch Hạo Vũ khổ sở cầu xin cha mình, hy vọng ông ấy có thể cho mình quay lại trường học cũ, thậm chí nó còn cam đoan sẽ vĩnh viễn không bao giờ động vào trò chơi nữa! Nhưng Bạch Kiến Huy vẫn không đồng ý.
Hy vọng bị tiêu tan, trong một phút xúc động Bạch Hạo Vũ chạy ra khỏi nhà, lúc ấy nó chỉ muốn chạy ra ngoài để bình tĩnh lại một chút, vì cứ phải giấu kín bí mật này ở trước mặt người nhà, khiến nó không thể thở nổi.
Ngờ đâu khi mới vừa chạy ra khỏi khu nhà mình, nó bị một chiếc xe việt dã ngăn lại. Bạch Hạo Vũ nhìn kỹ thì phát hiện người đang lái xe chính là Phó Vĩ Thần! Nó không thể ngờ được gã ác ma này cứ như âm hồn không tiêu tán, còn dám đến tận nhà của mình!
Nhưng Bạch Hạo Vũ lúc này ở trước mặt Phó Vĩ Thần đã không còn chút năng lực phản kháng nào, nó đành phải ngoan ngoãn theo lão lên xe. Sau đó Phó Vĩ Thần đưa nó tới một khách sạn qua đêm, trong khoảng thời gian này, lão bắt nó mặc những bộ quần áo phụ nữ khác nhau để mua vui cho mình.
Gần bốn giờ sáng, Bạch Hạo Vũ tuyệt vọng khi nghĩ tới việc mình còn phải trở về cái lồng giam của gã ác ma kia, nó cảm thấy mình sống không còn ý nghĩa gì nữa! Dù có thể tương lai sẽ có một ngày Phó Vĩ Thần thật sự chơi chán mình, nhưng khi đó nó đã bị thương lỗ chỗ rồi! Sống mà bẩn thỉu như vậy thì chẳng thà sớm kết thúc tất cả ở đây!
Bạch Hạo Vũ nhìn dáng vẻ nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ của mình ở trong gương, nó cười gằn, chính mình nhìn còn cảm thấy buồn nôn, huống chi là người khác? Nó mở vòi nước, rửa phấn son trên mặt mình, sau đó thẫn thờ rời khỏi phòng.
Nó không biết mình đi trên đường bao lâu, thời gian này ở trên đường phố không một bóng người, nó đột nhiên cảm thấy thế giới này vốn nên yên tĩnh như thế. Vừa nghĩ đến chuyện khi mặt trời lên, tất cả lại quay trở về nguyên trạng như cũ, trong đầu nó bỗng có ý nghĩ muốn thoát ly tất cả…
Mãi cho đến đi Bạch Hạo Vũ đi tới một mảnh đất hoang ngoài ngoại thành, nơi đó có một cái ao nhỏ, phong cảnh cũng khá đẹp. Bạch Hạo Vũ thầm nghĩ nếu mình có thể được sống ở nơi này, rời xa trần thế ồn ào náo nhiệt thì thật là tốt.
Nhưng khi nhìn mặt trời dần dần nhô lên cao, nó lại thấy mình quá dơ bẩn, không nên tiếp tục đứng ở dưới ánh mặt trời tinh khiết như vậy nữa…
Đột nhiên nó cúi đầu xuống nhìn người mình, phát hiện trên người vẫn còn đang mặc bộ váy đỏ mà Phó Vĩ Thần bắt nó mặc vào, bên hông còn buộc cái thắt lưng màu đỏ…
Khi tôi lấy lại tinh thần thì Bạch Hạo Vũ đã được pháp y đưa từ trên cây xuống. Trải qua kiểm tra sơ bộ, Bạch Hạo Vũ được phán là tự sát, loại bỏ khả năng bị ai đó giết. Nhưng trong tim tôi mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được, bởi vì cậu nhóc này chết quá oan uổng! Không thể bỏ qua cho cái gã Phó Vĩ Thần kia được!
Chú Lê thấy tôi đã ra khỏi ký ức của Bạch Hạo Vũ thì hỏi tôi với khuôn mặt nặng nề: “Xảy ra chuyện gì với thằng bé này vậy?”
Tôi thở hắt ra, sau đó kể lại mọi chuyện mình đã nhìn thấy, chú Lê rất ngạc nhiên, đã từng này tuổi rồi, một ông lão như chú ấy chắc chắn không thể nào tiếp thu nổi loại chuyện như vậy.
Giờ mặc dù chúng tôi đã biết chuyện này, nhưng lại không thích hợp để nói cho anh em nhà chị Bạch biết, trước hết chúng tôi phải đi tìm chứng cứ mà hai đứa trẻ đã chôn dưới tàng cây mới được!
Nhìn chị Bạch khóc đến đỏ mắt mà tim tôi cũng cảm thấy đau, không biết sau khi chị ấy biết chân tướng thực sự thì sẽ có phản ứng gì. Cuối cùng tôi vẫn bảo để chú Lê thay mặt mình nói ra chuyện của Bạch Hạo Vũ, còn tôi và Đinh Nhất phải nhanh chóng xuất phát đi tìm những chứng cứ kia, tránh đêm dài lắm mộng…
Sáng sớm hôm sau, Đinh Nhất lái xe đưa tôi đến thị trấn nhỏ, nơi Bạch Hạo Vũ chôn giấu chứng cứ. Tôi đã xem dự báo thời tiết ở nơi đó mấy ngày nay, trời nhiều mây và có mưa. Hy vọng cái túi nhựa mà Lưu Hàm Song đã buộc chặt có thể chống được nước!
Thị trấn này không lớn, cái công viên mà bọn Bạch Hạo Vũ đã từng ngủ qua đêm cũng rất dễ tìm, nhưng khi chúng tôi tìm tới được vị trí của cái cây cổ thụ kia thì giật mình phát hiện ra không còn cái cây đó nữa! Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ Phó Vĩ Thần biết nơi này rồi, cho nên gã đã đào cả chứng cứ và cả cái cây lên rồi?
Suy nghĩ kỹ, tôi lại cảm thấy không đúng, nếu đúng là do tên súc sinh kia làm thì gã đã đào đồ vật lên rồi, còn phải đào cả cây làm gì? Thế là tôi và Đinh Nhất đi tìm quản lý của công viên để hỏi thăm và được biết thì ra vài ngày trước công viên đã bán cái cây này đi rồi!
Tôi sốt ruột hỏi họ, lúc đào cây lên có thấy được thứ gì đặc biệt không? Nhân viên trong công viên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như có một cái túi được buộc kín, để tôi nghĩ lại xem mình ném nó đi đâu rồi nhỉ!”
May mà khi đào cái cây đó lên, nhân viên công tác phát hiện ra cái túi bịt kín kia, anh ta sợ có ai đó chôn “hộp thời gian” ở đó nên không dám vứt đi ngay.
Khi tôi nhận được cái túi buộc kín từ trong tay nhân viên công tác trong công viên, lòng tôi thầm cảm thấy thật may mắn, may mà họ chưa vứt đi! Và không ngờ trên cái túi này còn có tàn hồn của cả ba đứa trẻ!
Trên đường trở về, tôi mở cuốn nhật kí của cậu bé tên là Nguyên Dương. Từ chữ viết không khó để nhận ra cậu ta là một đứa trẻ có tính cách cẩn thận. Nội dung chi tiết trong cuốn nhật ký đó tôi không muốn kể lể quá nhiều, nhưng có thể nói những chuyện cậu ta phải trải qua còn hơn cả Bạch Hạo Vũ.
Chiếc thẻ nhớ được bảo quản rất tốt, sau khi về đến nhà, tôi dùng đầu đọc thẻ nhớ cắm vào máy vi tính để xem, bên trong có mấy chục tấm ảnh. Vì lúc đó không có nhiều thời gian nên Bạch Hạo Vũ chỉ sao chép lại một phần nhỏ. Dù đây chỉ là một góc của tảng băng chìm, nhưng cũng đã đầy đủ chứng cớ để định tội gã súc sinh kia!
Nhìn từng gương mặt trẻ tuổi ngây thơ trong những bức ảnh, tôi thật sự không biết bây giờ bọn họ có cuộc sống như thế nào? Có lẽ họ cũng không muốn nhắc lại những chuyện cũ không thể chịu đựng được này, nhưng nếu muốn nội tâm được hoàn toàn giải thoát thì trừ phi tên ác ma kia phải bị đền tội…
Để phòng ngừa những bức hình này bị mất, chúng tôi không xóa chúng đi mà dùng máy in trong nhà in ra giấy A4. Dù ảnh in hơi nhòe nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng.