Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 455
Sau khi Bạch Hạo Vũ về ký túc xá, bạn học đã đi ngủ từ lâu. Phòng ký túc này có mười sáu người, giường của Bạch Hạo Vũ nằm ở tầng hai góc trong cùng.
Lúc nó lên giường đã đánh thức cậu bạn nằm giường dưới, tên2nhóc kia kinh ngạc nhìn nó: “Muộn thế rồi cậu còn đi đâu? Nếu để giám thị biết thì cậu thảm rồi!”
Bạch Hạo Vũ không rõ chỗ này có thể thảm đến thế nào, nên nhún vai nói: “Tớ bị giáo viên thể dục bắt đi dọn phòng5thể dục, vừa mới làm xong.”
Không ngờ, nó vừa nói xong, học sinh giường dưới lập tức nhìn nó bằng ánh mắt khác thường, Bạch Hạo Vũ bị nhìn đến mất tự nhiên…
“Sao vậy? Có gì không đúng à?” Bạch Hạo Vũ nghi ngờ nói.
Học sinh kia sững6ra, sau đó lắc đầu nói: “Không, không có gì, mau ngủ thôi!” Nói xong cũng lấy chăn che kín đầu.
Bạch Hạo Vũ nghi ngờ bò lên giường, thầm nghĩ ở đây từ giáo viên đến học sinh đều kỳ quái! Không biết mấy tháng tới mình sẽ5trải qua thế nào…
Một đêm không mộng mị, năm giờ sáng hôm sau Bạch Hạo Vũ bị tiếng chuông đánh thức, loáng thoáng thấy mọi người đều hoảng hốt mặc quần áo. Nó cúi người hỏi bạn học hôm qua nói chuyện với mình: “Dậy sớm thế làm3gì vậy?”
Bạn học kia ngẩng đầu nói: “Ra tập thể dục buổi sáng! Cậu nhanh lên, đến trễ sẽ thảm lắm đấy!”
Bạch Hạo Vũ vẫn chưa hiểu sao lại thảm nữa? Có nhiều thảm thế à? Nhưng nó nghĩ đến việc nam sinh bị đánh hôm qua nên cũng không muốn trở thành đối tượng bị “thảm”.
Đáng tiếc, Bạch Hạo Vũ mặc dù nghĩ được vậy, nhưng vì là lần đầu tiên tham gia huấn luyện, nên vẫn là người cuối cùng trong lớp chạy đến. Bạch Hạo Vũ còn chưa mặc quen đồ rằn ri mới được phát hôm qua, lúc chạy đến bãi tập còn chưa cài đúng nút!
Cũng không biết có phải do nó nghĩ nhiều hay không, nhưng nó cảm thấy ánh mắt các bạn học nhìn nó không hề thân thiện, giống như kẻ thù vậy…
Một giọng trầm thấp vang lên từ trước đội ngũ: “Đến trễ đứng lên phía trước!”
Bạch Hạo Vũ giật mình, biết ngay là nói mình, nên vừa lo lắng vừa bất an đi lên trước đội ngũ. Lúc nó nhìn thấy người phát ra giọng nói, không ngờ lại là Phó Vĩ Thần!
Bạch Hạo Vũ nhìn thấy trong mắt Phó Vĩ Thần có chút cười cợt, lòng nó nặng nề, đại khái là nó biết thế nào là thảm rồi…
Nhưng chỉ thấy Phó Vĩ Thần lạnh lùng nói: “Trước đó nội quy tôi đã nói qua, một người sai cả lớp cùng chịu phạt! Nhưng nể tình Bạch Hạo Vũ vừa mới đến, không biết nội quy, tôi sẽ phạt một mình trò đó, nhưng không có lần sau, biết chưa?”
Toàn bộ bạn học cùng nhau hét lớn: “Biết.”
Sau khi tập thể dục cùng các bạn, Bạch Hạo Vũ và Phó Vĩ Thần đi đến phòng thể dục chịu phạt. Nhưng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là khi Phó Vĩ Thần đưa Bạch Hạo Vũ đến phòng thể dục, vẻ mặt lại thay đổi…
Cái gọi là trừng phạt so với tưởng tượng của Bạch Hạo Vũ không giống nhau lắm, không giống như lúc trước nó nhìn thấy bạn học kia bị đánh. Phó Vĩ Thần chỉ bảo nó quét dọn phòng thể dục lần nữa, mặc dù đêm qua nó đã dọn nơi này rất sạch sẽ rồi.
Sau khi kết thúc thể dục buổi sáng, Bạch Hạo Vũ đến nhà ăn ăn cơm. Bạn học ở dưới giường thấy nó đến thì vẫy tay bảo sang ngồi cạnh, Bạch Hạo Vũ bê bữa sáng đến đấy ngồi.
Nó vừa ngồi xuống, tên kia đã thần bí hỏi: “Phó Vĩ Thần bắt cậu làm gì?”
Bạch Hạo Vũ không trả lời cậu ta ngay, chỉ khó hiểu nhìn cậu ta chằm chằm. Tên nhóc kia cười nói: “Tớ tên là Lý Thiên Lỗi, cậu có thể gọi tớ là Lỗi Tử.”
“Tớ là Bạch Hạo Vũ.”
“Tớ biết, hôm qua chủ nhiệm lớp có nói. Đúng rồi, Phó Vĩ Thần bắt cậu làm gì?”
Bạch Hạo Vũ nhún vai nói: “Thầy ấy cũng không mắng tớ, chỉ bắt tớ đi dọn phòng thể dục…”
“Hả…” Lý Thiên Lỗi cố ý kéo dài giọng.
Bạch Hạo Vũ lại khó hiểu hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì không đúng à?”
Lý Thiên Lỗi lập tức lắc đầu nói: “Không, không có gì không đúng, ăn cơm đi, chút nữa còn phải đến phòng tự học!”
Bốn tiết học buổi sáng trôi qua rất nhanh, nhưng Bạch Hạo Vũ đã phát hiện ra một vấn đề, bạn học trong lớp, trừ Lý Thiên Lỗi ra thì hình như không ai có hứng muốn nói chuyện với nó.
Không phải chỉ là đến thể dục buổi sáng muộn thôi sao? Nó cũng không cố ý mà! Hơn nữa Phó Vĩ Thần không phải chỉ phạt có mình nó à? Mang một bụng nghi ngờ, Bạch Hạo Vũ cứ thế trải qua ngày học đầu tiên.
Buổi tối về ký túc xá, vẫn không có ai chủ động bắt chuyện với nó, ngoại trừ Lý Thiên Lỗi. Cuối cùng, Bạch Hạo Vũ không nhịn được nên hỏi Lý Thiên Lỗi, có phải mọi người đối với bạn học mới đều lạnh lùng như thế không?
Nhưng Lý Thiên Lỗi lại lắc đầu nói: “Tất nhiên không phải, bọn họ đối xử lạnh lùng với cậu, là vì Phó Vĩ Thần!”
“Có ý gì?” Bạch Hạo Vũ không hiểu hỏi.
Lý Thiên Lỗi nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Hạo Vũ, sau đó mới bất đắc dĩ nói: “Xem ra đúng là cậu không biết, coi như đến lượt cậu không may vậy!”
Bạch Hạo Vũ càng nghe càng khó hiểu, sao lại đến lượt mình xui xẻo! Lý Thiên Lỗi thấy mặt Bạch Hạo Vũ mơ hồ nên nói khẽ với nó: “Chẳng lẽ cậu không phát hiện thầy Phó đối xử với cậu khác với những người khác à?”
Bạch Hạo Vũ nghĩ nghĩ nói: “Ngày đầu tiên đến đây tớ thấy thầy ấy đánh một học sinh, tớ còn mách chuyện này với hiệu trưởng, nhưng hiệu trưởng đứng về phía ông ta, tớ chẳng thể làm gì khác là nói mình nhìn nhầm!”
Lý Thiên lỗi nghe xong giật mình nói: “Tôi không tin, vậy mà cậu không việc gì? Xong! Tiêu rồi! Tớ thấy cậu nên cẩn thận từ bây giờ đi! Phó Vĩ Thần lúc đó không trả thù cậu, nhất định là đang có gì đó mờ ám!”
“Không thể nào, dù sao ông ấy cũng là thầy giáo mà!” Bạch Hạo Vũ không tin nói.
“Không thể nào!? Cậu cứ chờ rồi xem thầy Phó bình thường đối phó với những học sinh phạm lỗi như thế nào!” Lý Thiên Lỗi tỏ vẻ khoa trương nói.
Sáng hôm sau, lúc Bạch Hạo Vũ đi lên lớp, đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai trên hành lang. Bạn học cùng lớp giống như không có chuyện gì xảy ra, ngồi ở vị trí của mình không nhúc nhích, giống như âm thanh bên ngoài không có chút quan hệ gì với bọn họ!
Bạch Hạo Vũ không nhịn được, định ra ngoài xem có chuyện gì, lại bị Lý Thiên Lỗi giữ lại: “Bớt lo chuyện bao đồng đi, cẩn thận bị lửa thiêu!”