Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 439
Thật ra không cần tôi nói, lão Triệu đã sớm nhận ra quần áo mặc trên bộ xương, lúc này chú Lê đi đến vỗ thật mạnh lên vai anh ấy nói: “Tìm được rồi là tốt, gọi điện thoại báo cảnh sát đi! Chúng ta phải lo việc tiễn đưa hai vợ chồng họ…”
Tôi nhìn bộ xương trên mặt đất, thật không ngờ bọn họ lại bị đá lớn đẩy vào chỗ như2vậy, khó trách tìm thế nào đều không thấy?
Lúc này tôi nhớ ra vừa rồi sặc mấy ngụm nước hồ có ngâm thi thể, lại không nhịn nổi bắt đầu nôn khan!
Vốn dĩ buổi sáng tôi đã không ăn gì, bây giờ nôn như vậy, trong bụng càng là chẳng còn gì nữa, nhưng mà đói thì đói, cái gì tôi cũng không muốn ăn.
Khi báo cảnh sát, đối phương vừa nghe nói phát5hiện người gặp nạn trong trận động đất năm đó, lập tức thể hiện sự quan tâm, anh ta bảo chúng tôi ở yên đó, đừng vội vàng, họ sẽ nhanh chóng đến.
Kỳ thật không cần bọn họ nói, chúng tôi cũng không thể rời đi, vất vả lắm mới tìm được, sao có thể ném lại đây mặc kệ chứ? Nhìn tư thế của hai bộ xương cốt này, lúc cuối cùng hẳn6là ôm nhau cùng chết, bằng không tôi cũng không thể một chân móc ra cả hai bộ xương.
Là một bác sĩ, lão Triệu vẫn theo bản năng muốn kiểm tra một chút, nhìn xem nguyên nhân chân chính dẫn đến cái chết của cha mẹ là gì, vì xét cho cùng chốc nữa cảnh sát tới, lão Triệu sẽ không còn cơ hội chạm vào họ.
Kết quả phát hiện, hộp sọ của hai5người đều có mức độ tổn thương khác nhau, còn xương cốt trên người lại đều hoàn hảo, điều này chứng minh nguyên nhân chính gây tử vong vẫn là phần đầu bị đá đập bị thương.
Lão Triệu nhìn hài cốt của cha mẹ lẩm bẩm: “Nếu lúc ấy có thể được chữa trị đúng lúc, có lẽ họ vẫn còn đường sống…”
Tôi không muốn để anh ấy lại rúc vào sừng trâu không3ra được, vì thế nói khẽ: “Anh cũng nói là có lẽ… Trước cảnh thiên tai đó, sức người cực kỳ bé nhỏ, chú và dì cũng không phải người duy nhất gặp nạn, đối với bọn họ mà nói căn bản không có nếu như. Nhưng em tin nếu dưới suối vàng chú và dì có thiêng, chắc chắn họ sẽ hy vọng anh có thể sống thật tốt, chứ không phải vĩnh viễn sa vào nỗi đau trong quá khứ không thể tự kiềm chế, anh hiểu không?”
Lão Triệu nghe xong nhìn tôi với biểu cảm ngơ ngác: “Anh tìm được họ rồi đúng không?”
“Đúng! Anh tìm được họ rồi, anh có thể đưa bọn họ xuống mồ yên nghỉ! Anh có thể cho mình một lý do để buông bỏ rồi!” Tôi kích động nói.
Cảnh sát và nhân viên quản lý khu du lịch hai tiếng sau mới tới, từ mồ hôi trên mặt họ không khó nhìn ra, họ cũng đi một đoạn đường rất khó đi giống như khi chúng tôi tới.
Pháp y dùng túi đựng xác bọc hai cỗ thi thể xong, khiêng thẳng xuống dưới. Lão Triệu cũng nói với cảnh sát: “Nhìn cách ăn mặc, hai bộ hài cốt này rất có thể chính là cha mẹ tôi…”
Cảnh sát làm tường trình nghe xong rất khiếp sợ, anh ta không ngờ chuyện đã qua nhiều năm như vậy, thế nhưng lão Triệu vẫn có thể quay lại tìm kiếm di thể của cha mẹ!
Sau đó chúng tôi đi lên thế nào thì đi xuống thế ấy. Trên đường về tôi còn hỏi thăm nhân viên khu du lịch, có biết năm xảy ra động đất, chỗ bọn họ làm việc có một vị chủ nhiệm họ Lưu bây giờ ở đâu không?
Người nọ nghe xong cũng có vẻ mặt mơ hồ, cuối cùng suy nghĩ cả buổi mới vỗ đầu nói: “Ý anh nói là Lưu Kiến Thiết à! Ông ấy đã gặp nạn từ lâu rồi!”
“Cái gì? Không thể nào? Cha mẹ một người bạn của tôi cũng là người sống sót năm đó, nghe họ nói lúc ấy vị chủ nhiệm Lưu kia không chết mà? Còn cùng với mấy người công nhân nghĩ cách cứu một cô gái bị thương nặng đấy!” Tôi không tin nói.
Ai ngờ người nọ lại thở dài thật mạnh: “Lúc trước chúng tôi cũng nghe từ một ít du khách còn sống đi xuống biết được, chủ nhiệm Lưu Kiến Thiết và vài công nhân đang đi xuống khiêng theo một người bị thương nặng. Nhưng khi chúng tôi chạy đến tiếp ứng cho họ lại vừa lúc gặp phải một cơn dư chấn càng mạnh hơn, chúng tôi tận mắt thấy Lưu Kiến Thiết và hai công nhân bị đất đá rơi xuống do dư chấn chôn sống! Lúc chúng tôi đào ba người Lưu Kiến Thiết ra thì người đã lạnh cứng từ lâu. Về sau chúng tôi cũng cử người lên núi tìm cô gái bị thương kia nhưng không tìm thấy gì cả.”
Tôi nghe xong không khỏi âm thầm thổn thức! Lý Tú Anh cho rằng ba người chủ nhiệm Lưu bỏ mặc sự sống chết của mình một đi không trở lại, nhưng mà trên thực tế có lẽ mấy người họ còn chết sớm hơn Lý Tú Anh, đây thật sự là vận mệnh đùa giỡn ác ý với bọn họ mà!
Nếu Lý Tú Anh biết năm đó chủ nhiệm Lưu không quay lại cứu cô ấy là vì bản thân cũng gặp nạn, vậy cô ấy còn có thể có oán khí lớn như trước hay không? Đúng là mọi chuyện vô thường, tạo hóa trêu ngươi mà!
Di thể của cha mẹ lão Triệu được đưa thẳng đến thành phố Bành Châu, chúng tôi phải ở đó đợi kết quả đối chiếu ADN. Tuy rằng tôi có thể trăm phần trăm khẳng định hai bộ xương người này chính là Liễu Vân và Triệu Chí Quốc, nhưng bên phía cảnh sát cần phải có chứng cứ xác thật mới để chúng tôi nhận hài cốt đi được.
Trong lúc chờ đợi, tôi gọi điện thoại cho Chiêu Tài, kể lại tỉ mỉ tình huống bên này, chủ yếu để chị ấy không cần quá mức lo lắng, chuyện đã được giải quyết, bây giờ chỉ chờ tất cả thủ tục làm xong hết là có thể nhận di thể về.
Vài ngày sau, kết quả đối chiếu ADN đã có, hai bộ hài cốt này có quan hệ với lão Triệu. Tiếp theo chúng tôi liên hệ nhà tang lễ ở địa phương tiến hành hoả táng, hết thảy làm thỏa đáng xong, chúng tôi cùng lão Triệu mang tro cốt của cha mẹ anh ấy về.
Sau khi trở về tôi lại ngựa không dừng vó giúp lão Triệu chọn một chỗ chôn tốt nhất, dùng cách nói của chú Lê là, người già chôn ở chỗ đó chắc chắn sẽ để phúc cho con cháu! Tuy nhiên đối với người như lão Triệu cũng không quan tâm cái gọi là có thể để phúc cho người đời sau hay không, chỉ cần cha mẹ có thể yên nghỉ dưới đất, gút mắc trong lòng anh ấy cũng coi như hoàn toàn hoá giải.
Từ nay về sau, đối với công việc của tôi, lão Triệu từ hoài nghi lúc ban đầu, đến bây giờ đã tin chắc không nghi ngờ nữa. Dùng lời của anh để nói là, tất cả nghi vấn đều phải tìm kiếm đáp án trong thực tiễn!
Không mua mộ không biết, chẳng ngờ bây giờ nhà cho người chết còn đắt gấp mấy lần nhà cho người sống, nhất là còn không phải mua một lần là vĩnh viễn, mà tiêu mấy vạn mới có thể dùng 20 năm!
Đặc biệt là lúc nhân viên nghiệp vụ giới thiệu cho chúng tôi “các loại nhà”, nói đến mức ba hoa chích choè, nghe giọng điệu của anh ta, như thể nhà cho người chết còn có không gian tăng giá trị lớn hơn cả nhà cho người sống ấy?
Cuối cùng chỗ cực tốt mà chú Lê chọn cho lão Triệu, chúng tôi chốt giá 69800 tệ, đây còn là nhờ mặt mũi chú Lê mà được chiết khấu mười phần trăm! Nghe nhân viên bán hàng ở nghĩa trang nói, đây đã là rất tốt, chúng tôi mang thẳng tro cốt tới, chứ nếu hoả táng ở đây, số tiền đó căn bản là không chi nổi!
Con người bây giờ ấy à, đúng là lúc còn sống không mua nổi nhà, đến chết rồi cũng mua không nổi! Câu kia nói thế nào ấy nhỉ, đúng là còn sống mệt mỏi, chết đi hoang phí! Người ta lúc còn tồn tại phải bôn ba vì cuộc sống, cả đời làm lụng vất vả, sau khi qua đời vốn dĩ nên là buông xuống mọi chuyện, nhưng đủ loại phí mai táng lại là một món chi tiêu không nhỏ, vẫn như cũ đè ép làm người ta không trút nổi hơi thở mà!