Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 343
Lúc tôi và Đinh Nhất mở cửa vào nhà chú Lê, thấy có một đôi vợ chồng trung niên ngồi trong nhà, người đàn ông mặt buồn thiu, người phụ nữ mặt đầy nước mắt.
Tôi nghĩ thầm sao lại thế này? Đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây ngồi khóc, chắc trong nhà có chuyện lớn gấp gáp.
Chú Lê thấy chúng tôi đến thì gọi vào, sau đó giới thiệu: “Tiến Bảo, hai vị này là ông Đinh và bà Đinh, đây là cháu của tôi Trương Tiến Bảo, người còn lại là đồ đệ của tôi Đinh Nhất.”
Tôi và Đinh Nhất lễ phép gật đầu với hai người họ, xem như chào hỏi.
Không ngờ câu tiếp theo chú Lê đột nhiên nói với tôi: “Tiến Bảo! Cháu còn nhớ mấy hôm trước có một buổi tối trời mưa to không?”
Tôi nghe hơi hồi hộp, không phải đó chính là hôm Hàn Cẩn cả người máu me be bét xuất hiện trước cửa nhà mình à? Chẳng lẽ chú Lê biết rồi? May mà chuyện chú Lê nói sau đó không liên quan chút gì đến Hàn Cẩn.
Hóa ra, đêm hôm đó, bà Đinh này cùng con gái là Đinh Hiểu Manh cùng đi tản bộ với nhau như bình thường. Kết quả đi được nửa đường trời đột nhiên mưa lớn, hai mẹ con cuống quít chạy về phía chung cư nhà mình.
Lúc hai người chạy đến một chỗ trên lối đi bộ, bà Đinh thấy nước cao đến bắp chân, định quay lại kéo con gái đi nhanh hơn, thì phát hiện không thấy Đinh Hiểu Manh đâu nữa!
Bà Đinh lúc đó cũng không nghĩ nhiều, vì chưa đến 10 giây trước khi bà quay lại nhìn vẫn còn thấy con gái! Thế là bà tìm quanh đó, xem có phải con gái đã chạy đến nơi nào đó trú mưa không?
Nhưng bà Đinh tìm mãi, vẫn không thấy bóng dáng con gái đâu, một người trong một cái quay đầu có thể chạy đi đâu chứ? Nhưng vì quá lo lắng, bà Đinh vẫn gọi cho cảnh sát.
Cảnh sát đến hiện trường rất nhanh, ông Đinh khi nhận được điện thoại của vợ cũng chạy từ trong nhà ra. Cảnh sát sau khi hỏi thăm cụ thể tình huống, cũng cảm thấy rất khó hiểu! Chỉ có thể nhanh chóng lấy tất cả các video giám sát trên đường hai mẹ con bà đi...
Kết quả, khi cảnh sát xem video giám sát phát hiện ra, trong lúc bà Đinh và con gái Đinh Hiểu Manh đi đến một đoạn đường, Đinh Hiểu Manh đột nhiên cả người biến mất trong nước. Phản ứng đầu tiên của cảnh sát chính là, xong rồi! Chắc chắn người đã bị rơi xuống cống thoát nước rồi!
Lúc đó cảnh sát lập tức xuất phát, quả nhiên chỗ Đinh Hiểu Manh biến mất có một miệng cống ngầm chưa đóng... Đinh Hiểu Manh lúc đó chắc chắn là rơi xuống đây. Nhưng vấn đề hiện tại là mặc dù mưa đã tạnh, nhưng chỗ này vẫn bị nước ngập sâu hơn nửa mét, vẫn chưa thoát được, làm thế nào để tìm người chứ?
Khi bà Đinh biết tin con gái Đinh Hiểu Manh bị rơi xuống cửa cống ngầm chưa đóng thì ngất đi tại chỗ! Người có chút hiểu biết đều rõ, những cống nước này ít ra cũng sâu vài mét, lúc đó lại đang mưa to, nước mưa chảy xiết, có lẽ khi Đinh Hiểu Manh rơi xuống đã bị dòng chảy xiết đó cuốn trôi đi.
Lúc đó đội phòng cháy, phòng thị chính, cảnh sát vũ trang đều được huy động, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, có thể tìm được người sống là không có khả năng! Nếu may mắn, thi thể của Đinh Hiểu Manh sẽ theo đường ống nước thải trôi ra ngoài. Nếu không may, sẽ bị mắc lại ở nơi nào đó, không biết tung tích.
Từ lúc bắt đầu phát động tìm kiếm đến bây giờ, các bên đều cố gắng kết hợp tìm kiếm, thế nhưng đã hơn một tuần lễ mà vẫn không tìm được gì... Sau đó, một người bạn của ông Đinh nói cho ông ấy địa chỉ của chú Lê, bọn họ tìm đến chú Lê để thử vận may, hi vọng có thể tìm được con gái, nên ngay trong đêm họ đã tìm đến nhà chú.
Tôi nghe chú Lê nói xong thì thầm thở dài, cũng may không phải chuyện của Hàn Cẩn, may quá, dọa tôi hết hồn! Sau đó tôi hỏi ông Đinh: “Nếu muốn tìm được con gái hai vị, nhất định phải có vật mà cô ấy thích nhất! Hai người có biết đó là vật gì không?”
Ông Đinh nghe xong thì vẻ mặt khó xử nói: “Con gái bây giờ đã lớn, chúng tôi cũng không biết nó thích gì nhất...”
Chú Lê nói với họ: “Thế này đi, hôm nay cũng muộn rồi, cứ nói chuyện đến đây đã, ngày mai chúng tôi sẽ đến nhà ông bà xem thử, chắc không khó tìm được vật cô ấy thích nhất.”
Sau khi tiễn hai vợ chồng họ Đinh về, chú Lê nói với tôi: “Chú thấy hai vợ chồng họ thật đáng thương, chỉ có một cô con gái, nói mất là mất, nên chú chỉ lấy của họ chút tiền đi lại thôi.”
Chúng tôi đi theo chú Lê vẫn luôn có một nguyên tắc, đó chính là gặp được nhà giàu thì chắc chắn sẽ thu không ít, nhưng nếu nhà nghèo thì thu ít đi được bao nhiêu thì ít đi, nhưng nếu không thu thì không được! Vì dù sao chúng tôi cũng làm công việc không quá sạch sẽ, nếu không thu phí đối với gia chủ cũng không tốt.
Tôi cũng nói với chú Lê: “Có tiền hay không không quan trọng, nếu thật sự có thể giúp họ tìm được thi thể con gái cũng coi như làm việc thiện tích đức! Nhưng chú Lê này, chú nghĩ thi thể này có thể ở đâu, trong đường cống ngầm cũng không dễ tìm!”
Nghe nói, bên dưới mỗi thành phố đều có mạng lưới thoát nước đan chéo nhau rất phức tạp, đừng nói chúng tôi, đến cả nhân viên quản lý hệ thống cống thoát nước chuyên nghiệp cũng không biết chính xác mỗi vị trí rẽ của hệ thống cống.
Thành phố mới còn dễ, thành phố lâu đời một chút thậm chí còn có hai hệ thống thoát nước đan xen nhau phức tạp khiến người khác hoa mắt...
Sau khi chú Lê nghe tôi nói, cũng chau mày, không nói gì. Cuối cùng chú ấy thấy cũng muộn rồi, bảo tôi và Đinh Nhất về nhà trước, có chuyện gì ngày mai đến nhà họ Đinh xem mọi chuyện thế nào!
Sau khi về đến nhà, thấy Hàn Cẩn chưa ngủ, cô ta đang chơi nhặt bóng với Kim Bảo! Con chó chết tiệt đấy, bình thường khi tôi ở nhà rủ nói chơi cái gì nó cũng không chơi, bây giờ thì chơi với Hàn Cẩn không biết trời đâu đất đâu.
Hàn Cẩn thấy mặt tôi u sầu, hỏi tôi làm sao? Tôi nghĩ đây cũng không phải là chuyện bí mật gì, không nói thì trước sau gì cũng phát trên bản tin! Thế nên tôi nói cho cô ta nghe, lúc đêm cô ta xảy ra chuyện, thì có người bị rơi vào miệng cống.
Hàn Cẩn nhún vai nói: “Cống thoát nước ở Trung Quốc thì tôi không biết bên trong thế nào, có gì không, nhưng trong đường cống nước ở Mỹ thì cái gì cũng có! Tôi nhớ đã từng nghe trên bản tin có một bà lão người Mỹ báo với cảnh sát con chó nhà mình bị thứ gì đó lôi vào miệng cống, nhân viên cứu hỏa sau khi kiểm tra, phát hiện thi thể của con chó cách miệng cống chưa đến 10 mét.” Hàn Cẩn nói xong hơi dừng lại.
Tôi sốt rột muốn nghe tiếp, giục cô ta nói nốt: “Sau đó thì sao? Thứ gì đã kéo con chó vào?”