Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 327
Khi tôi vác đôi mắt gấu mèo ra nói cho họ biết mình mơ thấy ác mộng, Đinh Nhất cười ầm lên: “Cái gì mà Oshima Koichi chứ! Rõ ràng chính là chú Lê ngáy ngủ mà!”
Tôi lập tức phàn nàn với chú Lê: “Chú đáng mến à, đêm qua cháu bị chú hại đến khổ luôn!”
Chú Lê giả vờ vô tội, nói: “Chú ngáy ngủ à? Sao chú lại không biết nhỉ?”
Tôi chỉ biết câm nín… Xem ra sau này nếu không phải là bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể ở chung phòng với lão ấy được, trừ phi anh tự nhận tiếng ngáy của mình là đệ nhất thiên hạ!
Ăn sáng xong, tôi dựa vào ký ức của hai người dân trong thôn kia đi tìm con đường nhỏ lên núi. Dù sao đấy cũng là chuyện của mấy chục năm trước, trước kia con đường đó được trải một lớp đá, chắc giờ đã bị cỏ dại phủ kín hết rồi.
Chúng tôi dành vài giờ đi tìm, cuối cùng cũng tìm được một đầu của con đường nhỏ. Đi dọc theo con đường này hơn một tiếng, chúng tôi đến được khu rừng rậm có địa thế tương đối phức tạp.
Chú Lê lấy la bàn ra xem xung quanh, kim đồng hồ trên la bàn không có gì dị thường, nhưng chú lại nói với La Hải: “Địa thế của nơi này chênh lệch rất lớn, rất có thể đây là nơi bị lở núi năm đó.”
La Hải cũng nhìn cẩn thận xung quanh: “Rất có thể là như vậy, chúng ta đi chậm một chút, đi quanh chỗ này vài vòng.”
Tôi biết ý của La Hải là muốn để tôi cảm giác xem có hài cốt của Oshima Koichi ở gần đây không. Tiếc là chúng tôi đi tới đi lui mấy vòng nhưng vẫn không cảm giác được gì!
“Có phải chúng ta tìm nhầm chỗ không, có lẽ nơi này không phải là trung tâm của vụ nổ!” Tôi nghi ngờ hỏi.
Nhưng Cổ Thu Giang lại lắc đầu: “Vết tích núi lở ở đây rất rõ ràng, dù không phải thì hẳn cũng ở gần đây, chúng ta tìm tiếp xem sao!”
Chúng tôi tiếp tục tăng phạm vi lục soát, lần này hình như tôi cảm giác được cái gì đó, nhưng vì khoảng cách quá xa nên không thể cảm nhận được rõ ràng… Thế là tôi đi theo cảm giác mơ hồ đó về phía trước, đi mãi cho đến khi trước mặt tôi xuất hiện một khối núi đá rất lớn!
Tôi không nói quá đâu, khối núi đá này giống như một tòa nhà hai tầng loại nhỏ vậy, nó cứ đột ngột xuất hiện ở trước mắt chúng tôi như thế…
La Hải nhìn núi đá kia và nói: “Đây chắc hẳn là rơi từ trên núi xuống, nhìn có vẻ cao nhưng không quá dày.”
Tôi cẩn thận đến gần khối đá lớn kia, phát hiện đây chỉ là một khối đá vôi rất bình thường, bên trên có nhiều kẽ nứt. Tôi khẽ chạm vào tảng đá, cố gắng cảm nhận thứ phía sau nó…
“Bên dưới tảng đá này có thi thể… là một lính gác người Nhật, anh ta bị tảng đá rơi xuống đè chết, thi thể đã bị đập bẹp.” Tôi chậm rãi nói.
“Thật sao? Tốt quá, rất có thể đằng sau tảng đá này là cửa động bí mật lúc trước…” Cổ Thu Giang vui mừng.
Nhưng tôi thì không hề vui chút nào, vì cho tới bây giờ, tôi cũng không cảm nhận được chút tin tức nào của Oshima Koichi, như vậy chứng tỏ ông ấy không được chôn ở gần đây. Nếu thi thể của ông ấy vẫn còn ở trong động, thì chẳng phải là vô ích rồi sao?
La Hải nhìn khuôn mặt chán nản của tôi thì cười nói: “Tiến Bảo, cậu đừng sốt ruột, có lẽ chúng ta có thể phá hủy được tảng đá kia chưa biết chừng!”
“Sao mà làm được ạ? Dù đây là đá vôi nhưng cũng không thể đụng vào một cái là nát ra được!” Tôi không tin.
Lúc này Cổ Thu Giang nhặt một khối đá ở dưới đất lên, đi tới rồi gõ nhẹ lên tảng đá kia, sau đó anh ta tự tin nói với chúng tôi: “Chắc là được thôi, để anh cùng thằng La thử một chút thì biết ngay!”
Tôi thở dài: “Nếu các anh không sợ lãng phí sức lực thì cứ thử đi!” Nói rồi tôi tìm một khối đá to bằng chậu rửa mặt, đặt mông ngồi lên trên.
La Hải và Cổ Thu Giang cũng không để ý tới tôi, hai người họ đi tìm thứ gì đấy. Một lát sau, mỗi người ôm một bó cành cây trở về, sau đó họ bắt đầu đốt một đống lửa bên dưới tảng đá.
Vì muốn lửa cháy mạnh hơn, bọn họ lại tiếp tục đi nhặt cành cây. Nhìn họ bận rộn vã cả mồ hôi, nếu cứ tiếp tục mặc kệ như vậy cũng không tốt, tôi cũng không đến mức mặt dày nhìn họ làm còn mình chơi nên cũng đi nhặt cành cây với họ.
Đinh Nhất thấy tôi đi nhặt củi thì cũng qua giúp cùng, chúng tôi cứ chạy tới chạy lui nhặt được rất nhiều củi, một lúc lâu sau tôi mệt đến mức không thể nhặt được nữa nên đặt mông về lại tảng đá, nhìn họ tiếp tục ném thêm củi vào đống lửa.
Không biết đốt mất bao lâu, chỉ biết khi tôi đến gần tảng đá này cảm giác nó vô cùng nóng. La Hải nói đã được rồi, sau đó anh ấy chạy tới chỗ suối nước nhỏ gần đấy múc mấy thùng nước, rồi nói với chúng tôi rằng: “Mọi người lùi về phía sau xa xa, không lát nữa đá văng vào người đấy…” Nói rồi anh hất hết nước vào tảng đá đã được đốt nóng rực…
Ban đầu có một đám khói trắng bốc lên, sau đó là vài tiếng nứt, Cổ Thu Giang lại tiếp tục giội thêm một thùng nước nữa, trong nháy mắt… tôi nghe thấy tiếng động rất lớn, nhìn kỹ mới thấy khối đá lớn này đã rơi ra một đống đá vụn lớn.
Tôi hiểu ngay đây là nguyên lý gì, thì ra đầu tiên họ nung đỏ tảng đá lên, sau đó lại giội nước lạnh lên nó, việc này sẽ khiến tảng đá vôi vốn không quá rắn chắc nhanh chóng nổ tung, nó giống như khi bạn đổ nước sôi vào một cái cốc đang lạnh, cái cốc đó sẽ bị nứt ngay vậy!
Tôi nhìn thành quả mà không ngừng thầm bội phục mấy anh trai tay to này lợi hại! Mặc dù là cách cũ rích nhưng nó lại thực dụng trong tình huống bây giờ.
La Hải đi tới xem xét, sau đó quay sang nói với Cổ Thu Giang: “Đốt thêm một lần nữa là được!”
Thế là Cổ Thu Giang lại đệm thêm ít đất, sau đó đốt một đống lửa. Tôi thấy có hi vọng nên cũng có động lực tiếp tục đứng dậy đi nhặt củi với họ.
Cứ như vậy, chúng tôi loanh quanh hơn một giờ, lần này đá vụn rơi xuống càng nhiều hơn! Tôi còn tưởng rằng phải đốt lửa thêm một lần nữa, nhưng Cổ Thu Giang lại bê tảng đá mà vừa nãy tôi ngồi lên, sau đó nhẹ nhàng ném về phía tảng đá vôi đã sớm tan nát, tiếng “rắc” vang lên, tảng đá lập tức bị nứt từ giữa, sau đó vỡ tung lăn ra khắp nơi…
Khi xong hết mọi việc, chúng tôi thấy một cái cửa hang đen ngòm xuất hiện trước mắt. Đinh Nhất lấy đèn pin ra và chiếu vào trong, nhưng tia sáng giống như bị bóng tối nuốt chửng, không nhìn thấy rõ thứ gì cả.
Đinh Nhất còn định đi vào thì bị La Hải giữ lại, anh ấy lấy trong ba lô của mình ra cây nến chỉ còn một nửa, sau đó dùng bật lửa đốt nến lên rồi nói với chúng tôi: “Tôi đi trước, mọi người theo sau, nếu cây nến này bị tắt thì chứng tỏ bên trong không có dưỡng khí, chúng ta chỉ có thể tạm thời quay trở ra…”