Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 325
Mỗi đời trưởng thôn ở đây đều biết một bí mật, đó chính là ở trong khu rừng già không xa thôn có một hang động dùng để bảo vệ mạng sống vào những lúc quan trọng.
Tương truyền rằng, tổ tiên của thôn họ Ngưu vào thời Tống, vì muốn tránh né quan binh truy đuổi nên mới chạy đến nơi xa xôi này để an cư. Nghe nói lúc đầu tổ tiên của thôn này không phải họ Ngưu, mà là một đám phạm nhân bỏ trốn với rất nhiều họ khác nhau.
Khi quan binh đuổi theo nhóm phạm nhân này vào rừng rậm, những phạm nhân này đã mệt mỏi lắm rồi và sắp bị đám quan binh đuổi theo đến nơi! Nhưng đúng vào lúc này, không biết là ai phát hiện ra một hang động rất bí ẩn ở trong rừng, mọi người lập tức vào trong ẩn nấp, sau đó dùng cỏ chắn cửa động, ấy vậy mà thực sự thoát khỏi sự truy lùng của đám quan binh.
Những tên phạm nhân bỏ trốn này đi vào trong động mới phát hiện thì ra bên trong còn một cái động khác, cửa vào không lớn, nhưng không gian bên trong rất rộng lớn. Đi sâu vào trong, họ còn phát hiện nó còn có một khe suối, nước suối trong vắt nhìn thấy đáy, ngọt vô cùng.
Vì sợ đám quan binh truy đuổi kia chưa đi xa nên họ vẫn nấp trong động không dám ra ngoài, mãi cho đến mấy ngày sau mới an tâm ra khỏi động. Lúc này nhóm phạm nhân chạy trốn đã nhịn mấy ngày liền, sắp chết đói đến nơi!
Ai ngờ khi tất cả đều đang hoa mắt chóng mặt, thì đột nhiên ở đằng trước có một con trâu đi ra từ bụi cỏ! Mấy tên tội phạm chạy trốn này đã đói đến đỏ mắt, chúng nhanh chóng giết trâu để ăn!
Tên cầm đầu đám tội phạm chạy trốn đột nhiên cảm thấy đây là cơ hội trời xanh ban cho, để họ lại được làm người, thế là ông ta thề rằng từ nay về sau mình sẽ làm người tốt, mọi người nghe xong cũng hưởng ứng nhiệt liệt.
Nhưng khi nghĩ tới việc vì mạng sống mà họ đã giết chết con trâu nước kia, những người này đều cảm thấy rất hổ thẹn. Sau đó người cầm đầu đề nghị, nếu mọi người đã đi cùng nhau thì sau này đều là người thân, bây giờ được con trâu nước này cứu mạng, vậy thì tất cả mọi người ở đây và cả đời con cháu sau này của họ cũng phải sửa thành họ Ngưu!
Những tội phạm chạy trốn này đa phần đều là tội chết, tất nhiên cũng không muốn người khác biết tên cũ của mình, họ đồng ý sau này đều là người một nhà và cùng mang họ Ngưu!
Còn cái hang động đã cứu mạng họ kia được gọi là thánh địa của thôn, trải qua bao đời đã biến thành nơi chỉ có các trưởng thôn mới biết được. Một khi nạn lớn tới, trưởng thôn sẽ lại đưa cả thôn lên đó để tránh nguy hiểm.
Ngay lúc ấy, trưởng thôn Ngưu Tứ biết, nếu một khi người Nhật tới cướp thôn thì chắc chắn chúng sẽ thực hành chính sách Tam quang*, thế là ông ấy quyết định một mình đi tới hang động đó để tìm đường trước. Vì cách đây 30 năm, ông chỉ mới đi theo trưởng thôn đời trước tới đấy có một lần.
* Trong chiến tranh kháng Nhật của Trung Quốc, từ mùa thu năm 1939, quân xâm lược Nhật Bản, đặc biệt là cánh quân Hoa Bắc, nhằm vào các căn cứ địa kháng Nhật của Đảng cộng sản Trung Quốc áp dụng chính sách “đốt sạch, giết sạch, cướp sạch”.
Nhưng người trong thôn không ngờ trưởng thôn lại một đi không trở về! Họ cho người lên núi tìm, nhưng vì không ai biết đường nên không tìm được!
Cả thôn đều bàng hoàng, vốn nghĩ cho dù lũ giặc quỷ có tới thì mọi người vẫn có thể trốn đến thánh địa, nhưng giờ trưởng thôn đã xảy ra chuyện, không còn ai biết vị trí của hang động kia nữa.
Người trong thôn khủng hoảng mất mấy tháng, nhưng sau đó họ dần dần phát hiện, có lẽ bởi vì thôn Đầu Trâu quá gần núi, cho nên đám quỷ Nhật Bản đã quên mất nơi này rồi, chúng chẳng hề càn quét đến đây… Người trong thôn cuối cùng cũng có thể an tâm sống cuộc sống của mình!
Nhưng cuộc sống yên bình này không được bao lâu thì những người đi săn thú trong thôn đều lần lượt mất tích, chuyện này khiến mọi người đoán già đoán non, không biết những người này có phải cũng bị thứ gì ở trên núi bắt mất giống như trưởng thôn?
Trưởng thôn mới là Ngưu A Căn vì để mọi người có thể an tâm sinh hoạt, bèn gây dựng một đội bảo vệ ở trong thôn, hôm sau xác định vị trí tuần tra đúng giờ, chỉ cần có người muốn lên núi săn bắn thì sẽ có mấy người cùng đi theo, nhất quyết không cho phép họ lên núi một mình.
Trưởng thôn mới Ngưu A Căn trước đây cũng lên huyện trên học ít chữ, ông ấy biết ở thành phố trên huyện có đội bảo vệ đứng gác cả ngày! Thế là ông cũng học theo và gây dựng một đội ở trong thôn.
Lúc mới đầu, cách này rất hiệu quả, không còn người trong thôn lên núi rồi mất tích nữa! Nhưng một thời gian sau thì không được! Buổi sáng hôm đó, có bốn người trong thôn hẹn nhau lên núi đi săn, kết quả họ xuất phát vào buổi sáng, đến khi trời tối vẫn chưa có ai trở lại.
Người nhà của họ tìm đến nhà Ngưu A Căn, ông ấy nghe thế liền biết có chuyện không hay, lập tức dẫn theo mười mấy người trẻ tuổi trong thôn cầm đuốc lên núi tìm người ngay trong đêm… Nhưng họ tìm ròng rã suốt một đêm, cho đến tận khi trời sáng mới có người phát hiện ra một chiếc giày cỏ của một người bị mất tích, trên đất còn có một vũng máu…
Người dân thôn Đầu Trâu hoảng loạn hết cả lên, họ không dám rời khỏi thôn nửa bước, người trong thôn thà rằng cả đời không được ăn thịt cũng không dám lên núi đi săn nữa. Ngưu Nhị Vượng vốn là một người thành thật chỉ biết trồng trọt, từ trước đến nay anh ta chưa hề nghĩ sẽ lên núi săn bắn nên mới giữ được mạng sống cho đến bây giờ.
Đêm hôm xảy ra chuyện cũng bình thường như bao ngày khác, bên ngoài tối đen, trời đầy sao, Ngưu Nhị Vượng ăn cơm tối xong thì cùng vợ con đi ngủ sớm… Nhưng ngủ đến nửa đêm, anh ta đột nhiên nghe thấy bên núi vang lên tiếng nổ rất lớn, gây chấn động mạnh.
Cả nhà Ngưu Nhị Vượng tỉnh dậy nhưng đều không biết chuyện gì đang xảy ra, mãi cho đến khi cảm giác bên ngoài nhà có tiếng ầm ầm, lúc này họ mới phát hiện là có chuyện. Anh ta lập tức đưa cả nhà chạy ra ngoài nhưng đã muộn! Cả căn nhà và những người ở trong đều bị chôn vùi dưới đất đá trong nháy mắt, bốn người đều bị mất mạng…
Tôi kể cho họ nghe những ký ức mà mình cảm giác được của bốn người nhà này, vẻ mặt họ cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên. Chú Lê đỡ cằm như có điều cần suy nghĩ, chú nói: “Mọi người nói xem, những người trong thôn bị mất tích năm đó có phải đã bị người Nhật trong động bắt đi không?”
La Hải gật đầu: “Cũng có thể, chú nghĩ mà xem, “Chiến sĩ siêu cấp” là những kẻ khát máu, nhất định chúng phải tìm được đối tượng để ra tay đúng không? Cháu không tin họ sẽ dùng động vật trên núi để luyện tập.”
Ngẫm lại cũng thấy đáng sợ, những “Chiến sĩ siêu cấp” năm đó đều có thể tay không xé xác người sống, nếu lúc đương thời người dân trong thôn gặp được bọn họ thì chắc chắn phải chết rồi.
“Thế tiếng nổ kia là có chuyện gì xảy ra? Nếu do cơn địa chấn khiến núi bị lở thì tại sao nó lại vang như vậy?” Cổ Thu Giang khó hiểu.
Tôi nhớ tới tiếng động vang lên ở trong trí nhớ của Ngưu Nhị Vượng, nó chắc chắn không phải là tiếng động đơn thuần của cơn địa chấn, cảm giác nó giống… boom nổ hơn! Tôi nói suy nghĩ của mình cho mọi người biết, La Hải và Đinh Nhất tán thành ý của tôi, chỉ có một trận nổ lớn mới có thể dẫn đến lở núi như vậy.