Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 307
Không lâu sau xe cứu thương liền chạy đến, nhân viên y tế kiểm tra thì phát hiện gã đã ngừng thở.
Lúc cảnh sát báo Tào Khiêm đã chết, ba chúng tôi đều choáng váng. Gã chết thì không có gì đáng tiếc, nhưng gã chết rồi thì ai biết tung tích của Đa Cát đây...
Cảnh sát tìm thấy trong ba lô của gã có 19 vạn, thêm một vạn đưa Địch Triển Bằng là vừa đủ 20 vạn. Lúc cảnh sát giao số tiền này lại cho Ba Tang, anh đau lòng rơi nước mắt, nói mình đáng ra phải khuyên Đa Cát ở nhà, đừng để anh ấy đi.
Tôi vỗ vai anh nói: “Em biết giờ có nói gì cũng vô ích, nhưng chuyện đã như vậy, người chết không thể sống lại, chuyện bây giờ chúng ta có thể làm là tìm được Đa Cát, đừng để anh ấy chết tha hương...”
Cảnh sát cũng rất đau đầu vụ án này, người bị hại còn chưa tìm được thì hung thủ đã chết mất! Có muốn kết án cũng chẳng biết phải viết thế nào. Xem ra bây giờ chúng tôi không thể chỉ dựa vào cảnh sát được, phải tự vào phòng mà Tào Khiêm giết Đa Cát xem thử thôi.
Thế là sáng hôm sau, chúng tôi dựa vào ký ức của Đa Cát, tìm được một căn nhà ở xa xôi. Đây là một nhà dân cấu trúc bình thường, dạng hình thang, trong sân còn có chỗ cho gia súc, mùi hơi nồng.
Vì đây là hiện trường nên cửa nhà bị cảnh sát dán giấy niêm phong. Đinh Nhất đi trước, xé luôn giấy niêm phong xuống, tôi đi theo ký ức của Đa Cát, từ từ vào trong.
Vừa vào sân tôi đã biết trong này không có thi thể, Tào Khiêm cũng không ngu tới mức xử lý thi thể ngay tại đây, nhưng gã có thể giấu xác Đa Cát ở đâu được? Quanh đây trống trải, liếc mắt là có thể nhìn được rất xa, Đa Cát cao hơn mét tám, còn Tào Khiêm chưa tới mét bảy lăm, làm sao gã có thể đưa Đa Cát đi mà không cần Địch Triển Bằng giúp?
Đột nhiên, tôi nghĩ đến khẩu cung của Địch Triển Bằng, vốn là chúng đưa Đa Cát lên xe! Vậy đó là xe gì? Nghĩ tới đây, tôi gọi ngay cho cảnh sát, nói cho anh ta biết nghi vấn của mình, anh ta trầm ngâm rồi đáp: “Địch Triển Bằng nói đó là xe điện ba bánh...”
“Vậy giờ xe này đâu?” Tôi hỏi.
Cảnh sát lật tư liệu ra: “Không tìm thấy xe này trong nhà Tào Khiêm...”
Sau khi cúp máy, tôi quay sang nói với Ba Tang và Đinh Nhất: “Chúng ta đến gặp Địch Triển Bằng.”
Đinh Nhất do dự: “Không tiện đâu, dù sao bây giờ gã cũng là phạm nhân, sao chúng ta có thể nói gặp là gặp chứ?”
Tôi gật đầu, biết anh nói có lý. Nhưng muốn tìm thi thể của Đa Cát thì manh mối duy nhất là Địch Triển Bằng. Xe ba bánh và Đa Cát đều biến mất, nhất định là có liên quan gì đó. Bây giờ trời càng lúc càng lạnh, thi thể sẽ không dễ bị phát hiện như mùa hè. Hay Tào Khiêm lợi dụng điểm này nên mới không giấu thi thể ở chỗ nào xa, hẳn đó là nơi mà không ai ngờ tới...
Trên đường về, tôi gọi cho Bạch Kiện, hỏi anh ta có bạn học cũ ở Shangri-La không, tôi có việc rắc rối ở đây, muốn nhờ cảnh sát giúp.
Bạch Kiện nghĩ một lúc rồi nói: “Có một người, chỉ là báo tên của tôi rồi, không biết người đó có giúp cậu không...”
Tôi vừa nghe nói thế thì cười hỏi: “Ý gì vậy? Không phải là bạn gái cũ đấy chứ?”
Không ngờ Bạch Kiện lại chột dạ nói: “Đúng là bị cậu nói trúng, là bạn gái cũ của tôi...”
Khi tôi đứng trước văn phòng bạn gái cũ của Bạch Kiện thì có hơi hồi hộp, đừng có phản tác dụng đấy... Do dự một lúc, tôi cố lấy can đảm gõ nhẹ lên cửa.
“Mời vào...” Một giọng nữ truyền ra từ bên trong.
Lúc chưa vào thì tôi lo muốn chết, nhưng khi đẩy cửa ra thì cảm giác đó mất sạch, cô ấy không phải là bạn gái cũ của tôi, tôi lo lắng cái quái gì!
Vừa vào cửa, tôi mỉm cười nhìn nữ cảnh sát mặc cảnh phục đang ngồi trước bàn làm việc. Không ngờ mắt của Bạch Kiện lại tốt như thế! Tuy cô gái này trông lạnh lùng muốn chết, nhưng lại rất xinh...
“Xin chào, cô có phải là cảnh sát Lý Lâm Lâm không?” Tôi lễ phép hỏi.
Lý Lâm Lâm thắc mắc nhìn tôi, sau đó hỏi: “Anh là...”
Tôi lúng túng nói: “Tôi là Trương Tiến Bảo, là bạn của Bạch Kiện, anh ấy nói nếu có khó khăn gì ở Vân Nam thì cứ đến tìm cô, cô sẽ giúp tôi!”
Tôi tâng bốc cô ấy trước, nếu đến lúc đó cô ấy không muốn giúp thì cũng cho tôi chút mặt mũi. Không ngờ cô ấy vừa nghe thấy hai chữ Bạch Kiện thì lạnh mặt: “Nếu đúng là Bạch Kiện bảo anh đến tìm tôi, chứng tỏ hai người chẳng thân thiết mấy. Anh ta không nói với cậu tôi là gì của anh ta à?”
“À... có nói...”
Lý Lâm Lâm trừng mắt: “Vậy cậu còn dám tới? Gan lớn đấy!”
Tôi thở dài: “Tôi cũng hết cách rồi mà? Đành phải... cầu cứu cô.”
Lý Lâm Lâm thả tài liệu xuống, sau đó nghiêm túc nói: “Có chuyện gì thì nói đi, nhưng tôi cũng nói rõ! Tôi chỉ là một pháp y thôi, muốn nể tình làm việc riêng thì đừng tìm tôi!”
Tôi lo đến nuốt nước bọt: “Không phải việc riêng gì đâu, chỉ là muốn nhờ cô giúp tôi một chút, tôi muốn gặp một phạm nhân đang bị giam...”
Lý Lâm Lâm nghe tôi nói muốn gặp phạm nhân thì trầm mặt: “Đây không phải việc riêng à? Đó là người nhà của cậu?”
Tôi lắc đầu: “Không phải, gã hại chết bạn của tôi...”
“Hại chết bạn cậu thì có cảnh sát xử lý rồi, cậu gặp gã làm gì? Muốn mắng chửi gã à? Hay còn muốn đánh gã?” Lý Lâm Lâm thắc mắc.
Tôi nghẹn lời, không biết nên giải thích thế nào... Cũng may lúc đó điện thoại cô ấy vang lên, Lý Lâm Lâm nhấc điện thoại rồi nhìn tôi. Tôi nhìn sắc mặt cô ấy, đoán ra ngay là ai gọi tới...
“Ồ, chia tay ba năm không một cuộc gọi hỏi thăm, hôm nay có việc nhờ mới biết gọi cho tôi à?!” Giọng Lý Lâm Lâm đay nghiến.
Tôi thầm cảm kích Bạch Kiện, cách điện thoại mà tôi còn cảm giác được anh ta đang rất xấu hổ, nhưng vì tôi mà anh ta vẫn kiện trì gọi tới... Tôi kết người này làm bạn thân chắc rồi đó!
Sau khi cúp máy, sắc mặt Lý Lâm Lâm hòa nhã hơn nhiều, cô ấy nhấc điện thoại bàn lên bấm số, sau đó nghiêm túc nói: “Đội trưởng Vương, anh đang thụ lý một vụ án đúng không? Sao tôi vẫn chưa thấy thi thể nạn nhân vậy? Vẫn chưa tìm được? Được rồi, chiều nay tôi sẽ đến cục của các anh xem sao...”