Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 275
Sau khi ăn cơm no nê, Trác Dát đun một nồi nước sôi ngâm chân cho tôi. Tôi biết dân tộc Tạng không có thói quen rửa chân, đoán chừng là vì biết tôi lạnh nên mới đặc biệt đun nước.
Lúc tôi thả chân vào nước nóng, cảm giác thoải mái đến không nói nên lời, cái lạnh như bị đuổi đi hết! Lúc này, tôi mới phát hiện trong chậu nước có thứ gì đó, cúi đầu nhìn thấy có cây nghệ tây. Tôi biết đây là giống cây quý, thường xuyên dùng cây này ngâm chân có tác dụng rất tốt, nhưng như vậy lại hơi lãng phí.
Trác Dát lại cười nói: “Anh là người tốt, thần tiên cũng phù hộ anh không bị chết cóng! Tuy thảo dược quý báu, nhưng nếu không cứu được người thì nó cũng chẳng còn đáng một đồng.”
Tôi thực sự không ngờ, cô gái dân tộc Tạng bình thường lại có thể nói ra những câu như vậy, điều này làm những người có giáo dục cao cũng cảm thấy mặc cảm không bằng…
Chỉ là Ba Tang cười cười nói: “Tối nay cậu có thể sẽ trung tiện nhiều, cũng đừng ngại nhé, đó là do trong cơ thể cậu có nhiều khí lạnh, tống ra ngoài hết được là tốt rồi.”
Tôi cũng không quá để tâm, nghĩ là trung tiện vài cái cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng tôi không ngờ là lúc đi ngủ, tôi cũng liên tục trung tiện, đôi khi tới mức làm tôi tỉnh cả giấc.
Lúc đầu tôi nghĩ ngủ lều của Đa Cát, nhưng Trác Dát lại nói lều của đàn ông độc thân không thích hợp cho khách ở. Vì vậy Ba Tang và Đa Cát ngủ cùng tôi, còn cô ấy thì qua lều em trai mình ở.
Tôi rất xúc động, không nghĩ tới những người dân tộc Tạng bình thường chăn nuôi gia súc ở đây lại hiếu khách như thế, có thể gặp được một gia đình tốt như vậy đúng là may mắn.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng chó sủa đánh thức, lại mơ hồ nghe tiếng nói chuyện của Ba Tang: “Cậu ngủ thêm chút đi, khi nào cơm chín tôi sẽ gọi cậu dậy...” Rồi tôi lại ngủ tiếp.
Sáng sớm, lúc ăn cơm tôi mới biết con buộc ở ngoài là con chó ngao đã kêu sáng nay. Mỗi sáng sớm nó đều gọi Trác Dát dậy, còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức. Lúc này tôi mới quan sát kỹ, ở ngoài lều có buộc một con chó mực lớn, đây chính là giống chó ngao Tây tạng thuần chủng trong truyền thuyết.
Nếu Kim Bảo nhìn thấy con chó này, chắc sẽ sợ đến són ra quần mất. Thật không hiểu vì sao lại có người muốn đưa loại “cự khuyển” này ra khỏi Tây Tạng. Nhốt trong lồng, nuôi dưỡng như chó cảnh ở thành phố, chính là một loại khinh nhờn với chúng, loại chó khỏe kinh người này chỉ thích hợp sống ở đây thôi...
Tôi muốn đến gần xem, Trác Dát cười nói: “Cậu cứ đi đi, nó không cắn đâu. Nó rất thông minh, biết người có thể ở trong lều của chúng tôi đều là khách.
Quả nhiên, khi tôi đi theo Trác Dát đến gần con chó, nó chỉ liếc mắt nhìn sau đó lại cúi đầu ăn cơm, không giống Kim Bảo sẽ vẫy đuôi nịnh nọt tôi. Đây chính là điểm khác biệt giữa chó bình thường với chó ngao Tây Tạng. Nghe Trác Dát nói, nó chỉ ăn thức ăn do Trác Dát đưa, dù do Ba Tang cho nó cũng không ăn.
Hôm qua, quần áo tôi ướt sũng, nay đã được Trác Dát hong khô, có thể mặc lại rồi, cảm giác rất tốt. Đồng thời tôi cũng ước có thể có người vợ hiền như vợ Ba Tang vậy.
Chúng tôi chào tạm biết Trác Dát, sau đó Ba Tang đưa đàn trâu đi theo chúng tôi tới sông băng. Tôi vốn tưởng nó không quá xa, nhưng không ngờ đường lại xa hơn tôi tưởng.
Ba Tang nói, đi dưới đất thì đường thẳng, nhưng đi trên mặt đất thì phải vòng vèo qua núi qua sông, qua các loại đường khó đi, cho nên khác với đi trong lòng đất rất nhiều.
Dọc theo con đường này, Ba Tang nói với tôi khá nhiều những chú ý khi đi ở sông băng. Tôi mô tả cho Ba Tang nơi dựng lều, anh ta nhanh chóng dẫn tôi đến đó.
Nhưng khi tôi hớn hở chạy đến lều thì phát hiện trong lều không có một bóng người. Lẽ nào họ đều đi hết rồi? Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng, sao người đi hết rồi mà vẫn để lều ở đây?
Hơn nữa dù không có người, nhưng vật dụng cá nhân vẫn ở hết đây, nhất định họ vẫn chưa đi. Nghĩ vậy, tôi nói với Ba Tang: “Chúng ta đi về phía Tây Bắc đi, tôi biết một chỗ có thể các bạn mình đang ở đó.”
Vì vậy tôi dẫn theo Ba Tang đi đến nơi hôm trước mình bị rơi xuống. Kết quả, người còn chưa đến đã thấy tiếng máy móc ầm ĩ, giống như vật gì đang đào đất.
Khi chúng tôi tới gần mới phát hiện, mọi người đều đang tập trung ở chỗ hôm trước tôi bị té xuống. Tôi thấy Đinh Nhất đang buộc một sợi dây to quanh hông, cầm một cái búa điện cực lớn, đang chui xuống dưới lớp băng.
Ba Tang nhìn thấy thế thì kinh hoàng: “Họ điên rồi à? Mau dừng lại!”
Đúng vậy, đừng nói là Ba Tang, chính người bình thường như tôi đều có thể thấy làm vậy rất nguy hiểm, lỡ như khối băng này sụp xuống, không phải mọi người ở trên đều xong rồi à!
Nghe tiếng Ba Tang kêu, Hàn Cẩn chạy tới, kích động nói: “Đồ chết tiệt, cậu chưa chết à! Từ đâu chui ra vậy? Có biết chúng tôi sắp bị hù chết rồi không!”
Không nghĩ tới bà la sát đó cũng lo lắng cho mình, thế là tôi đỏ mặt tới mang tai nói: “Sau khi tôi ngã xuống, phát hiện không gian bên dưới rất rộng, vì vậy tôi đi theo dòng sông, cuối cùng được bọn người Ba Tang cứu ra.”
Sau khi tôi nhảy xuống lưng con bò Tây Tạng, mọi người đều xông tới, mắt chú Lê đỏ ửng, vỗ vai tôi nói: “Thằng nhóc ngốc này, đúng là phúc lớn mạng lớn.”
Lúc này Đinh Nhất mới đến trước mặt tôi, quan sát từ trên xuống dưới vài lần, sau đó giọng trầm trầm nói: “Cậu có bị thương chỗ nào không?”
Tôi cười lắc đầu nói: “Tôi không sao, chỉ bị lạnh một chút, trên tay có ít trầy xước, mà không sao nữa rồi.”
Sau đó tôi nghe chú Lê kể lại, lúc họ thấy tôi bị rơi xuống, ai cũng bối rối, đặc biệt là Đinh Nhất, phản ứng đầu tiên của anh ta là muốn nhảy xuống dưới tìm tôi, nhưng bị Hàn Cẩn cản lại. Cô ta khuyên Đinh Nhất không thể xuống dưới, vừa không cứu được người mà còn có thể cũng bị kẹt ở đó.