Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1960: Ngoại truyện 42
Người đàn ông cao gầy kia nhận ra người vừa tới, bèn lạnh lùng nói: “Anh đến làm gì?” Anh chàng trai đẹp kia buồn cười nói: “Đinh Nhất,3 cậu đừng có qua cầu rút ván! Nếu không phải nhờ tối...
cậu có thể tìm được ngài ấy nhanh như vậy sao?” Trang Hà thấy Đinh Nhấ4t mãi không nói gì thì biết là anh ta đã chấp nhận, thế là tiếp tục cười và nói: “Bây giờ tôi muốn lên đó thăm ngài ấy, cậu có đi khôn7g?” Mặc dù trong lòng Đinh Nhất rất chán ghét Trang Hà, nhưng Đinh Nhất biết nếu Trang Hà không đưa mình vào thì mình sẽ không vào đượ1c, nên đành “Ừ” một cái bằng tiếng mũi, sau đó đi thẳng vào bệnh viện.
Hai người y tá trực ở khoa sản đang lén lút dùng điện t3hoại xem tivi, cả hai nghe thấy có tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn lên, cặp mắt họ lập tức tỏa sáng, hai người đàn ông đang đứng trước mặt họ đều vô cùng đẹp trai.
Có điều một người thì khuôn mặt lạnh lùng, bày ra vẻ muốn sống thì đừng đến gần tôi; còn một người khác lại cười mê người nói với hai người họ: “Người đẹp, chúng tôi đến thăm Ngụy Thu Tuyết ở phòng số mười lăm.” Với khuôn mặt mê hoặc người khác này của Trang Hà quả là trăm phát trăm trúng, hai y tá vừa nghe anh ta nói mà khuôn mặt đã đỏ ửng, một người thẹn thùng nói: “Xin...
xin lỗi các anh, bây giờ đã hết giờ thăm nom, hay là...
hôm khác các anh lại đến.” Trang Hà tỏ ra thất vọng: “Chúng tôi là em trai của Ngụy Thu Tuyết, bởi vì công việc nên chỉ có thể đến vào lúc này, sáng sớm ngày mai chúng tôi phải bay đi Seoul rồi, mấy tháng nữa mới về! Người đẹp có thể thu xếp giúp chúng tôi một chút không, chúng tôi cam đoan sẽ không quấy rầy những người khác.” Mặc dù hai y tá cũng hơi khó xử, nhưng cuối cùng vẫn đưa Trang Hà và Đinh Nhất vào thăm, có điều bọn họ không ngừng nói đi nói lại rằng phải gọi điện cho Ngụy Thu Tuyết trước, không được đánh thức những người khác.
Khi hai người họ đi vào phòng bệnh, trong phòng đã tắt đèn nghỉ ngơi, vì không muốn làm những người lớn trong phòng tỉnh dậy, nên Trang Hà thi triển pháp thuật, khiến bọn họ đều mơ một giấc mơ vô cùng ngọt ngào.
Đây là phòng bệnh hai giường, trong thời đại này muốn một mình một phòng bệnh rất khó, nên được nằm ở phòng hai giường chứng tỏ điều kiện của gia đình Ngụy Thu Tuyết cũng không tệ.
Đinh Nhất vừa vào phòng thì đi thẳng đến giường bệnh cạnh cửa sổ.
Nơi đó có đặt một cái nồi nhỏ, một em bé đang im lặng ngủ say ở bên trong...
Lúc này, Trang Hà cũng đi đến bên cạnh Đinh Nhất, anh ta nhìn đứa bé nằm trong nỗi mà líu lưỡi: “Đây thực sự là Trương Tiến Bảo sao? Trông cũng...
đáng yêu thật đấy.” “Đó là ai anh còn không biết sao?” Đinh Nhất lạnh nhạt nói.
Trang Hà than nhẹ: “Cũng đúng, đó không phải là Trương Tiến Bảo, Trương Tiến Bảo đã chết rồi.”
Đinh Nhất nhìn Trang Hà một cái, cũng không nói chuyện với anh ta nữa mà cúi đầu quan sát cẩn thận đứa bé trong nôi, dường như muốn thông qua đứa bé tìm kiếm bóng dáng của người nào đó.
Nhưng hiện thực luôn tàn khốc, Đinh Nhất nhìn một lúc lâu cũng không thấy đứa bé này có nét nào của Trương Tiến Bảo.
Thật ra, trong lòng anh ta cũng hiểu rõ, mỗi một kiếp người của Trương Tiến Bảo đều có dáng vẻ khác nhau, mặc dù đều là những khuôn mặt bình thường, thế nhưng lại là những khuôn mặt khác nhau.
Trang Hà nhìn Đinh Nhất sắp dán mắt vào trong nôi, thì nhẹ nhàng nói với anh ta: “Cậu nhẹ nhàng thôi, tôi chỉ thi pháp để những người lớn đi ngủ thôi, còn đứa bé này dễ tỉnh lắm đấy, chẳng may cậu làm nó sợ quá khóc um lên thì chúng ta phải đi ngay đấy!” Đinh Nhất không lên tiếng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm đứa bé trong nổi...
Đến khi Trang Hà không chịu được nữa định kéo Đinh Nhất đi, thì tên nhóc kia lại đột nhiên mở mắt ra.
Đinh Nhất không ngờ một đứa bé vừa mới chào đời chưa được một ngày lại đột nhiên mở mắt nhìn mình, nên nhất thời cũng đứng hình.
Ngay cả Trang Hà cũng giật mình, anh ta sợ tên nhóc này sẽ khóc um lên, thế là vội vàng kéo Đinh Nhất rời đi.
Không ngờ đúng lúc này, cậu bé trong nối lại mở đôi mắt đen láy tò mò nhìn hai người bọn họ, một lát sau nó nở nụ cười khanh khách.
Lần này đừng nói là Đinh Nhất, ngay cả Trang Hà cũng không đi nổi, anh ta cúi đầu nhìn chằm chằm vào cậu bé và nói: “Thật là một yêu nghiệt! Lớn lên không biết sẽ hại bao nhiêu con gái nhà lành đấy!” Đinh Nhất đẩy Trang Hà ra và nói: “Anh đến sát thể sẽ làm nó sợ đấy!” Trang Hà bị đẩy sang một bên lập tức bĩu môi: “Cậu đừng có coi thường nó, cậu nhìn nó đi...
Đừng nói là khuôn mặt đẹp trai của tôi, cho dù tôi hiện chân thân cũng chưa chắc nó đã sợ đâu!” Đinh Nhất vừa định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy ngón tay út của mình bị nắm chặt, anh ta cúi đầu nhìn xuống thì thấy tên nhóc kia đã giơ tay nắm lấy ngón út của Đinh Nhất.
Đinh Nhất vội vàng hỏi Trang Hà: “Có phải nó nhận ra tôi không?” Trang Hà đưa đầu đến liếc mắt nhìn, sau đó cười khan: “Ha ha ha...
cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, nó chỉ tò mò về cậu thôi.” Vì ngón tay của Đinh Nhất bị cậu nhóc nắm lấy, cho nên hai người lề mề trong phòng một lúc lâu mới ra ngoài, khiến hai y tá bên ngoài thiếu chút nữa thì phải đi vào gọi bọn họ.
Trong vườn hoa dưới sân bệnh viện, Đinh Nhất vừa thấy thất vọng vừa thấy mất mát ngẩn người nhìn mặt trăng trên đầu, Trang Hà thấy vậy cười khẽ: “Làm sao thế, đang nghĩ xem bao giờ thì đứa bé mới lớn lên à? Cậu bằng lòng đi! Nếu như không có tội...
không biết cậu còn phải tìm đến ngày tháng nào đâu!”.
Đinh Nhất không tiếp tục giả vờ lạnh nhạt nữa mà quay lại hỏi Trang Hà: “Anh có chắc đây là kiếp cuối cùng của huynh ấy không?” Trang Hà gật đầu: “Đương nhiên, điều này chắc chắn không sai, chỉ là không biết kiếp này ngài ấy sẽ phải trải qua những chuyện gì.” Đinh Nhất quay đầu nhìn về phía cửa sổ trên tầng sáu kia, nói nhẹ: “Không sao...
cho dù kiếp này thế nào, tôi đều sẽ bảo vệ huynh ấy chu toàn, cùng huynh ấy đi đến cuối cùng.”
Last edited: