Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1958: Ngoại truyện 40
Thái Úc Lũy muốn Bạch Khởi thuận lợi chuyển thể cũng có tâm tư riêng của mình, y hy vọng cho dù kiếp sau Bạch Khởi vẫn là tại tinh, nhưng sẽ không3 vì sự xuất hiện của mình mà xảy ra bất cứ thay đổi gì...
Mà Thần Đồ cũng có suy nghĩ riêng của hắn, hắn hy vọng Thái Úc Lũy mau chóng ho4àn thành mấy kiếp luân hồi, triệt bỏ toàn bộ linh thức của Cùng Kỳ trong cơ thể y, sớm quay về Am Ti.
Nhưng bây giờ Bạch Khởi khăng khăng7 muốn đi cùng Thái Úc Lũy vào luân hồi, mọi chuyện đã vượt qua khả năng khống chế của Thái Úc Lũy, mặc dù y có lòng muốn cản nhưng lại không có n1ăng lực làm việc đó.
“Ngươi có thể theo người kia vào luân hồi, nhưng ngươi có từng nghĩ xem hắn có muốn hay không chưa? Một khi người ch3uyển thể thì sẽ không còn nhớ được ngươi là ai, ngươi vì hắn làm chuyện này đối với hắn mà nói không hề có ý nghĩa gì...” Thái Úc Lũy cố gắng lần cuối, muốn khuyên Bạch Khởi từ bỏ suy nghĩ cùng y vào luân hồi.
Bạch Khởi nghe xong lại mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thái Úc Lũy và bảo: “Quân thượng, người kia có nhớ ta là ai hay không không quan trọng, trong đời Bạch Khởi ta lục thân* đều đoạn, gặp được bạn tốt lại càng không nhiều, cho nên tìm được một người chân tình thật lòng thực sự quá ít...
Đó là một người hết sức quan trọng đối với ta.
Người đó vừa là ân nhân, vừa là tri kỷ, ta không thể biết rõ hắn vì ta bước vào luân hồi mà ta lại không làm gì, cho nên khẩn cấu quân thượng thành toàn cho tâm nguyện này của Bạch Khởi!” * Sáu người thân gồm cha, mẹ, anh, em, vợ, con đều không có.
Thái Úc Lũy không ngờ mình đã tính toán kỹ càng như thế, đến cuối cùng lại có kết quả này, trong lòng y không biết nên nói gì, cuối cùng đành vẫy tay nói với hai âm sai bên cạnh: “Đem âm hồn này đi, chờ ngày đưa tới đài Tịnh Hồn.”
Sở dĩ Thái Úc Lũy không đưa thẳng Bạch Khởi đến đài Tịnh Hồn, vì y biết khi lên đó âm hồn sẽ gặp những chuyện gì, cho nên y để Bạch Khởi có thời gian chuẩn bị...
Nhất thời Bạch Khởi cũng không biết nên trả lời Thái Úc Lũy như thế nào, im lặng một lúc hắn mới nói: “Lúc đó, Úc Lũy huynh cũng không nói chuyện ta là tại tinh chuyển kiếp cho ta biết, nếu như mỗi lần chuyển thể ta đều phải chịu khổ còn mang theo tai họa sát sinh, vậy không bằng ta cứ làm Bạch Khởi thì hơn.” “Nhưng Bạch Khởi đã chết, bây giờ hắn chỉ còn là một cái tên trong sử sách mà thôi, còn huynh hoàn toàn có thể có một khởi đầu mới.” Thái Úc Lũy trầm giọng.
Bạch Khởi cười nói: “Úc Lũy huynh, huynh không cần phí lời nữa, nếu huynh còn để ý giao tình giữa chúng ta, thì mau đưa ta đến đài Tịnh Hồn đi!” Thật ra Thái Úc Lũy đến đây cũng vì chuyện đó, cho dù Bạch Khởi không nói, Thái Úc Lũy cũng muốn đích thân đến dặn dò hắn vài câu, đài Tịnh Hồn này đáng sợ hơn nhiều so với hắn nghĩ...
Chưa nói đến chuyện âm hồn bước lên đài Tịnh Hồn phải không còn chút ác niệm nào, bởi vì đau khổ nhất không phải là hồn phi phách tán, mà là trong toàn bộ quá trình tịnh hồn.
“Đài Tịnh Hồn” tên chính là nghĩa, ý muốn nói khi âm hồn bước lên đó muốn tịnh hóa những tội nghiệt khi còn sống...
chính là để âm hồn đó một lần nữa trải qua những tội nghiệt khi còn sống mình đã gây ra.
Âm hồn có lệ khí nặng nề như Bạch Khởi bình thường đều sẽ bị giam giữ ở nơi sâu nhất trong Âm Ti chờ xử phạt.
Nhưng khi âm sai đưa hắn đến Ác Quỷ Uyên, tất cả những ác quỷ bị giam trong đó lập tức náo loạn, dọa âm sai phải đưa Bạch Khởi ra chỗ khác, tạm thời giam ở nhà lao dùng để giam giữ âm hồn bình thường.
Thật ra dù bị nhốt ở đâu thì Bạch Khởi cũng không quan tâm, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng được lên đài Tịnh Hồn, tránh phát sinh thêm việc gì trong thời gian chờ đợi.
Ban đêm, Thái Úc Lũy không tiếng động đến âm lao giam giữ Bạch Khởi, hai âm sai phụ trách canh gác đang ngủ gật bên cạnh, hoàn toàn không biết vị lãnh đạo cao nhất của Âm Ti đang đứng cạnh mình.
Bạch Khởi ở trong âm lao đột nhiên mở mắt, sau đó nhìn về phía cửa, nói sâu xa: “Đêm khuya thể này Úc Lũy huynh lại đến thăm, không biết có lời gì muốn dặn dò Bạch Khởi?” Thái Úc Lũy lắc mình một cái đi vào trong âm lao, sắc mặt y âm trầm đứng trước mặt Bạch Khởi: “Những lời ta nói với huynh trong đêm trước khi huynh tự sát, có phải huynh ném cho chó ăn hết rồi không!” Bạch Khởi cười nói: “Sao thế được, mỗi lời của Úc Lũy huynh, ta đều khắc trong lòng.” “Nếu đã như thế, vì sao huynh còn muốn cùng ta vào luân hồi? Huynh chuyển thể đầu thai không phải tốt sao?” Thái Úc Lũy vẫn cảm thấy rất tức giận.
Cả đời này Bạch Khởi đã giết hàng triệu người, nói cách khác hẳn sẽ phải chịu đựng hàng triệu nỗi thống khổ trước khi chết của những người kia, cho đến khi trả lại hết những người hắn đã giết mới thôi, mới có thể rửa sạch hoàn toàn tội nghiệt trên người hắn.
Nếu như ý chí không kiên định, trong lòng chỉ cần xuất hiện dù chỉ là một chút suy nghĩ từ bỏ, thì tất cả những đau khổ đã chịu đựng đều là vô nghĩa.
Với những tội nghiệt của Bạch Khởi, chỉ sợ rằng quá trình tịnh hồn của hắn chẳng những đau khổ mà còn dài đằng đẵng...
Đây tuyệt đối không phải là chuyện mà một âm hồn bình thường có thể chịu đựng được, cho nên trước khi hắn đi lên đó, Thái Úc Lũy nhất định phải căn dặn hẳn mấy câu.
“Huynh còn nhớ tĩnh tâm chú mà ta đã dạy huynh không? Nếu như thực sự quá đau khổ, thì hãy niệm chú đó trong lòng, có thể giúp kiên định ý chí của huynh.” Thái Úc Lũy rút ra một lá bùa vàng: “Huynh nhớ kĩ, một khi huynh đi đến đài Tịnh Tĩnh tâm chú, thì ta không còn cách nào giúp huynh được, lá bùa này huynh giấu kĩ trong người, nó sẽ giúp linh hồn của huynh kiên cố hơn, nếu chẳng may huynh không sống qua được ải đầu tiên, lá bùa này có thể giữ lại một chút tàn hồn của huynh, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách khác giúp huynh trùng sinh.” Lá bùa này là tấm khiên bảo vệ cuối cùng Thái Úc Lũy có thể cho Bạch Khởi, để phòng ngừa sau khi Bạch Khởi lên đài Tịnh Tĩnh tâm chú, nếu tâm hắn không trong sạch như hắn tưởng, thì lá bùa này sẽ giữ lại một hồn một phách cuối cùng của Bạch Khởi, không đến mức khiến Bạch Khởi thực sự hồn phi phách tán.
Sau khi Bạch Khởi nhận lá bùa bèn cất nó vào trong ngực, hắn biết đây là lần cuối cùng Thái Úc Lũy xuất hiện trước mặt hắn với thân phận “Úc Lũy huynh”, thế nên hắn vừa cười vừa nói: “Úc Lũy huynh yên tâm, huynh không cần lo lắng, ta nhất định có thể thuận lợi xuống khỏi Đài Tinh hồn, chờ đến khi huynh chuyển thể đầu thai, ta nhất định sẽ tìm được huynh...” Thái Úc Lũy nghe xong không nói gì nữa, chỉ lo lắng nhìn Bạch Khởi một lúc rồi quay người rời đi.
Vài ngày sau, Bạch Khởi bị một đám âm binh áp giải lên đài Tịnh Hồn, Thái Úc Lũy bình tĩnh đứng trên cao nhìn xuống dưới.
Last edited: