Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1957: Ngoại truyện 39
Thể là y cố ý tỏ vẻ âm trầm nói: “Hắn coi mình là ai chứ? Muốn lên thì lên sao? Ngươi đem âm hồn kia đến trình diện ta, ta sẽ tự mình thẩm vấn3...”
Phán Quan thấy nét mặt của Thái Úc Lũy không tốt, còn âm thầm cười xấu xa, tưởng rằng lần này Bạch Khởi gặp phải xui xẻo rồi! Kế4t quả khi ông ta đưa Bạch Khởi đến trước mặt Thái Úc Lũy, Thái Úc Lũy lại vung tay nói: “Ngươi quay về xử lý chuyện khác đi!” Phán Quan sững 7sờ, chưa hiểu chuyện gì, chần chừ một lúc mới vội vàng thi lễ, nhanh chóng đi ra ngoài...
Thái Úc Lũy nhìn Phán Quan kia đi ra, trong1 lòng biết không cần phải tiếp tục tỏ ra quan cách trước mặt Bạch Khởi, nhưng y vừa nghĩ đến việc Bạch Khởi bắt mình khổ sở ngồi đợi mấy chục5 năm, vẫn không buông cục tức ra được, lạnh giọng nói: “Người đứng dưới là ai?” Bạch Khởi nhớ kĩ Thái Úc Lũy đã từng nói qua, khi y quay về Âm Ti có gặp hắn cũng sẽ giải quyết theo việc công, nhất định sẽ không đối xử riêng với bất kỳ ai.
Thế là hắn cũng nghiêm túc nói: “Tại hạ Bạch Khởi...” Nhiều năm không nghe thấy tiếng Bạch Khởi, giọng nói hắn bây giờ khàn hơn trước nhiều, không biết là do làm ma quá lâu, hay do lâu rồi không mở miệng nói chuyện cho nên giọng nói cũng có mấy phần âm khí.
Thật ra Thái Úc Lũy cũng khiến Bạch Khởi cảm thấy khác lạ...
trước đó y là một người ca ca gần gũi bình dị, nhưng hôm nay y là một Minh Vương ở ngôi cao, mặc dù hắn có lòng muốn cùng y hàn huyên vài câu, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
Lúc này Thái Úc Lũy lạnh lùng nhìn Bạch Khởi và nói: “Chuyện đến nước này, ngươi có từng hối hận không?” Bạch Khởi nhắm mắt lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Việc đã đến nước này, hối hận cũng không thay đổi được chuyện gì, có điều ta sẽ cố gắng hết sức để bù đắp...” Thật ra Thái Úc Lũy muốn hỏi hắn có hối hận vì đã tin Tần Vương hay không, nhưng Bạch Khởi lại đột nhiên nói hắn sẽ cố hết sức bù đắp, khiển Thái Úc Lũy phải ngạc nhiên, y không biết Bạch Khởi hỏi một đằng nói một nẻo là có ý gì?”
Thái Úc Lũy ngẩn người: “Ngươi định đền bù thế nào?” “Nếu như...
ta nói nếu như, ta may mắn xuống khỏi đài Tịnh Hồn, ta sẽ từ bỏ chuyển thế” Bạch Khởi nói đầy sâu xa.
Thái Úc Lũy nghe Bạch Khởi nói xong lập tức nổi điên, lúc trước y tốn bao nhiêu tâm tư để Bạch Khởi có thể chuyển thể đầu thai, không bị phạt ở mãi trong Âm Ti.
Kết quả tên đần này lại nói nếu có thể xuống khỏi đài Tịnh Hồn thì sẽ từ bỏ chuyển thế? Nếu không phải còn có mấy âm sai ở đây, Thái Úc Lũy có lẽ đã nhảy xuống đánh cho hắn một trận, không đánh cho rằng rơi đầy đất thì y không phải họ Thái! Nhưng bây giờ Thái Úc Lũy có tức giận đến đâu cũng không thể biểu hiện ra ngoài, y chỉ có thể đè cục tức trong lòng: “Bạch Khởi, ta cho ngươi thêm một cơ hội, nghĩ kĩ lại rồi nói...”
Không ngờ, Bạch Khởi dường như đã quyết định, hắn không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Thái Úc Lũy, ngữ khí của hắn cực kỳ kiên định: “Ta nói ta muốn từ bỏ chuyển thể, là bởi vì ta phải theo một người đi vào luân hồi, bảo vệ hắn mọi kiếp chu toàn!” Thái Úc Lũy nghe xong cũng khựng người lại, y không ngờ Bạch Khởi lại biết mọi chuyện...
Nhưng ai nói cho hắn biết những điều này? Thái Úc Lũy đã vừa ra lệnh vừa yêu cầu Trang Hà và Nữ Oa không ai được nói cho Bạch Khởi biết chuyện mình sẽ vào luân hồi để tích góp công đức, cho nên nhất định không phải do bọn họ nói.
Nhưng ngoài bọn họ ra thì còn có ai? Bạch Khởi thấy vẻ mặt Thái Úc Lũy thay đổi, liền lên tiếng: “Quân thượng không cần cố đoán là ai nói cho ta biết, ý ta đã quyết, mong ngài có thể thành toàn.” Thái Úc Lũy nhìn từ thái độ kiên quyết của Bạch Khởi có thể đại khái đoán ra được ai là người nói cho hắn biết, Trang Hà và Nữ Oa sẽ không dám lừa y tự mình quyết định...
Nếu trên đời này có người biết rõ nhất mọi chuyện ngoài hai người đó thì chỉ còn lại tên Thần Đồ kia thôi.
Nhất định là hắn đã nhân dịp đi dạo chơi tứ phương rồi đi gặp Bạch Khởi, nói rõ mọi chuyện về Thái Úc Lũy cho Bạch Khởi nghe, cho nên khi nãy Bạch Khởi mới nói không muốn chuyển thế.
Nghĩ đến đây Thái Úc Lũy liền thân nhẹ: “Ai cũng có số mệnh của riêng mình, người cần gì phải cố chấp như thế? Ngươi có biết người kia đi vào luân hồi để làm gì không?” Bạch Khởi nặng nề đáp: “Tích góp công đức..” Thái Úc Lũy gật đầu: “Những ngươi có biết công đức này phải tích góp thể nào không?” Bạch Khởi suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đời đời kiếp kiếp làm việc thiện nhưng đến cuối cùng lại không được chết tử tế..” Thái Úc Lũy lạnh lùng nói: “Ngươi rõ ràng biết người kia mỗi kiếp đều sống không thọ, có lẽ ngươi vừa tìm được hắn...
hắn đã tận thọ rồi.” Bạch Khởi lại tỏ vẻ không sao mà nói: “Không sao, vậy thì ta sẽ tìm đời sau của hắn, một ngày nào đó ta nhất định sẽ tìm được hắn.” Thái Úc Lũy biết một khi Bạch Khởi đã định làm gì thì sẽ rất khó sửa đổi, nên cũng đành nói: “Ngươi phải suy nghĩ thật kĩ, nếu như người từ bỏ chuyển thể, ngươi sẽ vĩnh viễn không có được cuộc sống mới, mãi mãi sẽ là người của bây giờ.
Tướng mạo của ngươi, thân thể của ngươi...
tất cả sẽ dừng lại ở thời điểm này.
Còn nữa, ngươi không phải muốn tiếp tục sống ở nhân gian sao, chỉ sợ khi đó trí nhớ của ngươi cũng sẽ đảo lộn, có lúc ngươi thậm chí còn quên mất mình là ai? Nếu như ngay cả mình là ai ngươi cũng quên rồi, thì làm sao tìm được người người muốn tìm chứ?” Bạch Khởi im lặng một lúc, rồi kiên quyết nói: “Ta sẽ không quên hắn...
cho dù thật sự quên, cũng nhất định sẽ nhớ ra được.” Thật ra Thái Úc Lũy không ngờ Bạch Khởi sẽ vì mình mà từ bỏ đầu thai chuyển thể, y cũng không nghĩ rằng sẽ tiếp tục gặp lại Bạch Khởi...
Nếu nói y không cảm thấy xúc động thì là nói dối, nhưng trong lòng y thực sự không muốn Bạch Khởi làm như vậy.
Last edited: