Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1956: Ngoại truyện 38
Mặc dù y đã từng phải không ít âm sai đi câu hồn, nhưng bởi vì lệ khí của Bạch Khởi quá nặng, nên tất cả đều bị đánh quay về.
Trong lòng Thái Úc Lũy cũng thấy hơi hối hận, vì sao lúc đó không tự mình mang hồn Bạch Khởi quay về luôn? Nếu như không ma4ng xuống ngay, chờ đến khi Thần Đồ tiếp nhiệm...
thì Bạch Khởi sẽ không dễ dàng qua cửa được.
Nhưng sau khi hút 7linh thức của Cùng Kỳ, Thái Úc Lũy vô cùng mệt mỏi, nếu không phải Trang Hà đến đón, chỉ sợ chính y cũng không tự quay về Âm Ti 1được, còn đâu ra sức mà kéo theo âm hồn của Bạch Khởi? Kết quả âm hồn của Bạch Khởi vì trước khi chết có tích tụ oán khí đối với5 Tần Vương, cho nên sau khi chết vẫn mãi không rời đi được, cứ quanh quẩn trong thành Hàm Dương...
Thật ra Thái Úc Lũy cũng biết, chỉ cần y tự mình đi cầu hôn, Bạch Khởi nhất định sẽ ngoan ngoãn theo mình về.
Nhưng trong lòng Thái Úc Lũy cũng cảm thấy hơi tức giận, y cảm thấy những gì mình nói với Bạch Khởi trước đó đều bị ném cho chó ăn hết hay sao, mà một câu cũng không lọt tai hắn! Cho nên y mới hờn dỗi mãi không chịu đến nhân gian đón Bạch Khởi, y muốn xem xem tên chết dẫm đó rốt cuộc đến khi nào mới đến Âm Ti báo danh?
Mà bây giờ khác trước đây, từ sau khi Thái Úc Lũy hút linh thức của Cùng Kỳ, mặc dù có thể dùng linh lực của bản thân để áp chế, thế nhưng lại rất dễ bị những thứ bên ngoài ảnh hưởng mà quên mất ý định ban đầu.
Trong nhân thế phồn hoa như gấm, đồ vật mê hoặc tâm trí con người rất nhiều, nên lúc này tốt nhất là Thái Úc Lũy vẫn cứ nên ngoan ngoãn chờ hết nhiệm kỳ của mình.
Kết quả Thái Úc Lũy không đi, cũng không có ai câu được hồn Bạch Khởi về, thể là vị chiến thần của nước Tần, Bạch Khởi, cứ thể du đãng mấy chục năm trên dương gian, đến tận khi nước Tần thống nhất thiên hạ, tiêu diệt hết sáu nước khác, hắn mới bằng lòng bị âm sai cầu về Âm Ti.
Mà Thái Úc Lũy cũng không phải không hiểu Bạch Khởi đang nghĩ gì, oán khí trong lòng hắn nếu nói là dành cho Tần Vương thì nói là cho chính hắn sẽ hợp lý hơn, hắn hận chính mình khi còn sống đã không dẹp yên sáu nước, hoàn thành hành trình bá nghiệp của mình, cho nên hắn mới vương vấn đến tận khi nước Tần tiêu diệt sáu nước kia, mới vui vẻ đến Âm Ti báo danh.
Sau khi Thái Úc Lũy biết tin Bạch Khởi đã bị mười âm sai giải về Âm Ti, trong lòng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra Thái Úc Lũy cũng có tâm tư riêng, mặc dù y đã giúp Bạch Khởi rút linh thức của Cùng Kỳ ra, thế nhưng nghiệp chướng giết hàng binh thì y chẳng thể nào đỡ thay được, cho nên Bạch Khởi nhất định phải quay về Âm Ti chịu thẩm vấn khi y vẫn còn đang tại chức mới được! Còn nếu chờ đến khi Thần Đồ nhậm chức, thì không cần thẩm vấn, chắc chắn Thần Đồ sẽ ném thẳng hắn vào tầng Địa Ngục thứ mười tám! Đúng lúc cục tức trong lòng Thần Đồ còn chưa biết giải vào chỗ nào đấy!
Hơn nữa, Thái Úc Lũy vẫn còn để tâm đến chuyện không biết Bạch Khởi có còn nhớ những lời năm đó mình nói với hắn hay không, đặc biệt là chuyện liên quan đến đài Tịnh Hồn, bởi vì có một số việc nểu Bạch Khởi không đề cập đến thì Phán Quan cũng sẽ không chủ động hỏi.
Đêm trước khi Bạch Khởi tự sát, Thái Úc Lũy đã từng nói rõ ràng cho hắn biết, dưới Âm Ti có một nơi gọi là đài Tịnh Hồn, ở nơi đó, những âm hồn “thân mang trọng tội nhưng lòng không quá ác độc” sẽ có một cơ hội để chứng minh bản thân.
Cũng giống như Bạch Khởi vậy, mặc dù hắn mang lòng thương xót muôn dân trăm họ, nhưng lại bị số mệnh buộc phải đi vào con đường giết chóc! Nếu như từ trong nội tâm hắn có sự ăn năn, đồng thời cam tâm tình nguyện gánh vác những nhân quả này, thì khi hắn đến đài Tịnh Hồn sẽ có thể rửa sạch tội nghiệt trên người.
Nhưng nếu như trong lòng âm hồn vẫn còn một chút do dự, hoặc trong nội tâm của hắn vẫn còn có một tia ác niệm, thì kết cục của âm hồn đó sẽ là hồn phi phách tán.
Cho nên đài Tịnh Hồn này giống như một con dao hai lưỡi, có thể cứu Bạch Khởi cũng có thể giết hắn...
Nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất của Bạch Khởi, nếu không với những tội nghiệt hắn mang trên người, tuyệt đối không bao giờ có khả năng chuyển thể làm người nữa.
Đây cũng là con đường sáng cuối cùng mà Thái Úc Lũy có thể chỉ cho Bạch Khởi, nếu như hắn không ngoan ngoãn nghe lời, thì Thái Úc Lũy cũng không thể làm gì được nữa, bởi vì mấy chục năm tiếp theo y sẽ phải vào luân hồi để tích góp công đức, đấu thể bảo vệ Bạch Khởi chu toàn được.
May mà, mặc dù Bạch Khởi tính tình bướng bỉnh, thế nhưng không ngốc, những lời Thái Úc Lũy lải nhải trước đây hắn đều nghe không sót một chữ, bởi vậy khi Phán Quan thẩm vấn vòng đầu, hắn đã đưa ra đề nghị được đền đài Tịnh Hồn...
Vị Phán Quan này cũng không ngốc, hắn nghe liền hiểu Bạch Khởi có người quen ở Âm Ti, hơn nữa cấp bậc của người này còn không thấp.
Bởi vì âm hồn bình thường không thể nào vừa đến Âm Ti đã biết đến đài Tịnh Hồn, hơn nữa kể cả đối với những lão quỷ trong Âm Ti, đài Tịnh Hồn với bọn họ cũng chỉ dừng lại ở truyền thuyết mà thôi, bởi vì gần một ngàn năm nay chưa từng có âm hồn nào dám bước lên đài Tịnh Hồn cả.
Có điều, theo quy định của Âm Ti, chỉ cần âm hồn nói muốn lên đài Tịnh Hồn, thì Âm Ti nhất định phải đáp ứng, cho nên lúc đó vị phán quan kia cố ý tỏ ra lạnh lùng nói: “Bạch Khởi, ngươi thật sự muốn lên đài Tịnh Hồn? Ngươi phải hiểu rõ, một khi trong lòng người còn có một nửa suy nghĩ ác độc, thì người sẽ một đi không trở lại!” Bạch Khởi biết Phán Quan đang cố ý hỏi vậy, nhưng trong lòng hắn biết rõ đây là trình tự của Phán Quan, âm hồn bình hường nếu như bị Phán Quan hỏi thể chắc chắn sẽ bị dọa không dám lên! Nhưng Bạch Khởi là ai? Hắn nhìn thăng về phía Phán Quan, sau đó nói từng chữ rõ ràng: “Ta muốn lên đài Tịnh Hôn.”
Last edited: