Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1953: Ngoại truyện 35
Giết chóc tới quá nhanh, rất nhiều binh lính nước Triệu còn đang mơ giấc mộng đẹp sắp sửa được về nhà, nhưng chờ đợi bọn họ lại là lư3ỡi đao của quân Tẩn! Trong số bọn họ, có rất nhiều người lớn tiếng gào lên trước khi chết: “Bạch Khởi! Tại sao ngươi lừa chúng ta! B4ạch Khởi!! Ngươi lừa chúng ta thê thảm quá!!” Giờ phút này, Bạch Khởi ngồi trên lưng ngựa với khuôn mặt không cảm xúc.
Trước7 khi hành động, hắn bắt tất cả quân Tẩn chấp hành “nhiệm vụ giết hàng binh” phải bịt kín mặt, bởi vì hắn hy vọng trước khi chết, nhữ1ng quân lính nước Triệu đó chỉ nhớ một mình Bạch Khởi hắn là đủ rồi.
Dẫu sao những thân linh kia đều nghe theo lệnh mình mà 5thôi...
Lửa Địa Ngục bên phía Thái Úc Lũy được dập tắt rất nhanh.
Bạch Khởi nhận ra trong lòng Thải Úc Lũy không vui, hắn nói dửng dưng: “Trước giờ ta đều không có lựa chọn, huynh biết tất cả những việc này đều không phải điều ta muốn.” Nghe vậy, mặt mày Thái Úc Lũy trở nên lạnh lẽo: “Huynh có thể lựa chọn...” “Lựa chọn như thế nào...? Lựa chọn cãi lại lệnh vua? Sau đó thì sao? Trở lại Hàm Dương chờ chết!?” Bạch Khởi đột nhiên hỏi ngược lại.
Thái Úc Lũy nghe mà sửng sốt, đây là lần đầu tiên Bạch Khởi nói chuyện với y bằng giọng điệu này.
Trước kia, lúc hắn chưa biết thân phận của Thái Úc Lũy cũng chưa từng như thế...
Thái Úc Lũy nhìn đôi mắt hơi đỏ vằn lên của Bạch Khởi, trong lòng lập tức chùng xuống, xem ra trận giết chóc vừa rồi đã khơi dậy lệ khí trong lòng Bạch Khởi, Thái Úc Lũy biết lúc này không thể kích thích hơn nữa, vì vậy bèn trầm giọng nói: “Ta cũng biết nỗi khó xử của huynh, nhưng tại sao huynh không thể chờ ta một chút chứ? Có lẽ ta có thể nghĩ ra một cách nào đó đẹp cả đôi đường thì sao?”
Bạch Khởi bật cười nói: “Úc Lũy huynh, ta nói sao mà huynh tốt thế? Huynh là Minh Vương cao quý, dĩ nhiên là không dính khói lửa phàm tục, càng không hiểu rất nhiều điều bất đắc dĩ của người phàm.
Cho dù máu trên thanh đao giết người đã được lau sạch, nhưng Thái Úc Lũy vẫn ngửi được.
Y lập tức biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều y không ngờ Bạch Khởi lại ra tay nhanh như vậy.
Khi Bạch Khởi nhìn thấy Thái Úc Lũy trở về, lòng hắn chùng xuống.
Nhưng hắn biết việc nên tới vẫn sẽ tới, vì vậy cũng nhanh chóng ra đón...
“Đây là lựa chọn của huynh ư?” Thái Úc Lũy mở đầu chất vấn.
Vùng đất rộng lớn dưới chân biến thành một mảnh đất khô cằn trong khoảnh khắc.
Những con quỷ đói, xác sống và cả xương trắng chồng chất đó đều đã biến thành tro tàn hết cả, như thể bọn chúng chưa bao giờ xuất hiện.
Sau khi lửa Địa Ngục tắt, Thần Đồ đưa 5000 âm binh trở về Âm Ti.
Hắn biết bây giờ tâm trạng của Thái Úc Lũy chắc chắn rất phức tạp, cho nên hắn đi mà chẳng nói lời nào...
Khi Thái Úc Lũy trở lại quân doanh của quân Tần, y lập tức ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Khi còn nhỏ, cuộc sống của ta rất khổ, nhưng ta cũng không cầu thẩn bái phật, bởi vì ta biết thần tiên không giúp được ta, mà có thể giúp ta chỉ có bản thân ta thôi...
Nhưng từ sau khi quen biết huynh, rất nhiều suy nghĩ của ta đều thay đổi.
Ta biết chẳng những trên đời này có quỷ lại còn có thần.
Ta vốn không tin quỷ thần cũng bắt đầu tin tưởng nhân quả tuần hoàn, tin rằng giết nhiều người rồi một ngày nào đó sẽ bị báo ứng.
Nhưng Bạch Khởi ta có thể đi đến bước đường ngày hôm nay chính là bởi vì ta chẳng sợ cái gì cả! Nếu lúc trước ở trên chiến trường chém giết, ta luôn trước sợ sói, sau sợ hổ, kiêng dè cái này kiêng dè cái kia, chỉ sợ ta đã bị kẻ khác giết chết từ lâu rồi.
Mặc dù ta chỉ là một người phàm thôi nhưng cũng có chí lớn, Doanh Tắc kia muốn thống nhất thiên hạ, Bạch Khởi ta làm sao lại không muốn dẹp yên sáu nước chứ? Tài năng của ta không cho phép bản thân mình làm hạng người bừa bãi vô danh.
Ta muốn lưu lại tên của mình trong lịch sử, để những kẻ địch của nước Tần đó chỉ cần nghe thấy hai chữ Bạch Khởi đã sợ vỡ mật!! Úc Lũy huynh, ta biết mỗi người đều có số phận của mình, chinh chiến cả đời, sát phạt quyết đoán, hiệu lệnh ngàn quân...
Đây là số phận của Bạch Khởi ta!!”
Thái Úc Lũy nghe xong thì nói với vẻ mặt u sầu: “Chính vì cái gọi là một tướng công thành vạn cốt khô, với tài năng của huynh, nhất định phải đi lên con đường trải bằng mạng người và nhuộm đỏ máu tươi.
Hy vọng một ngày kia huynh sẽ không hối hận vì mỗi một quyết định hiện giờ.” “Thái huynh lo lắng nhiều quá rồi.
Ta nhất định phải đi con đường nào, sau này có thể hối hận hay không...
đó đều là chuyện riêng của ta.
Ta xin nhận ý tốt của huynh, nhưng suy cho cùng điều này liên quan đến nghiệp lớn mở rộng bờ cõi của nước Tần ta, tất nhiên ta biết rõ cái nào nặng cái nào nhẹ.” Bạch Khởi thốt ra với biểu cảm lạnh lùng.
Thái Úc Lũy nghe Bạch Khởi nói xong, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Y không ngờ Bạch Khởi cũng có thể nói ra những lời lạnh nhạt như vậy với mình.
Hôm đó y nhìn xoáy vào Bạch Khởi một hồi lâu rồi xoay người bỏ đi.
Một cảm giác thất bại chưa bao giờ có dâng lên trong lòng Thái Úc Lũy, y đột nhiên hơi hiểu ra tại sao Trang Hà ghét người phàm như vậy.
Thái Úc Lũy cho rằng mình sẽ luôn canh chừng bên cạnh Bạch Khởi cho đến khi dương thọ của hắn hao hết, sau đó tự mình mang hắn về Âm Ti...
Nhưng hôm nay y lại trở về một mình, hơn nữa từ đó về sau y không bao giờ còn quá để ý chuyện trên trần gian giống như trước nữa.
Mặc dù sau khi Thái Úc Lũy trở lại Âm Ti chẳng nói gì, nhưng trong lòng y thật sự rất tổn thương.
Y không nghĩ ra tại sao Bạch Khởi lại đột nhiên phân rõ giới hạn với mình.
Y cảm thấy trái tim chân thành của mình bị Bạch Khởi ném thẳng xuống đất giẫm đạp...
Từ sau khi Thái Úc Lũy trở lại Âm Ti, Thần Đồ lại được tự do sung sướng đi khắp nơi, theo lời hắn nói là: “Xem như ta được giải thoát rồi, lãng phí bao nhiêu là thời gian tốt đẹp của ta!” Điều làm cho Thái Úc Lũy càng cạn lời hơn là, trong lúc nhậm chức, dường như Thần Đồ chẳng làm được việc gì cả, có một ít công việc vẫn còn tồn đọng đến tận bây giờ! Rơi vào đường cùng, Thái Úc Lũy đành phải tăng ca làm thêm giờ không biết ngày đêm để xử lý cho xong những việc đó, lúc này mới không đến mức làm chậm trễ sự vận hành bình thường của Âm Ti.
Trong khoảng thời gian này, Trang Hà thường xuyên xuống Âm Ti thăm Thái Úc Lũy, thỉnh thoảng cũng sẽ kể một ít chuyện trên trần gian, nhưng dường như Thái Úc Lũy đã không còn cảm thấy hứng thú như trước.
Có điều hôm nay Trang Hà mang đến một ít tin tức về Bạch Khởi, đó là chính hăn chiêu cáo ra ngoài với thiên hạ rằng hắn đã hạ lệnh giết hai mươi vạn quân lính đầu hàng của nước Triệu.
Nghe xong, sắc mặt của Thái Úc Lũy hơi thay đổi.
Thật ra hôm đó vốn là y nói với Bạch Khởi, bảo hắn tuyên bố với bên ngoài rằng tất cả binh lính đầu hàng của nước Triệu đều chết vì lửa trời, xem như tai ương do trời giáng, không cân tự Bạch Khởi đeo tôi trên lưng.
Suy cho cùng là đất đai khô cằn săn đó, người phàm không thể thiêu đốt với quy mô lớn như thế, cho nên “tai ương do trời giáng” cũng coi như bưng bít được.
Last edited: