Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1949: Ngoại truyện 31
Hắn nghe xong cũng thầm hoảng sợ, không ngờ sự việc lại thành ra thế này, đúng thật là làm hắn hơi bất ngờ...
Vì vậy Bạch Khởi đứng 3dậy viết một bức thư khác, sai người đưa gấp về thành Hàm Dương để hối lương.
Quán quân nhu bẩm báo đúng sự thật: “Còn mười ngày.” Sau khi nghe xong, Bạch Khởi hạ lệnh kêu gọi về phí7a quân Triệu, nói với bọn họ rằng nếu bây giờ tước vũ khí đầu hàng là có thể có một miếng bánh và một bát canh để ăn! Hắn làm vậy là đã chi1a một nửa đồ ăn của quân Tần cho quân Triệu, nhưng dù vậy cũng chỉ trị ngọn mà không trị được gốc.
Nửa đêm, Bạch Khởi và Thái Úc Lũy đứng ở một chỗ cao nhìn xuống hai mươi vạn quân Triệu phía dưới.
Thái Úc Lũy thở dài chẳng biết làm sao: “Quỷ đói là một oán linh rất khó chơi.
Vì trước khi chết bọn chúng bị đói khát nên có sự cố chấp rất mạnh đối với cái ăn.
Nếu chỉ ăn thức ăn bình thường, muốn loại bỏ bọn chúng cũng không khó...
Nhưng nếu bọn họ ăn thịt người thì khác.
Hơn nữa, nếu chỉ có một hoặc là vài người bị quỷ đói ám cũng hoàn toàn không khó giải quyết.
Nhưng huynh xem xác chết xếp thành từng lớp từng lớp bên dưới đi, ít ra cũng phải hơn hai mươi vạn người...
Phần lớn trong số đó đều đã hóa thành lệ quỷ.
Với số lượng đó, dù ta dốc cạn sức lực cũng khó lòng trừ sạch.”
Bạch Khởi nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu cho bọn họ được ăn cơm no thì sao? Những con quỷ đói đó có thể tự bỏ đi không?” Thái Úc Lũy lắc đầu đáp: “Không đâu, nỗi ám ảnh của quỷ đói đối với đồ ăn rất đáng sợ.
Kể cả cho bọn họ ăn cơm no, nhiều nhất cũng chỉ có thể tạm thời ngăn cản bọn họ đi ăn thịt người tiếp mà thôi...” Bạch Khởi hơi khó hiểu: “Huynh là Minh Vương, không phải những quỷ hồn đó đáng lẽ phải nghe lời huynh hay sao?” Thái Úc Lũy lập tức bật cười: “Vậy ta hỏi huynh, Tần Vương cũng là vương thượng của nước Tân, huynh dám bảo đảm trên dưới nước Tần đều không có một ai sinh lòng khác không?” Bạch Khởi lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Đương nhiên không thể.
Đừng nói toàn bộ nước Tần, cho dù là hầu phủ nhỏ nhoi của ta cũng không giống nhau kia mà.” “Chính thể.
Âm Ti rộng lớn như vậy, âm hồn trong đó vô số kể, nếu sau khi chết không sinh ra oán khí còn dễ nói, nhưng một khi sinh lòng oán hận, tất nhiên đến cả ông trời chúng cũng không sợ.” Thái Úc Lũy nói với vẻ rất bất đắc
di.
Bạch Khởi lại nhìn xuống quân Triệu ở dưới lần nữa rồi nói với vẻ mặt sầu lo: “Hy vọng tiếp viên của Hàm Dương có thể đưa tới kịp thời.” Thái Úc Lũy không nói gì, nhưng trong lòng y lại thầm cảm thấy bất an, chỉ sợ tiếp viên của Hàm Dương sẽ không đưa tới dễ dàng như vậy...
Hai ngày sau, Bạch Khởi vẫn không thấy có hồi âm của Hàm Dương, Đồ ăn cho tướng sĩ càng ngày càng ít, hai mươi vạn hàng quân của nước Triệu dường như đã trở thành một củ khoai lang nóng phỏng tay, ăn cũng không được ném cũng không xong.
Vào ban ngày, Thái Úc Lũy dẫn người đến quân doanh phe Triệu xem xét và thấy rằng người bị quỷ đói ám càng ngày càng nhiều.
Những người này có đặc điểm rõ rệt là ban ngày nằm im trên mặt đất không nhúc nhích như người chết, trừ khi đến lúc cho ăn cơm bọn họ mới hơi có phản ứng.
Nhưng vừa đến tôi, mặt của cả đám lập tức lóe sáng hung dữ, tìm kiếm xác chết ở xung quanh, sau đó cắn xé thịt thối rữa trên đó.
Thái Úc Lũy đã từng mang về một binh lính nước Triệu như vậy, y muốn làm phép đuổi con quỷ đói này đi, chỉ tiếc người này đã ăn quá nhiều thịt người chết nên trúng thi độc từ lâu rồi.
Cho dù đuổi quỷ đói đi thì hắn cũng không sống nổi...
Khi Bạch Khởi nhìn thấy Thái Úc Lũy mang con quái vật này về, hắn cũng thầm căng thẳng.
Nếu tất cả hai mươi vạn quân Triệu đều biến thành như thế này...
thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Ai ngờ ngay vào lúc Thái Úc Lũy và Bạch Khởi đang cực kỳ sầu lo về việc này, sứ giả đặc biệt của Tần Vương lại đột nhiên chạy tới, nói là có một bức mật hàm mà Tần Vương muốn Vũ An Hầu tự tay mở.
Thái Úc Lũy nhìn mật hàm trong lòng bàn tay của sứ giá mà lòng thầm nghĩ: Sẽ không thật sự bị tà đoán trúng chứ, vì làm một mé khỏe suốt đời mà Doanh Tặc muốn giết chết hai mươi vạn hàng quần của nước Triệu này ư? Bạch Khởi nhận mật hàm mở ra xem, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt lạ thường...
Qua một lát mới nói với sứ giả đặc biệt của Tần Vương: “Sứ giả chờ một lát, bây giờ ta sẽ lập tức viết một bức thư tấu vương, còn phải làm phiền sử giả mang về giúp.” Sứ giả đặc biệt của Tần Vương mang thư trả lời của Bạch Khởi đi rồi, Bạch Khởi mới đưa bức mật hàm kia cho Thái Úc Lũy.
Y nhận lấy xem sơ qua mấy lượt rồi cũng thay đổi sắc mặt: “Doanh Tắc thật sự muốn huynh giết hai mươi vạn hàng binh của nước Triệu ư?!” Bạch Khởi khẽ nhắm mắt lại đáp: “Nếu chỉ suy nghĩ cho xã tắc nước Tần, đây đúng là cách đơn giản và hiệu quả nhất.” Thái Úc Lũy gật đầu: “Chính xác...
Đúng là nước Tần thật sự không thể nuốt trôi hai mươi vạn hàng quán này được.
Dẫu sao tất cả những người này đều là người nước Triệu, cho bọn họ về Tần tất sẽ có lòng khác.
Nhưng nếu thả bọn họ đi lại là thả hổ về rừng, không đến một hai năm hai nước Tân - Triệu chắc chắn sẽ lại khai chiến lần nữa.
Nhưng nếu giết hết bọn họ thì khác, hai mươi vạn người này đã là toàn bộ quốc lực của nước Triệu, nếu giết hết bọn họ ắt sẽ làm cho nước Triệu từ đây không gượng dậy nổi, cuối cùng không thể so cao thấp với nước Tần.
Nhưng dù sao đây cũng là hai mươi vạn tính mạng, Tần Vương ác độc như thế, chẳng lẽ không sợ Thiên Đạo tuần hoàn, quả báo đúng tội hay sao?” Khi Bạch Khởi nghe Thái Úc Lũy nói đến quả báo, hắn lại không kìm được cười khổ: “So sánh với tham vọng của Tần Vương thì quả báo có là cái gì? Hơn nữa, sao một người đang lúc cực kỳ nổi bật có thể nhìn thấy được quả báo của mình chứ?” Lúc này Thái Úc Lũy nghĩ tới thư trả lời của Bạch Khởi gửi cho Tần Vương, vì vậy y bèn hỏi hắn đã viết gì trong thư? Bạch Khởi hờ hững nói: “Ta vẫn muốn thử lại một lần, hai mươi vạn tính mạng mà, hả có thể nói giết là giết...
Đây cũng không phải là trò đùa.”
Thái Úc Lũy thẩm hiểu được, Bạch Khởi có lòng cứu hai mươi vạn tính mạng này, nhưng vấn đề khó khăn lớn nhất trước mắt bọn họ không phải là Tần Vương liệu có đồng ý thả những quân lính đầu hàng của nước Triệu hay không, mà là làm như thế nào mới có thể khiến bọn họ không biến thành quái vật ăn thịt người.
Last edited: