Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1871
Chương 1871: Tự tử tập thể
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhìn cách di chuyển này, chỉ e người đứng ở mép ngoài cùng chắc là đã ngã xuống rồi
Mặc dù trước đó tôi đã nói sẽ không quan tâm sống chết của những người này nữa, nhưng khi tận mắt nhìn thấy những người sống sờ sờ đó chết ở trước mặt tôi như vậy, tôi vẫn không thể thờ ơ được..
Tôi hơi do dự và hỏi nhỏ với chú họ: “Cháu muốn đi lên xem thử.” Chú họ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cũng được, chú đoán chắc là nhóm ông Lê cũng ở trên đó.” Sau khi được chú họ đồng ý, tôi và Đinh Nhất trèo lên bằng tay không..
Kết quả chúng tôi vừa lên tới nơi thì nhìn thấy Chú Lê và Đàm3Lỗi bị treo ở trên nửa cây thông chết kia, còn những người thôn dân khác đều đi đến bên vách núi một cách trật tự rành mạch, sau đó nhảy xuống dưới mà không chớp mắt lấy một cái
Hình ảnh này quá gây sốc, trước đây luôn nghe trong tin tức nói vài loài động vật sẽ tự sát tập thể, không ngờ hôm nay tôi lại nhìn thấy người thôn Nhạn Lai cũng đang tự sát tập thể
Nhìn từng sinh mạng tươi sống biến mất hết người này đến người khác, tôi và Đinh Nhất gần như đờ ra tại đó.
Tình trạng của Chú Lê và Đàm Lỗi không rõ, cả hai người bọn họ đều rũ đầu xuống, không hề có gì phản1ứng đối với sự xuất hiện của chúng tôi
Tôi khẽ hỏi Đinh Nhất: “Làm sao bây giờ? Cũng không biết tình trạng của Chú Lê như thể nào rồi?”
Đinh Nhất vừa định trả lời tôi, thì lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động
Chúng tôi quay đầu nhìn lại, hóa ra là chú họ và Lý Bác Nhân cùng nhau trèo lên
Bọn họ nhìn thấy cảnh trước mắt cũng sửng sốt, có điều chú họ tôi trở lại bình thường rất nhanh: “Những người này không cứu được nữa rồi, mau mau đi xem đảm ông Lê đi
Chúng ta đưa họ xuống trước rồi hẵng nói!”
Tôi và Đinh Nhất nhìn sang vị trí của Chú Lê và Đàm Lỗi, nhưng bây giờ họ đang bị9người dân thôn Nhạn Lai vây quanh ở chính giữa, chúng tôi muốn vòng qua những người dân này để cứu họ gần như là không thể
Tôi lập tức hơi sốt ruột, nói: “Bây giờ không qua được phải làm sao đây?”
Kết quả chú họ lại nói với khuôn mặt không cảm xúc: “Chờ thêm một lát là có thể đi qua...” Lúc đầu tôi còn chưa hiểu ý của chú họ, nhưng rất nhanh, tôi nhìn thấy sau khi những người dân đứng sát mép ngoài nhảy xuống, những người chắn ngang giữa chúng tôi và Chú Lê trở nên càng ngày càng ít.
Lúc chúng tôi đi lên, những người này vẫn đang nhảy, có quỷ mới biết phía dưới đã ngã chết bao nhiêu3người, mặc dù đám người của thôn Nhạn Lai rất đáng giận, nhưng tôi tin trong số bọn họ chắc chắn cũng có người không hề biết chút nào về việc này, hoặc là dù biết tình hình thực tế giống như Ngô Vũ nhưng cũng là trái lương tâm mà làm một ít việc không có tính người.
Cuối cùng tôi thật sự không nhìn nổi nữa nên hơi sốt ruột nói với chủ họ: “Có cách nào để ngăn cản tất cả những điều này không ạ?” Chủ họ lắc đầu: “Đây là nhân quả của chính bọn họ
Cháu cứu bọn họ được một lần chứ không cứu được bọn họ cả đời
Thay vì để cho bọn họ chờ đợi mạng sống kết thúc trong3sợ hãi, không bằng mơ màng hổ đổ chết đi giống như bây giờ thì hơn?”
Nhưng tôi lại không đồng ý lắm với quan điểm của chú họ, bởi vì theo ý tôi, tất cả sinh mạng đều tốt đẹp, kể cả nó chỉ còn lại thời gian có một ngày cũng nên thật quý trọng
Hơn nữa, chỉ cần là con người thì sớm hay muộn cũng đều phải chết! Những người này chỉ khác với người bình thường ở chỗ, bọn họ đã biết ngày chết của mình, mà bởi vì người bình thường không biết khi nào mình sẽ chết, cho nên mới tràn ngập hy vọng về cuộc sống...
Chú họ thấy tôi không đồng ý lắm với cách nói của chủ ấy bèn khẽ hỏi tôi: “Cháu thật sự muốn cứu bọn họ à?”.
Tôi ngẫm nghĩ rồi gật đầu trả lời chú họ: “Dạ, có cách nào không ạ?” Chú họ khẽ thở dài: “Không biết cái tính tình này của cháu giống ai nữa? Sao cứ thích ngớ ngẩn thể nhỉ? Nói thật cho cháu biết, muốn phá trận pháp này không đơn giản vậy đâu
Vì một đám người sớm muộn gì cũng phải chết có đáng không?”
Tôi vò đầu, cười ngây ngô: “Ngẫm lại thì thấy đúng hơi không đáng thật, vì dù gì trước đây bọn họ cũng đã năm lần bảy lượt muốn đem cháu ra làm tế phẩm
Nhưng đồng thời cháu cũng tin tưởng rằng trong những người này cũng có người còn lòng thiện, giống như Ngô Vũ vậy, mặc dù lưng đeo sứ mạng của dòng họ nhưng trong lòng lại không muốn làm tổn thương người khác
Trước đây cháu có thể chạy thoát chính là bởi vì Ngô Vũ đã nhét vào lòng bàn tay của cháu một lưỡi dao
Mặc dù rõ ràng anh ta biết thả cháu chạy đi sẽ có kết quả gì, nhưng anh ta vẫn làm như vậy!”
“Vậy cháu cứu Ngô Vũ không phải là được à? Đâu đáng để cứu tất cả những người còn lại?” Chú họ tức giận nói.
Tôi kiên nhẫn nói với chú họ: “Ngô Vũ là một con người, anh ta cũng có người thân và bạn bè của mình
Nếu trong một đêm tất cả người thân và bạn bè của anh ta đều chết, có khi nào anh ta sẽ hối hận là vì đã cứu cháu nên mới có thể biến thành như vậy không? Anh ta cứu cháu là xuất phát từ sự lương thiện trong lòng thúc đẩy, cho nên cháu cũng không thể trơ mắt nhìn người thân và bạn bè của anh ta chết hết được..
Ít nhất cháu có thể cứu được người nào hay người nấy, cũng coi như là báo đáp lại ơn cứu mạng của anh ta với cháu.”
Nghe tôi nói như vậy, chú họ lại thở dài nặng nề, sau đó chỉ vào cánh rừng phía dưới: “Chắc hẳn là cháu đã đi qua phía dưới rồi đúng không? Tất cả mấu chốt của trận pháp phong thuỷ này đều tập trung ở trong cánh rừng kia
Nếu cháu có thể tiêu diệt tất cả thấy khô trong rừng trong vòng một canh giờ, vậy thì hôm nay những người này sẽ không cần chết ở đây nữa.
Tôi nghe vậy thì hơi sốt ruột, bởi vì với cách nhảy xuống của những người này bây giờ, đừng nói là một canh giờ, chỉ sợ không đến nửa tiếng là tất cả đều đã nhảy xong rồi! Chủ họ nhìn ra suy nghĩ của tôi
Chú ấy lắc đầu, bất đắc dĩ lấy từ trong người ra một xấp bùa giấy vàng, sau đó đi lên trước dán từng lá bùa giấy vào sau gáy của những người kia.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mặc dù trước đó tôi đã nói sẽ không quan tâm sống chết của những người này nữa, nhưng khi tận mắt nhìn thấy những người sống sờ sờ đó chết ở trước mặt tôi như vậy, tôi vẫn không thể thờ ơ được..
Tôi hơi do dự và hỏi nhỏ với chú họ: “Cháu muốn đi lên xem thử.” Chú họ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cũng được, chú đoán chắc là nhóm ông Lê cũng ở trên đó.” Sau khi được chú họ đồng ý, tôi và Đinh Nhất trèo lên bằng tay không..
Kết quả chúng tôi vừa lên tới nơi thì nhìn thấy Chú Lê và Đàm3Lỗi bị treo ở trên nửa cây thông chết kia, còn những người thôn dân khác đều đi đến bên vách núi một cách trật tự rành mạch, sau đó nhảy xuống dưới mà không chớp mắt lấy một cái
Hình ảnh này quá gây sốc, trước đây luôn nghe trong tin tức nói vài loài động vật sẽ tự sát tập thể, không ngờ hôm nay tôi lại nhìn thấy người thôn Nhạn Lai cũng đang tự sát tập thể
Nhìn từng sinh mạng tươi sống biến mất hết người này đến người khác, tôi và Đinh Nhất gần như đờ ra tại đó.
Tình trạng của Chú Lê và Đàm Lỗi không rõ, cả hai người bọn họ đều rũ đầu xuống, không hề có gì phản1ứng đối với sự xuất hiện của chúng tôi
Tôi khẽ hỏi Đinh Nhất: “Làm sao bây giờ? Cũng không biết tình trạng của Chú Lê như thể nào rồi?”
Đinh Nhất vừa định trả lời tôi, thì lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động
Chúng tôi quay đầu nhìn lại, hóa ra là chú họ và Lý Bác Nhân cùng nhau trèo lên
Bọn họ nhìn thấy cảnh trước mắt cũng sửng sốt, có điều chú họ tôi trở lại bình thường rất nhanh: “Những người này không cứu được nữa rồi, mau mau đi xem đảm ông Lê đi
Chúng ta đưa họ xuống trước rồi hẵng nói!”
Tôi và Đinh Nhất nhìn sang vị trí của Chú Lê và Đàm Lỗi, nhưng bây giờ họ đang bị9người dân thôn Nhạn Lai vây quanh ở chính giữa, chúng tôi muốn vòng qua những người dân này để cứu họ gần như là không thể
Tôi lập tức hơi sốt ruột, nói: “Bây giờ không qua được phải làm sao đây?”
Kết quả chú họ lại nói với khuôn mặt không cảm xúc: “Chờ thêm một lát là có thể đi qua...” Lúc đầu tôi còn chưa hiểu ý của chú họ, nhưng rất nhanh, tôi nhìn thấy sau khi những người dân đứng sát mép ngoài nhảy xuống, những người chắn ngang giữa chúng tôi và Chú Lê trở nên càng ngày càng ít.
Lúc chúng tôi đi lên, những người này vẫn đang nhảy, có quỷ mới biết phía dưới đã ngã chết bao nhiêu3người, mặc dù đám người của thôn Nhạn Lai rất đáng giận, nhưng tôi tin trong số bọn họ chắc chắn cũng có người không hề biết chút nào về việc này, hoặc là dù biết tình hình thực tế giống như Ngô Vũ nhưng cũng là trái lương tâm mà làm một ít việc không có tính người.
Cuối cùng tôi thật sự không nhìn nổi nữa nên hơi sốt ruột nói với chủ họ: “Có cách nào để ngăn cản tất cả những điều này không ạ?” Chủ họ lắc đầu: “Đây là nhân quả của chính bọn họ
Cháu cứu bọn họ được một lần chứ không cứu được bọn họ cả đời
Thay vì để cho bọn họ chờ đợi mạng sống kết thúc trong3sợ hãi, không bằng mơ màng hổ đổ chết đi giống như bây giờ thì hơn?”
Nhưng tôi lại không đồng ý lắm với quan điểm của chú họ, bởi vì theo ý tôi, tất cả sinh mạng đều tốt đẹp, kể cả nó chỉ còn lại thời gian có một ngày cũng nên thật quý trọng
Hơn nữa, chỉ cần là con người thì sớm hay muộn cũng đều phải chết! Những người này chỉ khác với người bình thường ở chỗ, bọn họ đã biết ngày chết của mình, mà bởi vì người bình thường không biết khi nào mình sẽ chết, cho nên mới tràn ngập hy vọng về cuộc sống...
Chú họ thấy tôi không đồng ý lắm với cách nói của chủ ấy bèn khẽ hỏi tôi: “Cháu thật sự muốn cứu bọn họ à?”.
Tôi ngẫm nghĩ rồi gật đầu trả lời chú họ: “Dạ, có cách nào không ạ?” Chú họ khẽ thở dài: “Không biết cái tính tình này của cháu giống ai nữa? Sao cứ thích ngớ ngẩn thể nhỉ? Nói thật cho cháu biết, muốn phá trận pháp này không đơn giản vậy đâu
Vì một đám người sớm muộn gì cũng phải chết có đáng không?”
Tôi vò đầu, cười ngây ngô: “Ngẫm lại thì thấy đúng hơi không đáng thật, vì dù gì trước đây bọn họ cũng đã năm lần bảy lượt muốn đem cháu ra làm tế phẩm
Nhưng đồng thời cháu cũng tin tưởng rằng trong những người này cũng có người còn lòng thiện, giống như Ngô Vũ vậy, mặc dù lưng đeo sứ mạng của dòng họ nhưng trong lòng lại không muốn làm tổn thương người khác
Trước đây cháu có thể chạy thoát chính là bởi vì Ngô Vũ đã nhét vào lòng bàn tay của cháu một lưỡi dao
Mặc dù rõ ràng anh ta biết thả cháu chạy đi sẽ có kết quả gì, nhưng anh ta vẫn làm như vậy!”
“Vậy cháu cứu Ngô Vũ không phải là được à? Đâu đáng để cứu tất cả những người còn lại?” Chú họ tức giận nói.
Tôi kiên nhẫn nói với chú họ: “Ngô Vũ là một con người, anh ta cũng có người thân và bạn bè của mình
Nếu trong một đêm tất cả người thân và bạn bè của anh ta đều chết, có khi nào anh ta sẽ hối hận là vì đã cứu cháu nên mới có thể biến thành như vậy không? Anh ta cứu cháu là xuất phát từ sự lương thiện trong lòng thúc đẩy, cho nên cháu cũng không thể trơ mắt nhìn người thân và bạn bè của anh ta chết hết được..
Ít nhất cháu có thể cứu được người nào hay người nấy, cũng coi như là báo đáp lại ơn cứu mạng của anh ta với cháu.”
Nghe tôi nói như vậy, chú họ lại thở dài nặng nề, sau đó chỉ vào cánh rừng phía dưới: “Chắc hẳn là cháu đã đi qua phía dưới rồi đúng không? Tất cả mấu chốt của trận pháp phong thuỷ này đều tập trung ở trong cánh rừng kia
Nếu cháu có thể tiêu diệt tất cả thấy khô trong rừng trong vòng một canh giờ, vậy thì hôm nay những người này sẽ không cần chết ở đây nữa.
Tôi nghe vậy thì hơi sốt ruột, bởi vì với cách nhảy xuống của những người này bây giờ, đừng nói là một canh giờ, chỉ sợ không đến nửa tiếng là tất cả đều đã nhảy xong rồi! Chủ họ nhìn ra suy nghĩ của tôi
Chú ấy lắc đầu, bất đắc dĩ lấy từ trong người ra một xấp bùa giấy vàng, sau đó đi lên trước dán từng lá bùa giấy vào sau gáy của những người kia.