Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1845
Chương 1845: Vô đề
Mặc dù không muốn tin, nhưng sự thật chứng minh rằng tôi đã bị ông già lai căng Hoàng Cần Thần kia gài bẫy, bởi vì khi tôi và Đinh Nhất trèo lên mép đống đá khổng lồ lần nữa và nhìn xuống, tôi nhìn thấy trên một gốc cây to dưới thung lũng sâu dường như có vật gì đang phản chiếu ánh sáng vàng rực rỡ. Mắt của Đinh Nhất rất tinh, anh ta chỉ dùng đèn pin của điện thoại di động soi vài lần3rồi rất có trách nhiệm báo cho tôi biết: “Kim Cương xử của cậu chọc vào trên thân cây to kia kìa.”
Đây đúng là tin tức nửa mừng nửa lo! Dĩ nhiên là mừng vì Kim Cương Xử không rơi thẳng xuống dưới, nếu không đêm hôm thế này, bên dưới lại tối om, bảo tôi đi chỗ nào mà tìm đây?! Mà lại lo là vì nó dừng ở một nơi nửa vời như vậy, tôi nên đi xuống từ phía trên à? Hay là đi lên1từ phía dưới đây?
Ngay lúc tôi do dự nên lấy Kim Cương Xử về như thế nào, Đinh Nhất vừa lôi tôi trở về vừa nói: “Tôi đưa cậu đi xuống trước, sau đó tự tôi sẽ trèo xuống lấy!” “Thôi đi! Một mình anh đi xuống tôi vẫn không yên tâm đâu! Anh muốn đi xuống còn tôi ở bên trên nhìn sao được? Lỡ đâu ông già lai căng kia lại gài anh thì làm sao đây?” Tôi lập tức tỏ vẻ phản đối. Kết quả8Đinh Nhất lại không cho là đúng: “Tôi trèo xuống bằng tay không thì những tà ma kia có thể gài tôi cái gì đây? Ném đá lên đầu tôi à? Cậu yên tâm, cho dù là âm hồn lợi hại như thế nào cũng không cầm được đồ vật có thực thể. Trái lại là cậu đấy, bây giờ trên người cậu không có Kim Cương Xử, đúng là cơ hội rất tốt để những âm hồn đó đối phó với cậu. Tốt nhất nên đưa cậu9về bên cạnh chú Lê và chú họ thì tôi mới có thể yên tâm đi xuống...”
Tôi nghe Đinh Nhất nói tới câu này, trong lòng lập tức không thích lắm, tôi bèn nói với anh ta: “Phì phì phì! Cái gì gọi là yên tâm đi xuống hả?! Mấy lời này của anh cũng xui xẻo quá đi!”
Đinh Nhất cười nhẹ: “Sống chết có số, là quỷ đoản mệnh thì cho dù có nói cả xe lời nói cát tường, cuối cùng vẫn phải chết thôi, cho7nên từ trước tới nay tôi tin những điều đó. Cậu đến chỗ chú Lê sẽ làm tôi thấy yên tâm hơn. Cho dù tôi thật sự gặp phải chuyện gì cũng có thể thoát thân nhẹ nhàng.”
Tất nhiên tôi biết bản lĩnh của Đinh Nhất, cũng không biết tại sao, tôi vẫn cảm thấy hơi bất an, cảm thấy một mình anh ta xuống thung lũng sâu không đáng tin cậy lắm, lỡ đầu gặp phải chuyện gì thì đến người hỗ trợ cho nhau cũng không có. Tuy rằng tôi rất muốn đi xuống cùng với anh ta, nhưng Đinh Nhất lại khăng khăng rằng tôi đi xuống cũng chỉ vướng víu, lại còn làm anh ta phân tâm, cho nên tôi ở lại với nhóm chú Lê mới là lựa chọn tốt nhất. Tôi không lay chuyển được anh ta, cuối cùng đành phải tới trước đống đá khổng lồ tụ họp với nhóm chú Lê. Đinh Nhất thả tôi xuống dưới bằng dây thừng rồi chỉ về phía Nam nói: “Nhóm chú Lê ở đầu kia, cậu tự cẩn thận một chút.”
Tôi gật đầu với anh ta: “Biết rồi, anh cũng vậy. Nếu thật sự không lấy được thì bỏ! Vốn dĩ tôi cũng chẳng báu bở gì lắm món đồ chơi kia!” Đinh Nhất nghe rồi chỉ cười, sau đó vẫy tay với tôi rồi biến mất trên đỉnh đầu tôi. Dù có không muốn đến thế nào, nhưng ở vào khía cạnh nào đó, tôi mãi mãi chỉ có thể là vướng bận của Đinh Nhất, lúc không có tôi ở đây, anh ta sẽ làm tốt hơn.
Lúc này tôi ổn định lại tinh thần, sau đó chạy tới hướng vừa rồi Đinh Nhất chỉ cho mình, muốn nhanh chóng tụ họp với mấy người chú Lê, sau đó cùng quay lại giúp Đinh Nhất một tay. Nhưng tôi đi về phía vừa rồi Đinh Nhất chỉ hơn mười mét mà vẫn chẳng thấy nhóm chú Lê đâu.
Thật ra khu vực đỉnh núi này cũng không lớn, tính cả phạm vi đống đá khổng lồ thì diện tích cũng không đến một nghìn mét vuông, nhưng bởi vì đầy sương mù dày đặc cho nên rất có thể tối cắm đầu đi về phía Nam” nhưng trên thực tế lại không biết đã lệch khỏi quỹ đạo đến tận chỗ nào rồi.
“chú Lê! Đàm Lỗi!! Hai người ở đâu thế?” Tôi vừa đi vừa gọi, nghĩ bụng sương mù dày đặc có thể che hai mắt tôi, nhưng cũng không thể ngăn cách cả âm thanh! Tôi vừa cất giọng thì quả nhiên có tiếng đáp lại, nhưng giọng của Ngô Vũ truyền đến từ phía tôi vốn tưởng là phía Bắc.
Lúc này tôi mới nhớ tới còn có anh ta, suýt nữa đã quên mất thằng nhãi này. Mặc kệ thế nào, thằng nhãi ngốc cái gì cũng không biết này vô tội, mặc kệ cha anh ta đã làm gì đều không nên để cho anh ta.
Nghĩ đến đây, tôi bèn đổi hướng đi về phía Ngô Vũ: “Ngô Vũ, anh ở đâu thế?”
“Anh Trương! Đây, tôi ở đây!” Giọng Ngô Vũ nghe hơi vội vàng.
Có điều như vậy cũng bình thường, dẫu sao nơi đây quá bất con mẹ nó thường, hơn nữa khi còn nhỏ anh ta lại từng gặp ma ở chỗ này, không bị dọa tè ra quân đã chứng minh anh ta cũng được gọi là một người đàn ông rồi. Tôi men theo âm thanh đi về phía trước hơn mười mét và nhìn thấy một cái bóng mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt.
Tuy rằng hơi mơ hồ, nhưng trong dáng người chắc chắn là Ngô Vũ không sai được, chỉ không biết là tại sao giờ phút này tư thể của anh ta hơi cứng đờ như thế? Trong tình huống lúc ấy, suy nghĩ đầu tiên tôi nghĩ đến chính là không phải thằng nhãi này bị tà ma giám lên người chứ? Kết quả khi tôi đến gần thì lại thấy một người xa lạ đang cầm dao đe dọa Ngô Vũ, vẻ mặt dữ dằn... Trong lúc nhất thời tôi cũng hơi ngớ người, không ngờ ở đây trừ chúng tôi ra còn có thể có người sống? Vì thể đầu óc tôi nhanh chóng phân tích thân phận của người đàn ông này. Đầu tiên chắc chắn người này không phải người thôn Nhạn Lai, nếu không anh ta sẽ không cầm dao ép buộc Ngô Vũ. Đừng thấy trong thôn bọn họ có chất chứa oán hận nhiều năm, nhưng trong những chuyện lớn, bọn họ chắc chắn sẽ giữ sự thống nhất cao, kiên quyết thống nhất đối ngoại. Loại trừ khả năng này đi, cái gã này cũng chỉ có thể là người có thù oán với nhà họ Ngô, ví dụ như cái kẻ cưa cây kia... Mặc dù bây giờ chúng tôi tạm thời vẫn chưa rõ lắm người kia là ai, nhưng việc anh ta có thù oán với nhà họ Ngô lại là chuyện ván đã đóng thuyền. “Anh là ai?” Tôi lạnh giọng hỏi.
“Còn cậu là ai?! Cậu không phải người nhà họ Ngô...” Tên mặt mày dữ tợn kia hỏi lại tối. Nghe thì biết đây là một tên không dễ nói chuyện, vì thế tôi hừ lạnh và đáp: “Cây do anh cưa à?”
Người đàn ông sửng sốt, sau đó lập tức dí sát con dao trên cổ Ngô Vũ thêm vài phần: “Sao cậu biết?”
Nghe xong, trong lòng tôi lập tức hiểu, chỉ số thông minh của tên này không online, chưa đến hai câu đã bị tối thắt thòng lọng rồi. Chơi mưu mô với loại người này thật sự là hơi bắt nạt anh ta, vì vậy tôi ăn ngay nói thật: “Tôi tính ra đó mà! Đích thực là tôi không phải người nhà họ Ngô, tôi là đại sư phong thuỷ mà bọn họ mời về, giúp bọn họ dọn dẹp mớ hỗn độn do anh gây ra...”
Người đàn ông nghe tôi nói như vậy lại lẩm bẩm một mình: “Cậu cũng bị bọn họ mời về giúp? Vậy cậu xong đời rồi, chắc chắn sẽ bị người nhà họ Ngô bọn họ lừa rất thê thảm, giống như sư phụ tôi vậy, cuối cùng không ra khỏi thôn Nhạn Lai này được.”
Tôi nghe người đàn ông nhắc tới sự phụ thì vội hỏi anh ta: “Anh trai này, sư phụ anh là ai thế?” Kết quả người đàn ông này lại hỏi một đằng đáp một nẻo: “Cậu nhanh nhanh chạy đi! Nể tình cậu cũng xui xẻo giống như sự phụ tôi, nhanh rời khỏi đây đi! Nếu không đến lúc đó cậu hối hận cũng không kịp!”
Mặc dù không muốn tin, nhưng sự thật chứng minh rằng tôi đã bị ông già lai căng Hoàng Cần Thần kia gài bẫy, bởi vì khi tôi và Đinh Nhất trèo lên mép đống đá khổng lồ lần nữa và nhìn xuống, tôi nhìn thấy trên một gốc cây to dưới thung lũng sâu dường như có vật gì đang phản chiếu ánh sáng vàng rực rỡ. Mắt của Đinh Nhất rất tinh, anh ta chỉ dùng đèn pin của điện thoại di động soi vài lần3rồi rất có trách nhiệm báo cho tôi biết: “Kim Cương xử của cậu chọc vào trên thân cây to kia kìa.”
Đây đúng là tin tức nửa mừng nửa lo! Dĩ nhiên là mừng vì Kim Cương Xử không rơi thẳng xuống dưới, nếu không đêm hôm thế này, bên dưới lại tối om, bảo tôi đi chỗ nào mà tìm đây?! Mà lại lo là vì nó dừng ở một nơi nửa vời như vậy, tôi nên đi xuống từ phía trên à? Hay là đi lên1từ phía dưới đây?
Ngay lúc tôi do dự nên lấy Kim Cương Xử về như thế nào, Đinh Nhất vừa lôi tôi trở về vừa nói: “Tôi đưa cậu đi xuống trước, sau đó tự tôi sẽ trèo xuống lấy!” “Thôi đi! Một mình anh đi xuống tôi vẫn không yên tâm đâu! Anh muốn đi xuống còn tôi ở bên trên nhìn sao được? Lỡ đâu ông già lai căng kia lại gài anh thì làm sao đây?” Tôi lập tức tỏ vẻ phản đối. Kết quả8Đinh Nhất lại không cho là đúng: “Tôi trèo xuống bằng tay không thì những tà ma kia có thể gài tôi cái gì đây? Ném đá lên đầu tôi à? Cậu yên tâm, cho dù là âm hồn lợi hại như thế nào cũng không cầm được đồ vật có thực thể. Trái lại là cậu đấy, bây giờ trên người cậu không có Kim Cương Xử, đúng là cơ hội rất tốt để những âm hồn đó đối phó với cậu. Tốt nhất nên đưa cậu9về bên cạnh chú Lê và chú họ thì tôi mới có thể yên tâm đi xuống...”
Tôi nghe Đinh Nhất nói tới câu này, trong lòng lập tức không thích lắm, tôi bèn nói với anh ta: “Phì phì phì! Cái gì gọi là yên tâm đi xuống hả?! Mấy lời này của anh cũng xui xẻo quá đi!”
Đinh Nhất cười nhẹ: “Sống chết có số, là quỷ đoản mệnh thì cho dù có nói cả xe lời nói cát tường, cuối cùng vẫn phải chết thôi, cho7nên từ trước tới nay tôi tin những điều đó. Cậu đến chỗ chú Lê sẽ làm tôi thấy yên tâm hơn. Cho dù tôi thật sự gặp phải chuyện gì cũng có thể thoát thân nhẹ nhàng.”
Tất nhiên tôi biết bản lĩnh của Đinh Nhất, cũng không biết tại sao, tôi vẫn cảm thấy hơi bất an, cảm thấy một mình anh ta xuống thung lũng sâu không đáng tin cậy lắm, lỡ đầu gặp phải chuyện gì thì đến người hỗ trợ cho nhau cũng không có. Tuy rằng tôi rất muốn đi xuống cùng với anh ta, nhưng Đinh Nhất lại khăng khăng rằng tôi đi xuống cũng chỉ vướng víu, lại còn làm anh ta phân tâm, cho nên tôi ở lại với nhóm chú Lê mới là lựa chọn tốt nhất. Tôi không lay chuyển được anh ta, cuối cùng đành phải tới trước đống đá khổng lồ tụ họp với nhóm chú Lê. Đinh Nhất thả tôi xuống dưới bằng dây thừng rồi chỉ về phía Nam nói: “Nhóm chú Lê ở đầu kia, cậu tự cẩn thận một chút.”
Tôi gật đầu với anh ta: “Biết rồi, anh cũng vậy. Nếu thật sự không lấy được thì bỏ! Vốn dĩ tôi cũng chẳng báu bở gì lắm món đồ chơi kia!” Đinh Nhất nghe rồi chỉ cười, sau đó vẫy tay với tôi rồi biến mất trên đỉnh đầu tôi. Dù có không muốn đến thế nào, nhưng ở vào khía cạnh nào đó, tôi mãi mãi chỉ có thể là vướng bận của Đinh Nhất, lúc không có tôi ở đây, anh ta sẽ làm tốt hơn.
Lúc này tôi ổn định lại tinh thần, sau đó chạy tới hướng vừa rồi Đinh Nhất chỉ cho mình, muốn nhanh chóng tụ họp với mấy người chú Lê, sau đó cùng quay lại giúp Đinh Nhất một tay. Nhưng tôi đi về phía vừa rồi Đinh Nhất chỉ hơn mười mét mà vẫn chẳng thấy nhóm chú Lê đâu.
Thật ra khu vực đỉnh núi này cũng không lớn, tính cả phạm vi đống đá khổng lồ thì diện tích cũng không đến một nghìn mét vuông, nhưng bởi vì đầy sương mù dày đặc cho nên rất có thể tối cắm đầu đi về phía Nam” nhưng trên thực tế lại không biết đã lệch khỏi quỹ đạo đến tận chỗ nào rồi.
“chú Lê! Đàm Lỗi!! Hai người ở đâu thế?” Tôi vừa đi vừa gọi, nghĩ bụng sương mù dày đặc có thể che hai mắt tôi, nhưng cũng không thể ngăn cách cả âm thanh! Tôi vừa cất giọng thì quả nhiên có tiếng đáp lại, nhưng giọng của Ngô Vũ truyền đến từ phía tôi vốn tưởng là phía Bắc.
Lúc này tôi mới nhớ tới còn có anh ta, suýt nữa đã quên mất thằng nhãi này. Mặc kệ thế nào, thằng nhãi ngốc cái gì cũng không biết này vô tội, mặc kệ cha anh ta đã làm gì đều không nên để cho anh ta.
Nghĩ đến đây, tôi bèn đổi hướng đi về phía Ngô Vũ: “Ngô Vũ, anh ở đâu thế?”
“Anh Trương! Đây, tôi ở đây!” Giọng Ngô Vũ nghe hơi vội vàng.
Có điều như vậy cũng bình thường, dẫu sao nơi đây quá bất con mẹ nó thường, hơn nữa khi còn nhỏ anh ta lại từng gặp ma ở chỗ này, không bị dọa tè ra quân đã chứng minh anh ta cũng được gọi là một người đàn ông rồi. Tôi men theo âm thanh đi về phía trước hơn mười mét và nhìn thấy một cái bóng mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt.
Tuy rằng hơi mơ hồ, nhưng trong dáng người chắc chắn là Ngô Vũ không sai được, chỉ không biết là tại sao giờ phút này tư thể của anh ta hơi cứng đờ như thế? Trong tình huống lúc ấy, suy nghĩ đầu tiên tôi nghĩ đến chính là không phải thằng nhãi này bị tà ma giám lên người chứ? Kết quả khi tôi đến gần thì lại thấy một người xa lạ đang cầm dao đe dọa Ngô Vũ, vẻ mặt dữ dằn... Trong lúc nhất thời tôi cũng hơi ngớ người, không ngờ ở đây trừ chúng tôi ra còn có thể có người sống? Vì thể đầu óc tôi nhanh chóng phân tích thân phận của người đàn ông này. Đầu tiên chắc chắn người này không phải người thôn Nhạn Lai, nếu không anh ta sẽ không cầm dao ép buộc Ngô Vũ. Đừng thấy trong thôn bọn họ có chất chứa oán hận nhiều năm, nhưng trong những chuyện lớn, bọn họ chắc chắn sẽ giữ sự thống nhất cao, kiên quyết thống nhất đối ngoại. Loại trừ khả năng này đi, cái gã này cũng chỉ có thể là người có thù oán với nhà họ Ngô, ví dụ như cái kẻ cưa cây kia... Mặc dù bây giờ chúng tôi tạm thời vẫn chưa rõ lắm người kia là ai, nhưng việc anh ta có thù oán với nhà họ Ngô lại là chuyện ván đã đóng thuyền. “Anh là ai?” Tôi lạnh giọng hỏi.
“Còn cậu là ai?! Cậu không phải người nhà họ Ngô...” Tên mặt mày dữ tợn kia hỏi lại tối. Nghe thì biết đây là một tên không dễ nói chuyện, vì thế tôi hừ lạnh và đáp: “Cây do anh cưa à?”
Người đàn ông sửng sốt, sau đó lập tức dí sát con dao trên cổ Ngô Vũ thêm vài phần: “Sao cậu biết?”
Nghe xong, trong lòng tôi lập tức hiểu, chỉ số thông minh của tên này không online, chưa đến hai câu đã bị tối thắt thòng lọng rồi. Chơi mưu mô với loại người này thật sự là hơi bắt nạt anh ta, vì vậy tôi ăn ngay nói thật: “Tôi tính ra đó mà! Đích thực là tôi không phải người nhà họ Ngô, tôi là đại sư phong thuỷ mà bọn họ mời về, giúp bọn họ dọn dẹp mớ hỗn độn do anh gây ra...”
Người đàn ông nghe tôi nói như vậy lại lẩm bẩm một mình: “Cậu cũng bị bọn họ mời về giúp? Vậy cậu xong đời rồi, chắc chắn sẽ bị người nhà họ Ngô bọn họ lừa rất thê thảm, giống như sư phụ tôi vậy, cuối cùng không ra khỏi thôn Nhạn Lai này được.”
Tôi nghe người đàn ông nhắc tới sự phụ thì vội hỏi anh ta: “Anh trai này, sư phụ anh là ai thế?” Kết quả người đàn ông này lại hỏi một đằng đáp một nẻo: “Cậu nhanh nhanh chạy đi! Nể tình cậu cũng xui xẻo giống như sự phụ tôi, nhanh rời khỏi đây đi! Nếu không đến lúc đó cậu hối hận cũng không kịp!”