Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1767
Chương 1767: Hoàng đại lâm hiện thân
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Còn Vu Hải Đông thì khỏi phải nói, năm trước hai người đó không biết vì chuyện gì mà đánh nhau.”
Trong nháy máy, tất cả những người chết trong nhà máy trong khoảng thời gian này đều có liên quan đến nhau, chẳng lẽ âm hồn không tan không phải là Hoàng Đại Lâm..
Mà là Mã Kiến?
Sau khi Chú Lê nghe ý kiến suy đoán của tôi cũng nhíu chặt lông mày, mãi sau chú mới nói: “Rốt cuộc âm hồn này là ai, buổi tối hôm nay sẽ biết rõ, bởi vì cho dù người đó là Hoàng Đại Lâm hay Mã Kiến, thì tối hôm nay nhất định người đó sẽ đến tìm Mạnh Đào.”
Mạnh Đào đứng bên cạnh nghe thấy thể thiếu chút nữa đã sợ tè cả ra quần, chỉ3hận không thể dính chặt lên người Chú Lê không buông ra
Chú Lê bên an ủi cậu ta: “Cậu không cần lo lắng, tối hôm nay chúng tôi nhất định sẽ cùng chờ với cậu..
Có điều, tối nay cậu định làm gì thì cứ làm như bình thường, chờ đến khi lệ quỷ kia hiện thân chúng tôi sẽ có cách đối phó với nó, hiểu chưa?”
Mặc dù Mạnh Đào không tự nguyện quay về ngủ trong ký túc xá, nhưng Chú Lê đã lên tiếng, cậu ta cũng không dám không nghe
Thế là tôi đi cùng cậu ta lang thang đến hơn mười giờ, cậu ta mới bất đắc dĩ phải quay về ký túc xá.
Trước khi về, tôi còn cố ý vào siêu thị dưới lầu mua một bình rượu vẩy lên1người Mạnh Đào, tạo cảm giác như cậu ta vẫn uống say như mọi khi..
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, mấy người chúng tôi lại mở cửa phòng 5023 ra.
Vẫn là cách bài trí như cũ, vẫn là mùi vị quen thuộc, tôi bước vào đã thấy hối hận vì sao sáng nay trước khi đi không mở cửa sổ ra cho thoáng gió? Hai ngày nay chúng tôi bận điều tra, không có thời gian tắm rửa, bây giờ trên người chúng tôi ai cũng hôi hám cả.
Tôi, Chú Lê và Đàm Lỗi còn chịu được, người không chịu nổi chính là Đinh Nhất, với cái mũi thính như chó của anh ta, lần nào bước vào cũng đều cau mày, mặt thối như người khác nợ anh ta tám trăm triệu6vậy.
Như kế hoạch ban đầu, sau khi mấy người chúng tôi quay về phòng 5023 thì tất cả đều lên giường đi ngủ, đương nhiên chúng tôi sẽ không ngủ thật, chỉ là im lặng tập trung tinh thần chờ tà ma hai người kia xuất hiện.
Trong phút chốc, cả ký túc xá yên tĩnh đáng sợ, không biết có phải do tác dụng tâm lý không mà dường như tôi còn nghe được cả tiếng tim đập hoảng loạn của Mạnh Đào
Nhưng, thường trong những tình huống căng thẳng cao độ như thế này, con người khó mà duy trì được sự kiên nhẫn và chịu đựng được lâu, một lúc sau tự nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Tôi cũng không phải ngoại lệ, đợi được một lúc tôi cảm thấy không thể4cứ tiếp tục như vậy, vì cho dù tôi muốn tiếp tục kiên trì thì cơ thể cũng không chịu được nữa, bắt đầu thấy hơi buồn ngủ.
Theo lý thuyết tôi không nên ngủ trong lúc này, nhưng tôi biết trong những người ở đây ai ngủ thì ngủ chứ Đinh Nhất chắc chắn không ngủ, bởi vậy tôi cũng không cố chịu đựng nữa, không bao lâu sau đã từ từ thiếp đi
Kết quả tối còn chưa ngủ được mấy phút thì bị tỉnh dậy bởi tiếng động trong phòng, mở mắt ra xem, hóa ra Chú Lê đã dùng bùa vàng dán vào trên bóng người có tư thế kỳ quái kia...
Mặc dù tất cả chứng cứ đều cho thấy những người đã chết đều có quan hệ với Mã Kiển, nhưng3vì sao mỗi lần âm hồn hiện thân lại là Hoàng Đại Lâm? Điều này khiến tôi suy nghĩ mãi vẫn chưa ra được lời giải
Lúc này Hoàng Đại Lâm vừa bị đánh trúng bùa đã xoay người biến mất ở ngoài cửa, Đinh Nhất ở giường cạnh tôi thấy vậy lập tức nhảy xuống giường đuổi theo
Tôi thấy Đinh Nhất còn chưa kịp đi giày đã nhảy thẳng từ trên giường xuống, chạy ra ngoài cửa...
Tôi nhìn Đinh Nhất đuổi theo Hoàng Đại Lâm, vội vàng quay lại nói với Chú Lê: “Lá bùa của chú có tác dụng gì? Đinh Nhất đi một mình có được không?”
Chú Lê nghĩ một chút rồi nói: “Lá bùa kia chỉ có thể làm chậm lại tốc độ của Hoàng Đại Lâm, những âm hồn lưu lại thế gian đều phải phụ thuộc vào một thứ gì đó, Đinh Nhất chỉ cần đuổi ra ngoài tìm được thử kia là được.”
Tôi nhìn về phía giường ngủ của Tôn Lương Tả: “Chẳng lẽ thứ mà Hoàng Đại Lâm phụ thuộc vào không phải là chiếc giường anh ta đã từng ngủ khi còn sống sao?”
Chú Lê lắc đầu: “Đương nhiên không phải..
Lần đầu tiên cháu nhìn thấy Hoàng Đại Lâm, cậu ta đang đi đi lại lại trong đám công nhân, hành động của cậu ta lúc đó rõ ràng là muốn bám vào một người nào đấy dương khí yếu để đi vào trong ký túc xá
Nếu như cậu ta bám vào một vật nào đó ở đây thì đâu cần khó khăn như vậy? Hơn nữa oán khí trên người âm hồn khi nãy cũng không quá nặng, lệ quỷ giết người chắc chắn không phải là cậu ta!”
Trong lúc Chú Lê đang nói chuyện, tôi đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, Mạnh Đào đang ngủ trên giường bên kia sao lại yên tĩnh như vậy? Vừa rồi chúng tôi hành động, cậu ta không thể không nghe thấy tiếng được?
Tôi vội vàng nhìn về phía Mạnh Đào vẫn đang ngủ ở bên trái giường tôi, phát hiện cậu ta đang nằm im như người chết..
sắc mặt Chú Lê cũng tối sầm lại, lập tức đi sang xem cậu ta thế nào.
Nhưng ngay lúc đó, Mạnh Đào đang nhắm mắt đột nhiên trợn ngược lên, ngồi bật dậy! Tôi không hề nói quá chút nào, người bình thường nếu từ trên giường ngồi dậy thì nhất định sẽ dùng tay chống vào một cái gì đó, những thằng nhóc này không hề giống như người đang nằm ngửa ngồi dậy, cứ thể nhảy một cái ngồi thẳng lưng
Chúng tôi hiểu ngay thằng nhóc này đã bị thứ gì đó bám lên người, mà thứ này còn khá lợi hại, vì lúc nãy chúng tôi không hề cảm nhận được sự tồn tại của nó
Chú Lê lạnh lùng chất vấn: “Mày là ai? Bám vào người sống để làm gì?” Lúc này Mạnh Đào cứng nhắc nhúc nhích người, sau đó ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Chú Lê và nói: “Tao..
muốn..
nó..
phải..
chết...” Mặc dù giọng nói hơi kỳ lạ, nhưng chúng tôi có thể nghe rõ ràng, thứ này muốn cái mạng nhỏ của Mạnh Đào.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong nháy máy, tất cả những người chết trong nhà máy trong khoảng thời gian này đều có liên quan đến nhau, chẳng lẽ âm hồn không tan không phải là Hoàng Đại Lâm..
Mà là Mã Kiến?
Sau khi Chú Lê nghe ý kiến suy đoán của tôi cũng nhíu chặt lông mày, mãi sau chú mới nói: “Rốt cuộc âm hồn này là ai, buổi tối hôm nay sẽ biết rõ, bởi vì cho dù người đó là Hoàng Đại Lâm hay Mã Kiến, thì tối hôm nay nhất định người đó sẽ đến tìm Mạnh Đào.”
Mạnh Đào đứng bên cạnh nghe thấy thể thiếu chút nữa đã sợ tè cả ra quần, chỉ3hận không thể dính chặt lên người Chú Lê không buông ra
Chú Lê bên an ủi cậu ta: “Cậu không cần lo lắng, tối hôm nay chúng tôi nhất định sẽ cùng chờ với cậu..
Có điều, tối nay cậu định làm gì thì cứ làm như bình thường, chờ đến khi lệ quỷ kia hiện thân chúng tôi sẽ có cách đối phó với nó, hiểu chưa?”
Mặc dù Mạnh Đào không tự nguyện quay về ngủ trong ký túc xá, nhưng Chú Lê đã lên tiếng, cậu ta cũng không dám không nghe
Thế là tôi đi cùng cậu ta lang thang đến hơn mười giờ, cậu ta mới bất đắc dĩ phải quay về ký túc xá.
Trước khi về, tôi còn cố ý vào siêu thị dưới lầu mua một bình rượu vẩy lên1người Mạnh Đào, tạo cảm giác như cậu ta vẫn uống say như mọi khi..
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, mấy người chúng tôi lại mở cửa phòng 5023 ra.
Vẫn là cách bài trí như cũ, vẫn là mùi vị quen thuộc, tôi bước vào đã thấy hối hận vì sao sáng nay trước khi đi không mở cửa sổ ra cho thoáng gió? Hai ngày nay chúng tôi bận điều tra, không có thời gian tắm rửa, bây giờ trên người chúng tôi ai cũng hôi hám cả.
Tôi, Chú Lê và Đàm Lỗi còn chịu được, người không chịu nổi chính là Đinh Nhất, với cái mũi thính như chó của anh ta, lần nào bước vào cũng đều cau mày, mặt thối như người khác nợ anh ta tám trăm triệu6vậy.
Như kế hoạch ban đầu, sau khi mấy người chúng tôi quay về phòng 5023 thì tất cả đều lên giường đi ngủ, đương nhiên chúng tôi sẽ không ngủ thật, chỉ là im lặng tập trung tinh thần chờ tà ma hai người kia xuất hiện.
Trong phút chốc, cả ký túc xá yên tĩnh đáng sợ, không biết có phải do tác dụng tâm lý không mà dường như tôi còn nghe được cả tiếng tim đập hoảng loạn của Mạnh Đào
Nhưng, thường trong những tình huống căng thẳng cao độ như thế này, con người khó mà duy trì được sự kiên nhẫn và chịu đựng được lâu, một lúc sau tự nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Tôi cũng không phải ngoại lệ, đợi được một lúc tôi cảm thấy không thể4cứ tiếp tục như vậy, vì cho dù tôi muốn tiếp tục kiên trì thì cơ thể cũng không chịu được nữa, bắt đầu thấy hơi buồn ngủ.
Theo lý thuyết tôi không nên ngủ trong lúc này, nhưng tôi biết trong những người ở đây ai ngủ thì ngủ chứ Đinh Nhất chắc chắn không ngủ, bởi vậy tôi cũng không cố chịu đựng nữa, không bao lâu sau đã từ từ thiếp đi
Kết quả tối còn chưa ngủ được mấy phút thì bị tỉnh dậy bởi tiếng động trong phòng, mở mắt ra xem, hóa ra Chú Lê đã dùng bùa vàng dán vào trên bóng người có tư thế kỳ quái kia...
Mặc dù tất cả chứng cứ đều cho thấy những người đã chết đều có quan hệ với Mã Kiển, nhưng3vì sao mỗi lần âm hồn hiện thân lại là Hoàng Đại Lâm? Điều này khiến tôi suy nghĩ mãi vẫn chưa ra được lời giải
Lúc này Hoàng Đại Lâm vừa bị đánh trúng bùa đã xoay người biến mất ở ngoài cửa, Đinh Nhất ở giường cạnh tôi thấy vậy lập tức nhảy xuống giường đuổi theo
Tôi thấy Đinh Nhất còn chưa kịp đi giày đã nhảy thẳng từ trên giường xuống, chạy ra ngoài cửa...
Tôi nhìn Đinh Nhất đuổi theo Hoàng Đại Lâm, vội vàng quay lại nói với Chú Lê: “Lá bùa của chú có tác dụng gì? Đinh Nhất đi một mình có được không?”
Chú Lê nghĩ một chút rồi nói: “Lá bùa kia chỉ có thể làm chậm lại tốc độ của Hoàng Đại Lâm, những âm hồn lưu lại thế gian đều phải phụ thuộc vào một thứ gì đó, Đinh Nhất chỉ cần đuổi ra ngoài tìm được thử kia là được.”
Tôi nhìn về phía giường ngủ của Tôn Lương Tả: “Chẳng lẽ thứ mà Hoàng Đại Lâm phụ thuộc vào không phải là chiếc giường anh ta đã từng ngủ khi còn sống sao?”
Chú Lê lắc đầu: “Đương nhiên không phải..
Lần đầu tiên cháu nhìn thấy Hoàng Đại Lâm, cậu ta đang đi đi lại lại trong đám công nhân, hành động của cậu ta lúc đó rõ ràng là muốn bám vào một người nào đấy dương khí yếu để đi vào trong ký túc xá
Nếu như cậu ta bám vào một vật nào đó ở đây thì đâu cần khó khăn như vậy? Hơn nữa oán khí trên người âm hồn khi nãy cũng không quá nặng, lệ quỷ giết người chắc chắn không phải là cậu ta!”
Trong lúc Chú Lê đang nói chuyện, tôi đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, Mạnh Đào đang ngủ trên giường bên kia sao lại yên tĩnh như vậy? Vừa rồi chúng tôi hành động, cậu ta không thể không nghe thấy tiếng được?
Tôi vội vàng nhìn về phía Mạnh Đào vẫn đang ngủ ở bên trái giường tôi, phát hiện cậu ta đang nằm im như người chết..
sắc mặt Chú Lê cũng tối sầm lại, lập tức đi sang xem cậu ta thế nào.
Nhưng ngay lúc đó, Mạnh Đào đang nhắm mắt đột nhiên trợn ngược lên, ngồi bật dậy! Tôi không hề nói quá chút nào, người bình thường nếu từ trên giường ngồi dậy thì nhất định sẽ dùng tay chống vào một cái gì đó, những thằng nhóc này không hề giống như người đang nằm ngửa ngồi dậy, cứ thể nhảy một cái ngồi thẳng lưng
Chúng tôi hiểu ngay thằng nhóc này đã bị thứ gì đó bám lên người, mà thứ này còn khá lợi hại, vì lúc nãy chúng tôi không hề cảm nhận được sự tồn tại của nó
Chú Lê lạnh lùng chất vấn: “Mày là ai? Bám vào người sống để làm gì?” Lúc này Mạnh Đào cứng nhắc nhúc nhích người, sau đó ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Chú Lê và nói: “Tao..
muốn..
nó..
phải..
chết...” Mặc dù giọng nói hơi kỳ lạ, nhưng chúng tôi có thể nghe rõ ràng, thứ này muốn cái mạng nhỏ của Mạnh Đào.