Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1737
Chương 1737: Chị em họ liễu
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Đúng lúc Trần Tiểu Minh định từ bỏ, vô tình anh ta gặp lại cô gái mình luôn tìm kiếm..
Lúc đó anh ta đi tham dự đám cưới của một người bạn, thì nhìn thấy cô ấy trong đám khách mời.
Không muốn bỏ lỡ cơ hội lần nữa, Trần Tiểu Minh lấy hết can đảm đi đến làm quen với cô gái kia
Thật ra, Trần Tiểu Minh vốn là người hay xấu hổ, từ trước tới nay anh ta chưa từng chủ động làm quen với con gái.
Nhưng vì anh ta thực sự rất thích cô gái kia, giống như vừa gặp đã yêu vậy, cho nên ngày đó cũng coi như anh ta đã hoàn thành một lần tự đột phá bản thân
Cô gái này không phải ai khác, chính là người mà chúng tôi tìm kiếm “Cô dâu ma”3Liễu Mai!
Điều khiển Trần Tiểu Minh không ngờ tới là Liễu Mai lại là một cô gái rất giản dị dễ gần, mặc dù lần đầu tiên tự đứng ra làm quen nên anh ta ngượng nghịu đến mức nói lắp, nhưng Liễu Mai lại không vì thế mà coi thường anh ta
Từ hôm đó trở đi, hai người chính thức làm quen nhau, ba tháng sau Trần Tiếu Minh thổ lộ với Liễu Mai, Liễu Mai đã vui vẻ đồng ý..
Trần Tiểu Minh luôn nghĩ rằng gặp được Liễu Mai là phúc mấy đời của mình, cho nên anh ta muốn cho Liệu Mai những gì tốt đẹp nhất.
Giống như những đôi tình nhân khác, vì muốn xây dựng gia đình với Liễu Mai nên Trần Tiểu Minh vô cùng cố gắng, cuối cùng một năm sau, nhờ vay mượn1thêm nữa mà anh ta mua được một căn hộ một phòng khách, hai phòng ngủ, chuẩn bị chính thức cầu hôn Liễu Mai.
Trần Tiếu Minh đã từng bước, từng bước chuẩn bị cho cuộc sống tương lai, lúc đó anh ta có thể tưởng tượng đến cuộc sống hạnh phúc sau hôn nhân..
Nhưng tất cả đều kết thúc vào chính ngày anh ta kết hôn
Đến bây giờ, Trần Tiểu Minh vẫn không thể chấp chuyện đó, vì sao ông trời lại bày ra trò đùa tàn khốc với anh ta như vậy, hủy hoại toàn bộ cuộc sống của anh ta vào phút chót.
Điều anh ta thấy buồn cười nhất là, lúc ấy cảnh sát cũng không xác định được bên nào phải chịu trách nhiệm về vụ tai nạn đó, vì khi xảy ra chuyện hai chiếc xe giống3như có thù hằn, lao vào nhau với tốc độ tối đa, cuối cùng đành để hai bên mỗi bên chịu trách nhiệm một nửa
Sau khi nghe Trần Tiểu Minh kể lại, tôi than nhẹ: “Anh đừng bức xúc quá, dù sao chuyện cũng xảy ra nhiều năm rồi, anh nên quên đi quá khứ đau thương đó, bắt đầu sống một cuộc sống mới đi
Đúng rồi, Liễu Mai lúc đó ra đi ngay..
hay là bệnh viện không cứu được?”
Giọng nói của Trần Tiểu Minh vẫn còn sự đau thương, anh ta nói: “Lúc đó tôi bị văng ra ngoài xe, đến khi tỉnh lại đã là hai tuần sau rồi, cha mẹ tôi nói Liễu Mai chết trên đường đến bệnh viện, nhưng vì tôi vẫn hôn mê, nên chị gái cô ấy đã an táng cho cô ấy trước.”
Tôi3nhướng mày, hỏi: “Nói cách khác, từ đầu đến cuối anh chưa từng nhìn thấy thi thể của Liễu Mai?”
Trần Tiểu Minh nghe tôi hỏi vậy có vẻ không được vui cho lắm: “Không thì anh muốn tôi làm thế nào? Chẳng lẽ đào mộ cô ấy lên xem cô ấy đã chết thật chưa à?”
Chú Lê vội giải hòa: “Cậu thanh niên này, tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu, thế nhưng chúng tôi phải bất đắc dĩ đến tìm cậu bởi vì người vợ đáng lẽ đã qua đời của cậu lại kết hôn với người khác, mà trùng hợp hơn nữa là, vào ngày kết hôn của cô ta với người kia cũng xảy ra tai nạn giao thông, tất cả người trên xe đều chết hết.”
Trần Tiểu Minh sững sờ, hơn nửa ngày mới lẩm9bẩm nói: “Không thể nào..
không thể nào có chuyện như vậy!”
Tôi biết Trần Tiểu Minh không thể tin ngay những lời chúng tôi nói, tôi bảo anh ta dừng khẩn trương, lần này chúng tôi đến là vì muốn tìm hiểu rõ chân tướng sự việc, chỉ sợ có kẻ nào đó đã lợi dụng thân phận của Liễu Mai để giải trò thì sao?
Sau đó, tôi hỏi Trần Tiểu Minh, nhà Liễu Mai còn những ai? Trần Tiểu Minh suy nghĩ một lúc rồi kể: “Cô ấy có một người chị, có điều sau khi Liễu Mai qua đời, chúng tôi cũng ít khi liên lạc, có lẽ hai bên đều sợ khiến đối phương nhớ lại chuyện đau lòng đã qua.” “Anh có địa chỉ của cô ta không?” Tôi hỏi.
Sau đó Trần Tiểu Minh đưa cho chúng tôi địa chỉ nhà chị gái Liễu Mai, đó là một cửa hàng bán đồ ăn sáng trong một con hẻm cũ kỹ, trước đây anh ta đã từng cùng Liễu Mai đến đó một lần..
Lúc chào Trần Tiểu Minh ra về, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện nên hỏi anh ta: “Đúng rồi, khi hai người còn yêu nhau đã từng đến cao ốc Đông Lai chưa?” Trần Tiểu Minh hơi mê man, nghĩ một lúc lâu mới nặng nề nói: “Tiểu Mai rất thích hình ảnh dây thường xuân bên ngoài tòa nhà đó, cho nên chúng tôi còn định chụp ảnh cưới ở nơi đây, nhưng vì tôi quá bận rộn, cho nên vẫn chưa có thời gian đi chụp ảnh.”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Anh chắc chắn là Liễu Mai muốn chụp ảnh cưới ở cao ốc Đông Lai sao?”
Trần Tiến Minh gật đầu nhẹ: “Đúng vậy, khi còn yêu nhau chúng tôi thường xuyên đi bộ trên đoạn đường kia, vì Tiểu Mai vô cùng thích cảnh đường phố nơi đó.” Sau khi ra khỏi nhà Trần Tiểu Minh, chúng tôi lái xe đến địa chỉ nhà chị của Liễu Mai mà anh ta cho
Đến mới biết, nơi đó đã đổi chủ mấy lần rồi.
Hơi thất vọng, chúng tôi quay ra hỏi thăm những người hàng xóm trong con hẻm, xem có ai biết chuyện về chị em Liễu Mai hay không, nhưng hỏi đến mấy nhà đều không ai biết bọn họ..
Đến tận khi chúng tôi đến hỏi một bác gái đeo kính bán báo, bác ấy mới nói với chúng tôi bằng vẻ thần bí: “Tôi có nhớ chị em họ Liễu mà cậu hỏi, người chị tên là Liễu Lan, người em tên là Liễu Mai, đều từ nông thôn đến đây
Đừng nghĩ hai người đó là chị em ruột thì sẽ giống nhau, nhưng hai người này lại giống như một người trên trời một người dưới đất vậy.”
Chú Lê nghi ngờ hỏi: “Cùng một mẹ sinh ra, cho dù chênh lệch cũng không thể nhiều chứ!” Nhưng bác gái kia lại lắc đầu như trống bỏi: “Nào có! Ngũ quan và dáng dấp của Liễu Lan thì không nói, nhưng nửa bên mặt trái của cô ta có một khối bớt màu đỏ tím, nhìn rất đáng sợ..
Nhưng cô em gái thì mặt trắng xinh, chẳng có tì vết nào.”
Tôi thấy bác gái này đúng là thuộc dạng nhìn mặt bắt hình dong, nhưng vẫn khách sáo nói: “Vậy bác có biết sau khi Liễu Mai qua đời, cô chị Liễu Lan đã chuyển đi đâu không?” Không ngờ, bác gái kia lại lắc đầu bảo: “Chuyện này đã qua mấy chục năm rồi, tôi làm sao còn nhớ được chứ! Chắc là về quê rồi!”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lúc đó anh ta đi tham dự đám cưới của một người bạn, thì nhìn thấy cô ấy trong đám khách mời.
Không muốn bỏ lỡ cơ hội lần nữa, Trần Tiểu Minh lấy hết can đảm đi đến làm quen với cô gái kia
Thật ra, Trần Tiểu Minh vốn là người hay xấu hổ, từ trước tới nay anh ta chưa từng chủ động làm quen với con gái.
Nhưng vì anh ta thực sự rất thích cô gái kia, giống như vừa gặp đã yêu vậy, cho nên ngày đó cũng coi như anh ta đã hoàn thành một lần tự đột phá bản thân
Cô gái này không phải ai khác, chính là người mà chúng tôi tìm kiếm “Cô dâu ma”3Liễu Mai!
Điều khiển Trần Tiểu Minh không ngờ tới là Liễu Mai lại là một cô gái rất giản dị dễ gần, mặc dù lần đầu tiên tự đứng ra làm quen nên anh ta ngượng nghịu đến mức nói lắp, nhưng Liễu Mai lại không vì thế mà coi thường anh ta
Từ hôm đó trở đi, hai người chính thức làm quen nhau, ba tháng sau Trần Tiếu Minh thổ lộ với Liễu Mai, Liễu Mai đã vui vẻ đồng ý..
Trần Tiểu Minh luôn nghĩ rằng gặp được Liễu Mai là phúc mấy đời của mình, cho nên anh ta muốn cho Liệu Mai những gì tốt đẹp nhất.
Giống như những đôi tình nhân khác, vì muốn xây dựng gia đình với Liễu Mai nên Trần Tiểu Minh vô cùng cố gắng, cuối cùng một năm sau, nhờ vay mượn1thêm nữa mà anh ta mua được một căn hộ một phòng khách, hai phòng ngủ, chuẩn bị chính thức cầu hôn Liễu Mai.
Trần Tiếu Minh đã từng bước, từng bước chuẩn bị cho cuộc sống tương lai, lúc đó anh ta có thể tưởng tượng đến cuộc sống hạnh phúc sau hôn nhân..
Nhưng tất cả đều kết thúc vào chính ngày anh ta kết hôn
Đến bây giờ, Trần Tiểu Minh vẫn không thể chấp chuyện đó, vì sao ông trời lại bày ra trò đùa tàn khốc với anh ta như vậy, hủy hoại toàn bộ cuộc sống của anh ta vào phút chót.
Điều anh ta thấy buồn cười nhất là, lúc ấy cảnh sát cũng không xác định được bên nào phải chịu trách nhiệm về vụ tai nạn đó, vì khi xảy ra chuyện hai chiếc xe giống3như có thù hằn, lao vào nhau với tốc độ tối đa, cuối cùng đành để hai bên mỗi bên chịu trách nhiệm một nửa
Sau khi nghe Trần Tiểu Minh kể lại, tôi than nhẹ: “Anh đừng bức xúc quá, dù sao chuyện cũng xảy ra nhiều năm rồi, anh nên quên đi quá khứ đau thương đó, bắt đầu sống một cuộc sống mới đi
Đúng rồi, Liễu Mai lúc đó ra đi ngay..
hay là bệnh viện không cứu được?”
Giọng nói của Trần Tiểu Minh vẫn còn sự đau thương, anh ta nói: “Lúc đó tôi bị văng ra ngoài xe, đến khi tỉnh lại đã là hai tuần sau rồi, cha mẹ tôi nói Liễu Mai chết trên đường đến bệnh viện, nhưng vì tôi vẫn hôn mê, nên chị gái cô ấy đã an táng cho cô ấy trước.”
Tôi3nhướng mày, hỏi: “Nói cách khác, từ đầu đến cuối anh chưa từng nhìn thấy thi thể của Liễu Mai?”
Trần Tiểu Minh nghe tôi hỏi vậy có vẻ không được vui cho lắm: “Không thì anh muốn tôi làm thế nào? Chẳng lẽ đào mộ cô ấy lên xem cô ấy đã chết thật chưa à?”
Chú Lê vội giải hòa: “Cậu thanh niên này, tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu, thế nhưng chúng tôi phải bất đắc dĩ đến tìm cậu bởi vì người vợ đáng lẽ đã qua đời của cậu lại kết hôn với người khác, mà trùng hợp hơn nữa là, vào ngày kết hôn của cô ta với người kia cũng xảy ra tai nạn giao thông, tất cả người trên xe đều chết hết.”
Trần Tiểu Minh sững sờ, hơn nửa ngày mới lẩm9bẩm nói: “Không thể nào..
không thể nào có chuyện như vậy!”
Tôi biết Trần Tiểu Minh không thể tin ngay những lời chúng tôi nói, tôi bảo anh ta dừng khẩn trương, lần này chúng tôi đến là vì muốn tìm hiểu rõ chân tướng sự việc, chỉ sợ có kẻ nào đó đã lợi dụng thân phận của Liễu Mai để giải trò thì sao?
Sau đó, tôi hỏi Trần Tiểu Minh, nhà Liễu Mai còn những ai? Trần Tiểu Minh suy nghĩ một lúc rồi kể: “Cô ấy có một người chị, có điều sau khi Liễu Mai qua đời, chúng tôi cũng ít khi liên lạc, có lẽ hai bên đều sợ khiến đối phương nhớ lại chuyện đau lòng đã qua.” “Anh có địa chỉ của cô ta không?” Tôi hỏi.
Sau đó Trần Tiểu Minh đưa cho chúng tôi địa chỉ nhà chị gái Liễu Mai, đó là một cửa hàng bán đồ ăn sáng trong một con hẻm cũ kỹ, trước đây anh ta đã từng cùng Liễu Mai đến đó một lần..
Lúc chào Trần Tiểu Minh ra về, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện nên hỏi anh ta: “Đúng rồi, khi hai người còn yêu nhau đã từng đến cao ốc Đông Lai chưa?” Trần Tiểu Minh hơi mê man, nghĩ một lúc lâu mới nặng nề nói: “Tiểu Mai rất thích hình ảnh dây thường xuân bên ngoài tòa nhà đó, cho nên chúng tôi còn định chụp ảnh cưới ở nơi đây, nhưng vì tôi quá bận rộn, cho nên vẫn chưa có thời gian đi chụp ảnh.”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Anh chắc chắn là Liễu Mai muốn chụp ảnh cưới ở cao ốc Đông Lai sao?”
Trần Tiến Minh gật đầu nhẹ: “Đúng vậy, khi còn yêu nhau chúng tôi thường xuyên đi bộ trên đoạn đường kia, vì Tiểu Mai vô cùng thích cảnh đường phố nơi đó.” Sau khi ra khỏi nhà Trần Tiểu Minh, chúng tôi lái xe đến địa chỉ nhà chị của Liễu Mai mà anh ta cho
Đến mới biết, nơi đó đã đổi chủ mấy lần rồi.
Hơi thất vọng, chúng tôi quay ra hỏi thăm những người hàng xóm trong con hẻm, xem có ai biết chuyện về chị em Liễu Mai hay không, nhưng hỏi đến mấy nhà đều không ai biết bọn họ..
Đến tận khi chúng tôi đến hỏi một bác gái đeo kính bán báo, bác ấy mới nói với chúng tôi bằng vẻ thần bí: “Tôi có nhớ chị em họ Liễu mà cậu hỏi, người chị tên là Liễu Lan, người em tên là Liễu Mai, đều từ nông thôn đến đây
Đừng nghĩ hai người đó là chị em ruột thì sẽ giống nhau, nhưng hai người này lại giống như một người trên trời một người dưới đất vậy.”
Chú Lê nghi ngờ hỏi: “Cùng một mẹ sinh ra, cho dù chênh lệch cũng không thể nhiều chứ!” Nhưng bác gái kia lại lắc đầu như trống bỏi: “Nào có! Ngũ quan và dáng dấp của Liễu Lan thì không nói, nhưng nửa bên mặt trái của cô ta có một khối bớt màu đỏ tím, nhìn rất đáng sợ..
Nhưng cô em gái thì mặt trắng xinh, chẳng có tì vết nào.”
Tôi thấy bác gái này đúng là thuộc dạng nhìn mặt bắt hình dong, nhưng vẫn khách sáo nói: “Vậy bác có biết sau khi Liễu Mai qua đời, cô chị Liễu Lan đã chuyển đi đâu không?” Không ngờ, bác gái kia lại lắc đầu bảo: “Chuyện này đã qua mấy chục năm rồi, tôi làm sao còn nhớ được chứ! Chắc là về quê rồi!”