Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1617
Chương 1617: Lửa cháy ngút trời
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Có lẽ Tống Tam Thủy cũng bị mấy câu khuyên nhủ của tôi lung lay, anh ta hơi thất thần chậm rãi buông bàn tay đang cầm chiếc bật lửa xuống, nhưng động tác này của anh ta đã dọa tôi và Đinh Nhất sợ chết khiếp..
Vì trên người tôi và Tống Tam Thủy hiện giờ đã bị xăng thấm ướt, chỉ cần sơ ý dính chút lửa thì chỉ vài phút sau là thành thịt nướng luôn!
Tôi vội vàng nói với Tống Tam Thủy: “Anh, anh... cẩn thận một chút! Trên tay anh đang giữ ba mạng người đấy! Anh bảo nếu giờ anh tự thiếu thật, thì người nhà anh có cầm được số tiền bồi thường kia cũng còn ý nghĩa gì nữa? Đưa cái bật lửa cho tôi, sau đó hai chúng tôi sẽ đi cùng anh ra ngoài, được không?” Theo lý thuyết lúc đó Tống3Tam Thủy thực sự đã bị tôi thuyết phục, tôi rất có lòng tin rằng anh ta sẽ cùng tôi đi xuống xe... nhưng không biết vì sao, tôi đột nhiên nhìn thấy trong mắt anh ta lóe lên sắc đỏ, nháy mắt khuôn mặt anh | ta trở nên dữ tợn! Đến khi tôi kịp phản ứng thì thấy anh ta lại muốn ném chiếc bật lửa trong tay xuống đất!
Lúc đó tôi ở gần Tổng Tam Thủy nhất, thấy cục diện biến đổi theo chiều hướng xấu, tôi đành phải túm chặt lấy bàn tay phải đang định buông ra của anh ta, giữ chặt chiếc bật lửa đang cháy kia trong tay anh ta. Nhưng không biết vì sao lúc đó Tổng Tam Thủy lại đột nhiên nổi điên lên, anh ta thấy tôi giữ chặt tay phải của mình thì đưa tay trái lên định bóp cố0tôi.
Tôi thấy thể vội vàng dùng một tay khác ra sức tách ngón áp út của anh ta ra, sau đó dùng lực uốn mạnh một cái, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, ngón áp út bàn tay trái của Tống Tam Thủy đã bị bẻ gãy. Trong lúc nguy cấp, tôi cảm giác Đinh Nhất đã đến gần mình, anh ta còn dùng bàn tay phủ lên chiếc bật lửa đang cháy. Có tiếng “Xèo” vang lên, ngọn lửa nhỏ bé đang uy hiếp tính mạng của chúng tôi tắt ngúm. Cảnh sát mai phục hai bên sườn xe thấy lửa đã tắt, tất cả lập tức nhảy hết lên xe, cùng chúng tôi hợp lực khống chế Tổng Tam Thủy vẫn còn đang ra sức giãy giụa. Tôi thấy cảnh sát đã đè được Tổng Tam Thủy xuống, bèn lập tức mở bàn tay phải của anh ta ra, lấy5đi chiếc bật lửa vẫn còn đang nóng bỏng, sau đó lôi kéo Đinh Nhật nhanh chóng chạy khỏi không gian chật hẹp nồng nặc mùi xăng này.
Sau khi xuống xe, tôi thấy có một xe cứu thương của 120 đỗ không xa xe buýt, có lẽ là sợ có thương vong nên chờ sẵn ở đó. Lúc này có hai cảnh sát cũng tiến lại đón chúng tôi: “Thế nào? Có bị thương không?”
Tôi vội vàng chỉ Đinh Nhất đứng sau lưng: “Bạn tôi bị bật lửa làm bỏng tay, nhanh bảo bác sĩ trên xe cứu thương kiểm tra xem.”
Đinh Nhất lắc đầu: “Không có việc gì, vết thương nhỏ thôi...”
Tôi nóng nảy nói: “Vết thương nhỏ cái gì? Cái bật lửa kia đến bây giờ vẫn còn nóng thế này, chứ đừng nói là lúc nãy vẫn còn đang cháy.” Sau đó Đinh Nhất bị tôi lôi kéo4đến xe cứu thương, mở lòng bàn tay anh ta ra xem, quả nhiên trong lòng bàn tay bị bỏng một vết tròn đỏ. Nhân viên y tế thấy vậy lập tức lấy một túi đá chườm đưa cho tôi và nói: “Chườm lạnh trước đã, có thể sẽ bị phồng rộp đấy...”. Từ sau lần Đinh Nhất bị trúng đạn, tôi đã hiểu sâu sắc một chuyện, Đinh Nhất cũng là người bình thường, khi trúng đạn cũng sẽ đổ máu, bị bỏng cũng sẽ cảm thấy đau... Trên đời này không có người nào nhất định phải hy sinh vì ai cả, tôi không thể lúc nào cũng để anh ta phải chịu phần nguy hiểm.
Đinh Nhất nhận ra nét mặt tôi không vui, bèn cười bảo: “Tôi không sao, chỉ là bị bỏng đỏ lên chút thôi, mấy ngày là khỏi ấy mà.” Nghe anh ta nói vậy9tôi càng thấy không thoải mái, vừa định nói thì đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có tiếng ồn ào náo loạn, tôi vội vàng xuống xe xem và lập tức đứng ngây ra tại chỗ. Chiếc xe buýt khi nãy bây giờ đang cháy hừng hực, trên xe có bóng người đang thống khổ giãy giụa. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, vì khi chúng tôi đi xuống, rõ ràng cảnh sát đã khống chế được Tổng Tam Thủy, sao chỉ trong chốc lát mà cả xe buýt đã bốc cháy thế này?! Sau đấy tôi nghe một cảnh sát trước đó lên bắt Tổng Tam Thủy kể lại, lúc đó vốn bọn họ đã khống chế được Tổng Tam Thủy, họ định đưa anh ta xuống xe rồi mới cùng lại, vì dù gì cũng chỉ đi có mấy bước chân, nhưng không ngờ vừa định ẩn anh ta xuống xe thì Tống Tam Thủy đột nhiên vùng vẫy kịch liệt. Mấy người cảnh sát không giữ được anh ta để anh ta chạy lại lên xe, cũng đúng vào lúc này, không biết Tổng Tam Thủy lấy từ đầu ra một cái bật lửa, lập tức chấm lên người mình. Trong tình huống đó, cảnh sát cũng không dám tùy tiện đi vào, bọn họ chỉ có thể dùng bình chữa cháy phun dập lửa trước, mà Tổng Tam Thủy cả người rực lửa lại chạy về phía cuối xe, khiến lửa cháy lan ra chỗ xăng trên xe. Chuyện xảy ra quá đột ngột, đến khi mấy người cảnh sát dùng bình chữa cháy dập được lửa, thì xe buýt chỉ còn trơ khung, mà Tổng Tam Thủy đã không còn nhìn rõ được hình dáng nữa.
Lúc ấy tôi thật sự không hiểu là có chuyện gì xảy ra, rõ ràng vừa rồi tôi đã khuyên được Tổng Tam Thủy, vì sao anh ta lại nghĩ lại, cứ nhất quyết phải châm lửa? Còn cả sắc đỏ lóe lên trong mắt anh ta nữa, tại sao tôi lại có cảm giác đã từng nhìn thấy thứ đó ở đâu đó rồi nhỉ?
Sau đó tôi và Đinh Nhất theo cảnh sát về đồn công an, tường trình lại tình huống lúc ấy, nhưng chúng tôi còn chưa kể xong thì Bạch Kiện và Viên Mục Dã đã chạy đến...
Bạch Kiện thấy người tôi toàn mùi xăng thì chun mũi, nói: “Cậu làm thế nào mà hay gặp mấy loại chuyện này thế?” Tôi cười khổ: “Còn thế nào được? Không may chứ sao...”
Sau khi tôi và Đinh Nhất tường trình hết sự việc, chuẩn bị rời khỏi đồn công an, thì gặp người lái chiếc xe buýt khi nãy cũng đi ra. Tôi nhìn thấy anh ta thì tức không nhịn được, lao lên đạp cho anh ta một phát, mắng: “Mẹ nhà anh, anh chạy nhanh thật đấy nhỉ! Vì sao lúc nãy không mở hết cửa xe ra!” Người lái xe bị tôi đá lơ ngơ mãi mới ấp úng bảo: “Lúc đó tôi cuống quá... tôi thật sự không cố ý!”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Vì trên người tôi và Tống Tam Thủy hiện giờ đã bị xăng thấm ướt, chỉ cần sơ ý dính chút lửa thì chỉ vài phút sau là thành thịt nướng luôn!
Tôi vội vàng nói với Tống Tam Thủy: “Anh, anh... cẩn thận một chút! Trên tay anh đang giữ ba mạng người đấy! Anh bảo nếu giờ anh tự thiếu thật, thì người nhà anh có cầm được số tiền bồi thường kia cũng còn ý nghĩa gì nữa? Đưa cái bật lửa cho tôi, sau đó hai chúng tôi sẽ đi cùng anh ra ngoài, được không?” Theo lý thuyết lúc đó Tống3Tam Thủy thực sự đã bị tôi thuyết phục, tôi rất có lòng tin rằng anh ta sẽ cùng tôi đi xuống xe... nhưng không biết vì sao, tôi đột nhiên nhìn thấy trong mắt anh ta lóe lên sắc đỏ, nháy mắt khuôn mặt anh | ta trở nên dữ tợn! Đến khi tôi kịp phản ứng thì thấy anh ta lại muốn ném chiếc bật lửa trong tay xuống đất!
Lúc đó tôi ở gần Tổng Tam Thủy nhất, thấy cục diện biến đổi theo chiều hướng xấu, tôi đành phải túm chặt lấy bàn tay phải đang định buông ra của anh ta, giữ chặt chiếc bật lửa đang cháy kia trong tay anh ta. Nhưng không biết vì sao lúc đó Tổng Tam Thủy lại đột nhiên nổi điên lên, anh ta thấy tôi giữ chặt tay phải của mình thì đưa tay trái lên định bóp cố0tôi.
Tôi thấy thể vội vàng dùng một tay khác ra sức tách ngón áp út của anh ta ra, sau đó dùng lực uốn mạnh một cái, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, ngón áp út bàn tay trái của Tống Tam Thủy đã bị bẻ gãy. Trong lúc nguy cấp, tôi cảm giác Đinh Nhất đã đến gần mình, anh ta còn dùng bàn tay phủ lên chiếc bật lửa đang cháy. Có tiếng “Xèo” vang lên, ngọn lửa nhỏ bé đang uy hiếp tính mạng của chúng tôi tắt ngúm. Cảnh sát mai phục hai bên sườn xe thấy lửa đã tắt, tất cả lập tức nhảy hết lên xe, cùng chúng tôi hợp lực khống chế Tổng Tam Thủy vẫn còn đang ra sức giãy giụa. Tôi thấy cảnh sát đã đè được Tổng Tam Thủy xuống, bèn lập tức mở bàn tay phải của anh ta ra, lấy5đi chiếc bật lửa vẫn còn đang nóng bỏng, sau đó lôi kéo Đinh Nhật nhanh chóng chạy khỏi không gian chật hẹp nồng nặc mùi xăng này.
Sau khi xuống xe, tôi thấy có một xe cứu thương của 120 đỗ không xa xe buýt, có lẽ là sợ có thương vong nên chờ sẵn ở đó. Lúc này có hai cảnh sát cũng tiến lại đón chúng tôi: “Thế nào? Có bị thương không?”
Tôi vội vàng chỉ Đinh Nhất đứng sau lưng: “Bạn tôi bị bật lửa làm bỏng tay, nhanh bảo bác sĩ trên xe cứu thương kiểm tra xem.”
Đinh Nhất lắc đầu: “Không có việc gì, vết thương nhỏ thôi...”
Tôi nóng nảy nói: “Vết thương nhỏ cái gì? Cái bật lửa kia đến bây giờ vẫn còn nóng thế này, chứ đừng nói là lúc nãy vẫn còn đang cháy.” Sau đó Đinh Nhất bị tôi lôi kéo4đến xe cứu thương, mở lòng bàn tay anh ta ra xem, quả nhiên trong lòng bàn tay bị bỏng một vết tròn đỏ. Nhân viên y tế thấy vậy lập tức lấy một túi đá chườm đưa cho tôi và nói: “Chườm lạnh trước đã, có thể sẽ bị phồng rộp đấy...”. Từ sau lần Đinh Nhất bị trúng đạn, tôi đã hiểu sâu sắc một chuyện, Đinh Nhất cũng là người bình thường, khi trúng đạn cũng sẽ đổ máu, bị bỏng cũng sẽ cảm thấy đau... Trên đời này không có người nào nhất định phải hy sinh vì ai cả, tôi không thể lúc nào cũng để anh ta phải chịu phần nguy hiểm.
Đinh Nhất nhận ra nét mặt tôi không vui, bèn cười bảo: “Tôi không sao, chỉ là bị bỏng đỏ lên chút thôi, mấy ngày là khỏi ấy mà.” Nghe anh ta nói vậy9tôi càng thấy không thoải mái, vừa định nói thì đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có tiếng ồn ào náo loạn, tôi vội vàng xuống xe xem và lập tức đứng ngây ra tại chỗ. Chiếc xe buýt khi nãy bây giờ đang cháy hừng hực, trên xe có bóng người đang thống khổ giãy giụa. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, vì khi chúng tôi đi xuống, rõ ràng cảnh sát đã khống chế được Tổng Tam Thủy, sao chỉ trong chốc lát mà cả xe buýt đã bốc cháy thế này?! Sau đấy tôi nghe một cảnh sát trước đó lên bắt Tổng Tam Thủy kể lại, lúc đó vốn bọn họ đã khống chế được Tổng Tam Thủy, họ định đưa anh ta xuống xe rồi mới cùng lại, vì dù gì cũng chỉ đi có mấy bước chân, nhưng không ngờ vừa định ẩn anh ta xuống xe thì Tống Tam Thủy đột nhiên vùng vẫy kịch liệt. Mấy người cảnh sát không giữ được anh ta để anh ta chạy lại lên xe, cũng đúng vào lúc này, không biết Tổng Tam Thủy lấy từ đầu ra một cái bật lửa, lập tức chấm lên người mình. Trong tình huống đó, cảnh sát cũng không dám tùy tiện đi vào, bọn họ chỉ có thể dùng bình chữa cháy phun dập lửa trước, mà Tổng Tam Thủy cả người rực lửa lại chạy về phía cuối xe, khiến lửa cháy lan ra chỗ xăng trên xe. Chuyện xảy ra quá đột ngột, đến khi mấy người cảnh sát dùng bình chữa cháy dập được lửa, thì xe buýt chỉ còn trơ khung, mà Tổng Tam Thủy đã không còn nhìn rõ được hình dáng nữa.
Lúc ấy tôi thật sự không hiểu là có chuyện gì xảy ra, rõ ràng vừa rồi tôi đã khuyên được Tổng Tam Thủy, vì sao anh ta lại nghĩ lại, cứ nhất quyết phải châm lửa? Còn cả sắc đỏ lóe lên trong mắt anh ta nữa, tại sao tôi lại có cảm giác đã từng nhìn thấy thứ đó ở đâu đó rồi nhỉ?
Sau đó tôi và Đinh Nhất theo cảnh sát về đồn công an, tường trình lại tình huống lúc ấy, nhưng chúng tôi còn chưa kể xong thì Bạch Kiện và Viên Mục Dã đã chạy đến...
Bạch Kiện thấy người tôi toàn mùi xăng thì chun mũi, nói: “Cậu làm thế nào mà hay gặp mấy loại chuyện này thế?” Tôi cười khổ: “Còn thế nào được? Không may chứ sao...”
Sau khi tôi và Đinh Nhất tường trình hết sự việc, chuẩn bị rời khỏi đồn công an, thì gặp người lái chiếc xe buýt khi nãy cũng đi ra. Tôi nhìn thấy anh ta thì tức không nhịn được, lao lên đạp cho anh ta một phát, mắng: “Mẹ nhà anh, anh chạy nhanh thật đấy nhỉ! Vì sao lúc nãy không mở hết cửa xe ra!” Người lái xe bị tôi đá lơ ngơ mãi mới ấp úng bảo: “Lúc đó tôi cuống quá... tôi thật sự không cố ý!”