Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1593
Chương 1593: Bị nhốt trong trận
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Viên Mục Dã hơi giật mình hỏi: “Tại sao hai người họ lại đánh nhau?”
Thấy Viên Mục Dã muốn qua can, tôi lập tức cản lại và nói: “Không sao đâu, Đinh Nhất ra tay biết nặng nhẹ nên sẽ không làm Đàm Lỗi bị thương.”
Viên Mục Dã thấy tôi bình tĩnh thì nghi ngờ hỏi: “Sao anh không lo lắng cho bọn họ?” Tôi cười nói với cậu ta: “Sở dĩ hai người đó đánh nhau nhất định là vì có một người vừa rồi đã trúng phép thuật của hồ ly, mà người này chỉ có thể là Đàm Lỗi mà không phải Đinh Nhất.” Viên Mục Dã hỏi lại với vẻ không tin: “Anh chắc chắn vậy à?”
Tôi cười không trả lời, cứ để cậu ta kiên nhẫn đợi thêm một lúc đi! Quả nhiên chỉ một lát sau Đinh Nhất vặn ngược hai tay Đàm Lỗi rồi2đè cậu ta trên mặt đất không thể động đậy
Lúc này tôi nhìn thấy thế bèn vội vàng đi qua đó và lấy răng thú ra, rồi dùng sức đâm vào huyệt nhân trung của Đàm Lỗi...
Đàm Lỗi bị đâm xong vẻ mặt hơi mê man, sau đó trong nháy mắt cậu ta tỉnh lại, cậu ta vội kêu to với Đinh Nhất: “Sư huynh? Anh làm gì thế?” Lúc này Chú Lê cũng đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy Đàm Lỗi bị Đinh Nhất đè trên mặt đất là biết ngay có chuyện gì đã xảy ra
Tôi thấy Chú Lê đi tới thì hưng phấn hỏi: “Thế nào? Bắt được không ạ?”
Chú Lê gật đầu, nói: “Bắt được, thứ kia hiện giờ đang bị vây trong phù trận.”
Đàm Lỗi lúc này cũng ngơ ngác hỏi: “Bắt được gì thế? Tại sao tôi còn chưa thấy một sợi lông nào7mà mấy người đã bắt được rồi?” Tôi nghe cậu ta nói thế thì cười và bảo: “Nhóc con, đương nhiên là cậu không biết, bởi vì vừa rồi cậu đã bị hồ ly tinh mê hoặc rồi!” Hóa ra ngay lúc vừa rồi khi Đàm Lỗi bị con yêu quái đó mê hoặc sắp sửa bị hút đi nguyên dương
Đinh Nhất đang ngồi trên xà nhà nhìn thấy tình huống bên dưới sao có thể để cho chuyện đó xảy ra được? Thế là anh ta rút ra một con dao nhỏ ném thẳng vào cái bóng của con yêu quái kia.
Chú Lê đã từng nói, nếu là yêu quái có chút đạo hạnh, phần lớn đều giấu thân thể thực sự vào trong cái bóng, cho nên khi Đinh Nhất ném con dao đâm vào cái bóng thì chẳng khác nào đâm vào thân thể của nó
Yêu tinh biết9lần này mình gặp phải đối thủ mà nó lại còn bị Đinh Nhất làm bị thương, cho nên đành tạm thời từ bỏ Đàm Lỗi, đồng thời mê hoặc cậu ta để chặn đường Đinh Nhất đang nhảy từ trên xuống.
Thật ra, nếu như không phải lo cho sự an toàn của Đàm Lỗi thì ngay từ đầu Đinh Nhất đã bắt được nó
Nhưng cũng may trước đó chúng tôi đã có kế hoạch dự phòng, chính là Chú Lê vẫn luôn canh giữ bên ngoài! Chú chỉ cần nhìn thấy có yêu quái tiến vào trong sản thì sẽ lập tức ở bên ngoài bố trí trận pháp vây khốn để nó không có đường thoát...
Đàm Lỗi nghe xong những gì tôi kể thì trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, chắc cu cậu hơi hối hận vì đã làm mồi nhử cho chúng tôi
Tôi thấy thế bèn ôm5vai cậu ta đi ra ngoài, tôi nói: “Anh biết cậu bây giờ vẫn còn hơi sợ, anh cũng là người từng trải, tin anh đi..
Quen rồi thì sẽ tốt thôi.”
Mấy người chúng tôi lúc này đã đi ra bên ngoài sân, chỉ thấy một con hồ ly nhỏ màu vàng sáng đang nằm co quắp run rẩy trên mặt đất, chân sau của nó liên tục chảy máu, chắc vừa rồi đã bị Đinh Nhất đâm tổn thương..
Nếu không phải biết con hàng này đã hại mấy mạng người, có khi tôi còn thấy nó đáng thương mà thả nó đi.
Có lẽ cảm giác được chúng tôi đi tới nên con hồ ly màu vàng đó ngẩng đầu và nhìn chúng tôi bằng vẻ mặt rất đáng thương, trông đáng yêu vô cùng
Mà Đàm Lỗi vừa rồi suýt nữa bị nó hút đi nguyên dương, lúc này đã quên ngay3vết sẹo: “Chà, con vật nhỏ này nhìn đáng yêu ghê!”
Tôi cười lạnh, bảo: “Có khi mấy người bị hút thành thấy khô lúc trước cũng nghĩ như thế...”
Đàm Lỗi nghe xong lập tức không nói gì nữa, mặc dù lúc nãy khi bị mê hoặc cậu ta chẳng biết một cái gì cả, nhưng vẫn nhớ rất rõ bộ dạng như ma quỷ của Trần Thế Phong và Trần Thế Hiển
Lúc này Chú Lê nhìn con hồ ly nhỏ trong trận mà nghi hoặc nói: “Con yêu quái này tu vi bình thường, vậy tại sao lại có thể hại nhiều tính mạng thế nhỉ?” Tôi nóng nảy nói: “Cần gì quan tâm đến tu vi của nó? Cứ xử lý cái mạng nó trước rồi nói sau!” Nói xong tôi rút con dao thép ra, chuẩn bị ra tay.
Con vật nhỏ đó thấy tôi thật sự muốn giết nó thì sợ quá kêu chi chi loạn cả lên, chẳng có tí khí thế nào của lúc “trừng chim” cả
Điều này làm tôi cũng cảm giác thấy hơi kỳ quái, với tỉ can đảm này sao mà có thể hại nhiều người thể được?
Thấy không ai muốn ngăn cản nên tôi cầm dao đi vào trong phù trận rồi ngồi xổm trước người con hồ ly nhỏ đó, nói: “Tao là Trương Tiến Bảo, hôm nay mày chết trong tay tao chẳng oan tý nào...” Ai ngờ khi nghe tôi nói ra tên mình, con hồ ly lại đột nhiên đứng lên rồi liên tục thở dài đối với tôi, vừa giống như đang cầu xin mà cũng giống như đang hành lễ, tóm lại động tác cực kỳ cổ quái
Thấy nó phản ứng như vậy tôi liền hỏi thử: “Mày..
biết tao?” Không ngờ con hồ ly đó nghe xong lại rơi đầy lệ, giống như có nhiều chuyện muốn nói
Tôi không hiểu lắm bèn quay đầu hỏi Chú Lê: “Đây là ý gì vậy ạ?” Chú Lê cũng không hiểu: “Cháu hỏi chú thì chú hỏi ai? Cháu quen biết với nó lúc nào thế?”
Tôi dở khóc dở cười bảo: “Cháu làm sao mà quen với nó được? Hồ ly mà chúng ta biết cũng chỉ có...” Nói tới đây tôi đột nhiên nhớ ra, bèn vội hỏi con hồ ly nhỏ trên đất: “Mày biết Trang Hà?” Con hồ ly nhỏ nghe xong lại càng khóc to hơn, giống như phải chịu uất ức rất lớn
Tôi thấy lúc trước khi nó mê hoặc Đàm Lỗi còn biết nói chuyện, thể là liền hỏi Chú Lê làm thế nào để nó mở miệng nói tiếng người? Chú Lê nói với tôi: “Nó ở trong trận này thì chắc chắn không được, nhưng nếu thả nó ra..
Chỉ sợ nó sẽ nhanh như chớp chạy mất, đến lúc đó nếu chúng ta lại muốn bắt nó sẽ rất khó khăn
Nhưng tôi thấy con hồ ly nhỏ này càng lúc càng khóc to hơn, nên tôi nói: “Mày giết nhiều người như thể còn oan ức cái gì?”
Ấy vậy mà con hồ ly nghe xong lại lắc đầu ngầy nguậy, mồm vẫn liên tục kêu chi chi và giãy giụa..
Tôi nghe mà nhức đầu bèn dùng một tay nắm chặt gáy nhấc nó lên
Con vật nhỏ này nghĩ tôi muốn ra tay lập tức bị dọa mềm cả người rồi run lẩy bẩy.
Thật ra lúc đó tôi không muốn làm thịt nó mà chỉ là không muốn nghe nó kêu loạn, nhưng có thể do nét mặt của tôi hơi đáng sợ nên con hồ ly trong tay tôi trong chớp mắt đã bị dọa ngất đi
Tôi biết hồ ly là loài cực kỳ gian xảo, chắc nó nghĩ tôi muốn ra tay nên giả vờ ngất để thừa cơ chạy trốn
Nhưng sao nó không nghĩ cẩn thận ở đây còn nhiều người đang nhìn nó thế này, làm sao có thể để nó dễ dàng thoát được?
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Thấy Viên Mục Dã muốn qua can, tôi lập tức cản lại và nói: “Không sao đâu, Đinh Nhất ra tay biết nặng nhẹ nên sẽ không làm Đàm Lỗi bị thương.”
Viên Mục Dã thấy tôi bình tĩnh thì nghi ngờ hỏi: “Sao anh không lo lắng cho bọn họ?” Tôi cười nói với cậu ta: “Sở dĩ hai người đó đánh nhau nhất định là vì có một người vừa rồi đã trúng phép thuật của hồ ly, mà người này chỉ có thể là Đàm Lỗi mà không phải Đinh Nhất.” Viên Mục Dã hỏi lại với vẻ không tin: “Anh chắc chắn vậy à?”
Tôi cười không trả lời, cứ để cậu ta kiên nhẫn đợi thêm một lúc đi! Quả nhiên chỉ một lát sau Đinh Nhất vặn ngược hai tay Đàm Lỗi rồi2đè cậu ta trên mặt đất không thể động đậy
Lúc này tôi nhìn thấy thế bèn vội vàng đi qua đó và lấy răng thú ra, rồi dùng sức đâm vào huyệt nhân trung của Đàm Lỗi...
Đàm Lỗi bị đâm xong vẻ mặt hơi mê man, sau đó trong nháy mắt cậu ta tỉnh lại, cậu ta vội kêu to với Đinh Nhất: “Sư huynh? Anh làm gì thế?” Lúc này Chú Lê cũng đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy Đàm Lỗi bị Đinh Nhất đè trên mặt đất là biết ngay có chuyện gì đã xảy ra
Tôi thấy Chú Lê đi tới thì hưng phấn hỏi: “Thế nào? Bắt được không ạ?”
Chú Lê gật đầu, nói: “Bắt được, thứ kia hiện giờ đang bị vây trong phù trận.”
Đàm Lỗi lúc này cũng ngơ ngác hỏi: “Bắt được gì thế? Tại sao tôi còn chưa thấy một sợi lông nào7mà mấy người đã bắt được rồi?” Tôi nghe cậu ta nói thế thì cười và bảo: “Nhóc con, đương nhiên là cậu không biết, bởi vì vừa rồi cậu đã bị hồ ly tinh mê hoặc rồi!” Hóa ra ngay lúc vừa rồi khi Đàm Lỗi bị con yêu quái đó mê hoặc sắp sửa bị hút đi nguyên dương
Đinh Nhất đang ngồi trên xà nhà nhìn thấy tình huống bên dưới sao có thể để cho chuyện đó xảy ra được? Thế là anh ta rút ra một con dao nhỏ ném thẳng vào cái bóng của con yêu quái kia.
Chú Lê đã từng nói, nếu là yêu quái có chút đạo hạnh, phần lớn đều giấu thân thể thực sự vào trong cái bóng, cho nên khi Đinh Nhất ném con dao đâm vào cái bóng thì chẳng khác nào đâm vào thân thể của nó
Yêu tinh biết9lần này mình gặp phải đối thủ mà nó lại còn bị Đinh Nhất làm bị thương, cho nên đành tạm thời từ bỏ Đàm Lỗi, đồng thời mê hoặc cậu ta để chặn đường Đinh Nhất đang nhảy từ trên xuống.
Thật ra, nếu như không phải lo cho sự an toàn của Đàm Lỗi thì ngay từ đầu Đinh Nhất đã bắt được nó
Nhưng cũng may trước đó chúng tôi đã có kế hoạch dự phòng, chính là Chú Lê vẫn luôn canh giữ bên ngoài! Chú chỉ cần nhìn thấy có yêu quái tiến vào trong sản thì sẽ lập tức ở bên ngoài bố trí trận pháp vây khốn để nó không có đường thoát...
Đàm Lỗi nghe xong những gì tôi kể thì trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, chắc cu cậu hơi hối hận vì đã làm mồi nhử cho chúng tôi
Tôi thấy thế bèn ôm5vai cậu ta đi ra ngoài, tôi nói: “Anh biết cậu bây giờ vẫn còn hơi sợ, anh cũng là người từng trải, tin anh đi..
Quen rồi thì sẽ tốt thôi.”
Mấy người chúng tôi lúc này đã đi ra bên ngoài sân, chỉ thấy một con hồ ly nhỏ màu vàng sáng đang nằm co quắp run rẩy trên mặt đất, chân sau của nó liên tục chảy máu, chắc vừa rồi đã bị Đinh Nhất đâm tổn thương..
Nếu không phải biết con hàng này đã hại mấy mạng người, có khi tôi còn thấy nó đáng thương mà thả nó đi.
Có lẽ cảm giác được chúng tôi đi tới nên con hồ ly màu vàng đó ngẩng đầu và nhìn chúng tôi bằng vẻ mặt rất đáng thương, trông đáng yêu vô cùng
Mà Đàm Lỗi vừa rồi suýt nữa bị nó hút đi nguyên dương, lúc này đã quên ngay3vết sẹo: “Chà, con vật nhỏ này nhìn đáng yêu ghê!”
Tôi cười lạnh, bảo: “Có khi mấy người bị hút thành thấy khô lúc trước cũng nghĩ như thế...”
Đàm Lỗi nghe xong lập tức không nói gì nữa, mặc dù lúc nãy khi bị mê hoặc cậu ta chẳng biết một cái gì cả, nhưng vẫn nhớ rất rõ bộ dạng như ma quỷ của Trần Thế Phong và Trần Thế Hiển
Lúc này Chú Lê nhìn con hồ ly nhỏ trong trận mà nghi hoặc nói: “Con yêu quái này tu vi bình thường, vậy tại sao lại có thể hại nhiều tính mạng thế nhỉ?” Tôi nóng nảy nói: “Cần gì quan tâm đến tu vi của nó? Cứ xử lý cái mạng nó trước rồi nói sau!” Nói xong tôi rút con dao thép ra, chuẩn bị ra tay.
Con vật nhỏ đó thấy tôi thật sự muốn giết nó thì sợ quá kêu chi chi loạn cả lên, chẳng có tí khí thế nào của lúc “trừng chim” cả
Điều này làm tôi cũng cảm giác thấy hơi kỳ quái, với tỉ can đảm này sao mà có thể hại nhiều người thể được?
Thấy không ai muốn ngăn cản nên tôi cầm dao đi vào trong phù trận rồi ngồi xổm trước người con hồ ly nhỏ đó, nói: “Tao là Trương Tiến Bảo, hôm nay mày chết trong tay tao chẳng oan tý nào...” Ai ngờ khi nghe tôi nói ra tên mình, con hồ ly lại đột nhiên đứng lên rồi liên tục thở dài đối với tôi, vừa giống như đang cầu xin mà cũng giống như đang hành lễ, tóm lại động tác cực kỳ cổ quái
Thấy nó phản ứng như vậy tôi liền hỏi thử: “Mày..
biết tao?” Không ngờ con hồ ly đó nghe xong lại rơi đầy lệ, giống như có nhiều chuyện muốn nói
Tôi không hiểu lắm bèn quay đầu hỏi Chú Lê: “Đây là ý gì vậy ạ?” Chú Lê cũng không hiểu: “Cháu hỏi chú thì chú hỏi ai? Cháu quen biết với nó lúc nào thế?”
Tôi dở khóc dở cười bảo: “Cháu làm sao mà quen với nó được? Hồ ly mà chúng ta biết cũng chỉ có...” Nói tới đây tôi đột nhiên nhớ ra, bèn vội hỏi con hồ ly nhỏ trên đất: “Mày biết Trang Hà?” Con hồ ly nhỏ nghe xong lại càng khóc to hơn, giống như phải chịu uất ức rất lớn
Tôi thấy lúc trước khi nó mê hoặc Đàm Lỗi còn biết nói chuyện, thể là liền hỏi Chú Lê làm thế nào để nó mở miệng nói tiếng người? Chú Lê nói với tôi: “Nó ở trong trận này thì chắc chắn không được, nhưng nếu thả nó ra..
Chỉ sợ nó sẽ nhanh như chớp chạy mất, đến lúc đó nếu chúng ta lại muốn bắt nó sẽ rất khó khăn
Nhưng tôi thấy con hồ ly nhỏ này càng lúc càng khóc to hơn, nên tôi nói: “Mày giết nhiều người như thể còn oan ức cái gì?”
Ấy vậy mà con hồ ly nghe xong lại lắc đầu ngầy nguậy, mồm vẫn liên tục kêu chi chi và giãy giụa..
Tôi nghe mà nhức đầu bèn dùng một tay nắm chặt gáy nhấc nó lên
Con vật nhỏ này nghĩ tôi muốn ra tay lập tức bị dọa mềm cả người rồi run lẩy bẩy.
Thật ra lúc đó tôi không muốn làm thịt nó mà chỉ là không muốn nghe nó kêu loạn, nhưng có thể do nét mặt của tôi hơi đáng sợ nên con hồ ly trong tay tôi trong chớp mắt đã bị dọa ngất đi
Tôi biết hồ ly là loài cực kỳ gian xảo, chắc nó nghĩ tôi muốn ra tay nên giả vờ ngất để thừa cơ chạy trốn
Nhưng sao nó không nghĩ cẩn thận ở đây còn nhiều người đang nhìn nó thế này, làm sao có thể để nó dễ dàng thoát được?