Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1591
Chương 1591: Tanh tưởi kinh người
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Căn cứ vào hai hiện trường án mạng mà cảnh sát phát hiện lúc trước, đầu tiên mấy người chúng tôi đi tới cửa thôn
Nơi này không thay đổi nhiều so với lần chúng tôi đến trước đây, nếu như không phải vừa chết vài thôn dân chắc sẽ chẳng ai để ý chỗ này
Chú Lê lấy la bàn ra nhìn xung quanh một lượt nhưng không phát hiện có chỗ nào lạ, trong mắt tôi âm khí ở đây cũng không nhiều nên không thể nhìn ra chỗ này có thể chết vài người trong vòng một ngày
Đến lượt Đinh Nhất đột nhiên nhướng mày nói: “Có một mùi tanh của thú dữ, chắc chắn có thứ gì đó đã ở đây.”
Tôi hoàn toàn tin tưởng cái mũi của Đinh Nhất, anh ta nói mùi vị ở đây không đúng thì chắc2chắn không nhầm được..
Nhưng ngoại trừ cái đó thì chúng tôi không nhìn ra được chỗ nào đáng nghi nữa.
Đàm Lỗi nghe thể cũng cẩn thận ngửi rồi nói: “Thôn của tôi ở vị trí vắng vẻ, ngẫu nhiên có một ít động vật hoang dã đi vào cũng là bình thường mà!”
Những Đinh Nhất lại lắc đầu nói: “Mùi vị này không phải do động vật thông thường phát ra, chắc chắn phải là thứ có chút đạo hạnh...”
Lúc này Chú Lê nói với tất cả chúng tôi: “Đi..
Trước tiên vào thôn đã, chúng ta đến nhà họ Hứa nhìn kĩ rồi lại nói.”
Sau đó, mấy người chúng tôi đi tới căn nhà cũ của bác của Vương Hinh, phải nói cô gái này hoàn toàn kế thừa tính cách của mẹ mình, mà còn là trò giỏi hơn thầy, thậm chí7hại cả bác ruột của mình
Sau khi đi vào nhà họ Hứa, thấy trên cửa có dán niêm phong, tôi bèn quay đầu nhìn Viên Mục Dã và nói: “Đồng chí cảnh sát, vẫn nên là đồng chí tự tay gỡ xuống giấy niêm phong này đi.”
Viên Mục Dã nghe tôi nói mà bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi tới gỡ niêm phong xuống
Đoàn người chúng tôi đi vào xem thì phát hiện, tuy là ngôi nhà nhỏ ở nông thôn nhưng điều kiện trong nhà họ Hứa tốt hơn nhiều so với nhà họ Đàm, có vẻ đây là một nhà giàu.
Khi tiến vào chúng tôi mới biết, hóa ra ngôi nhà đã bị phá hủy một nửa, ngay cả tường vây bốn phía cũng là tạm thời xây lại để bảo vệ hiện trường.
Căn cứ theo ảnh chụp của9cảnh sát tại hiện trường, thi thể của anh em họ Trần lúc đó ngồi cạnh bàn ăn, mà thi thể hai ông bà họ Hứa thì nằm trên giường sưởi trong nhà
Nhắc lại mới thấy người phụ trách phá dỡ làm ăn cũng quá tắc trách, tại sao không kiểm tra mà đã phá hủy căn nhà? Nhỡ đâu bên trong con người sống thì chẳng phải trợn ngược mắt lên à? Nếu như bọn họ phát hiện mấy bộ thi thể trước khi phá hủy thì hiện trường cũng không bị phá hoại đến mức thảm như thế này..
Đến mức mà mấy người chúng tôi chỉ đành tìm kiếm đầu mối trên đống gạch vỡ ngói vụn.
Cũng may khi bọn họ phát hiện thi thể liền kịp thời dừng lại, thể mới giữ lại được căn phòng phát hiện thi thể5hai ông bà họ Hứa
Những căn nhà này đã phá hủy một nửa, để lại một nửa, nên khi đi vào vẫn hơi nguy hiểm, thế là tôi để Chú Lê và Đàm Lỗi chờ trong sân, còn mình với Đinh Nhất và Viên Mục Dã vào xem rồi tính
Nếu thực sự xảy ra chuyện sập nhà, thì mấy người trẻ tuổi tay chân nhanh nhẹn như chúng tôi sẽ dễ thoát thân hơn.
Khi chúng tôi đi vào buồng trong đã sập một nửa đó thì bị một mùi tanh tưởi sộc thẳng vào mũi
Lần này đừng nói là Đinh Nhất mà ngay cả tôi và Viên Mục Dã đều đoán được
Nơi này có một mùi xác thối trộn lẫn với mùi tanh không biết trên người loại động vật nào vô cùng khó ngửi..
Trong nhất thời tôi không biết phải hình dung3thế nào, tóm lại cực kỳ khó ngửi
Tôi quay đầu hỏi Viên Mục Dã: “Lúc thăm dò chỗ này cảnh sát địa phương có nhắc tới mùi gì kinh khủng không?”
Viện Mục Dã lắc đầu: “Tôi xem báo cáo thăm dò hiện trường thấy không hề nhắc tới ở đây có mùi khủng khiếp thế này!”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Có khi nào bọn họ quên viết vào không?” Viên Mục Dã khua tay: “Không có khả năng, mặc dù họ chỉ là cảnh sát hình sự của huyện, nhưng tố chất nghề nghiệp vẫn phải có, nếu như lúc bọn họ thăm dò hiện trường thực sự có mùi vị kinh khủng thế này thì bọn họ không thể nào bỏ qua được.” Tuy Viên Mục Dã đã khẳng định, nhưng tôi không tin mấy..
Vì chẳng có ai hoàn mỹ cả, nhỡ đâu bọn họ sốt ruột muốn kết thúc vụ án nên cố ý không nhắc tới điều này thì sao? Nhưng vào lúc này tôi cũng không muốn tranh luận với Viên Mục Dã mà chỉ muốn nhanh chóng làm rõ mùi vị này từ đâu mà có.
Tôi xoay người hỏi Đinh Nhất: “Mùi này có giống với mùi anh ngửi được ở cửa thôn không?”
Đinh Nhất gật đầu: “Mặc dù ở cửa thôn xung quanh thoáng đãng nên mùi vị không rõ ràng, nhưng cũng không khó để nhận ra hai mùi này đều từ trên thân thể một con vật phát ra.” “Con gì?” Tôi truy hỏi.
“Khó mà nói, có rất nhiều loại thú trên thân cũng có mùi tanh thế này.
“...” Vậy mà cũng có lúc Đinh Nhất không dám khẳng định
“Ví dụ như?” Tôi tiếp tục hỏi
Anh ta suy nghĩ rồi trả lời: “Ví dụ như hồ ly...”
“Hồ ly?”
Nghe anh ta nói vậy, tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ chuyện hồ yêu ăn thịt trẻ con trước đó mà Đàm Lỗi nói là thật? Nghĩ tới đây tôi tiến tới cửa sổ hỏi Đàm Lỗi ở bên ngoài: “Từ đường trong thôn của cậu ở chỗ nào?” Đàm Lỗi lại giơ hai tay lên, nói: “Thời đại nào rồi mà còn có từ đường?”
Tôi bực mình: “Không phải trước đây cậu có kể có con hồ yêu gì đó bị đạo sĩ trấn áp phía dưới từ đường trong thôn à? Sao bây giờ lại không có?”
Đàm Lỗi cười ngượng ngùng: “Anh nói đến cái đó hả..
Năm đó đúng thật là có! Nhưng là chuyện trước giải phóng rồi! Từ đường của thôn bọn tôi đã bị đập từ lúc nổ ra phong trào “phá bốn cũ, anh bảo cực kì phải đi đâu tìm từ đường cho anh bây giờ?”
Tôi lập tức xì hơi, cảm thấy chắc thằng nhóc Đàm Lỗi này đã bị mẹ cậu ta lừa, chắc chắn chẳng có con hồ yêu ăn thịt người nào cả, chỉ là mẹ cậu ta bịa ra để dọa cậu ta mà thôi
Nhưng Chú Lê ở bên cạnh lại lắc đầu: “Vậy cũng chưa chắc! Nếu như năm đó thật sự có từ đường thì thứ bị phá hủy phải là đồ vật bên trong mới đúng, còn gian từ đường này hẳn là vẫn còn tồn tại...” Tôi hiểu ngay Chú Lê muốn nói gì, chắc ý của chú là trải qua nhiều năm như vậy, có khi từ đường đã bị ai đó chuyển thành nhà ở rồi!
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Nơi này không thay đổi nhiều so với lần chúng tôi đến trước đây, nếu như không phải vừa chết vài thôn dân chắc sẽ chẳng ai để ý chỗ này
Chú Lê lấy la bàn ra nhìn xung quanh một lượt nhưng không phát hiện có chỗ nào lạ, trong mắt tôi âm khí ở đây cũng không nhiều nên không thể nhìn ra chỗ này có thể chết vài người trong vòng một ngày
Đến lượt Đinh Nhất đột nhiên nhướng mày nói: “Có một mùi tanh của thú dữ, chắc chắn có thứ gì đó đã ở đây.”
Tôi hoàn toàn tin tưởng cái mũi của Đinh Nhất, anh ta nói mùi vị ở đây không đúng thì chắc2chắn không nhầm được..
Nhưng ngoại trừ cái đó thì chúng tôi không nhìn ra được chỗ nào đáng nghi nữa.
Đàm Lỗi nghe thể cũng cẩn thận ngửi rồi nói: “Thôn của tôi ở vị trí vắng vẻ, ngẫu nhiên có một ít động vật hoang dã đi vào cũng là bình thường mà!”
Những Đinh Nhất lại lắc đầu nói: “Mùi vị này không phải do động vật thông thường phát ra, chắc chắn phải là thứ có chút đạo hạnh...”
Lúc này Chú Lê nói với tất cả chúng tôi: “Đi..
Trước tiên vào thôn đã, chúng ta đến nhà họ Hứa nhìn kĩ rồi lại nói.”
Sau đó, mấy người chúng tôi đi tới căn nhà cũ của bác của Vương Hinh, phải nói cô gái này hoàn toàn kế thừa tính cách của mẹ mình, mà còn là trò giỏi hơn thầy, thậm chí7hại cả bác ruột của mình
Sau khi đi vào nhà họ Hứa, thấy trên cửa có dán niêm phong, tôi bèn quay đầu nhìn Viên Mục Dã và nói: “Đồng chí cảnh sát, vẫn nên là đồng chí tự tay gỡ xuống giấy niêm phong này đi.”
Viên Mục Dã nghe tôi nói mà bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi tới gỡ niêm phong xuống
Đoàn người chúng tôi đi vào xem thì phát hiện, tuy là ngôi nhà nhỏ ở nông thôn nhưng điều kiện trong nhà họ Hứa tốt hơn nhiều so với nhà họ Đàm, có vẻ đây là một nhà giàu.
Khi tiến vào chúng tôi mới biết, hóa ra ngôi nhà đã bị phá hủy một nửa, ngay cả tường vây bốn phía cũng là tạm thời xây lại để bảo vệ hiện trường.
Căn cứ theo ảnh chụp của9cảnh sát tại hiện trường, thi thể của anh em họ Trần lúc đó ngồi cạnh bàn ăn, mà thi thể hai ông bà họ Hứa thì nằm trên giường sưởi trong nhà
Nhắc lại mới thấy người phụ trách phá dỡ làm ăn cũng quá tắc trách, tại sao không kiểm tra mà đã phá hủy căn nhà? Nhỡ đâu bên trong con người sống thì chẳng phải trợn ngược mắt lên à? Nếu như bọn họ phát hiện mấy bộ thi thể trước khi phá hủy thì hiện trường cũng không bị phá hoại đến mức thảm như thế này..
Đến mức mà mấy người chúng tôi chỉ đành tìm kiếm đầu mối trên đống gạch vỡ ngói vụn.
Cũng may khi bọn họ phát hiện thi thể liền kịp thời dừng lại, thể mới giữ lại được căn phòng phát hiện thi thể5hai ông bà họ Hứa
Những căn nhà này đã phá hủy một nửa, để lại một nửa, nên khi đi vào vẫn hơi nguy hiểm, thế là tôi để Chú Lê và Đàm Lỗi chờ trong sân, còn mình với Đinh Nhất và Viên Mục Dã vào xem rồi tính
Nếu thực sự xảy ra chuyện sập nhà, thì mấy người trẻ tuổi tay chân nhanh nhẹn như chúng tôi sẽ dễ thoát thân hơn.
Khi chúng tôi đi vào buồng trong đã sập một nửa đó thì bị một mùi tanh tưởi sộc thẳng vào mũi
Lần này đừng nói là Đinh Nhất mà ngay cả tôi và Viên Mục Dã đều đoán được
Nơi này có một mùi xác thối trộn lẫn với mùi tanh không biết trên người loại động vật nào vô cùng khó ngửi..
Trong nhất thời tôi không biết phải hình dung3thế nào, tóm lại cực kỳ khó ngửi
Tôi quay đầu hỏi Viên Mục Dã: “Lúc thăm dò chỗ này cảnh sát địa phương có nhắc tới mùi gì kinh khủng không?”
Viện Mục Dã lắc đầu: “Tôi xem báo cáo thăm dò hiện trường thấy không hề nhắc tới ở đây có mùi khủng khiếp thế này!”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Có khi nào bọn họ quên viết vào không?” Viên Mục Dã khua tay: “Không có khả năng, mặc dù họ chỉ là cảnh sát hình sự của huyện, nhưng tố chất nghề nghiệp vẫn phải có, nếu như lúc bọn họ thăm dò hiện trường thực sự có mùi vị kinh khủng thế này thì bọn họ không thể nào bỏ qua được.” Tuy Viên Mục Dã đã khẳng định, nhưng tôi không tin mấy..
Vì chẳng có ai hoàn mỹ cả, nhỡ đâu bọn họ sốt ruột muốn kết thúc vụ án nên cố ý không nhắc tới điều này thì sao? Nhưng vào lúc này tôi cũng không muốn tranh luận với Viên Mục Dã mà chỉ muốn nhanh chóng làm rõ mùi vị này từ đâu mà có.
Tôi xoay người hỏi Đinh Nhất: “Mùi này có giống với mùi anh ngửi được ở cửa thôn không?”
Đinh Nhất gật đầu: “Mặc dù ở cửa thôn xung quanh thoáng đãng nên mùi vị không rõ ràng, nhưng cũng không khó để nhận ra hai mùi này đều từ trên thân thể một con vật phát ra.” “Con gì?” Tôi truy hỏi.
“Khó mà nói, có rất nhiều loại thú trên thân cũng có mùi tanh thế này.
“...” Vậy mà cũng có lúc Đinh Nhất không dám khẳng định
“Ví dụ như?” Tôi tiếp tục hỏi
Anh ta suy nghĩ rồi trả lời: “Ví dụ như hồ ly...”
“Hồ ly?”
Nghe anh ta nói vậy, tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ chuyện hồ yêu ăn thịt trẻ con trước đó mà Đàm Lỗi nói là thật? Nghĩ tới đây tôi tiến tới cửa sổ hỏi Đàm Lỗi ở bên ngoài: “Từ đường trong thôn của cậu ở chỗ nào?” Đàm Lỗi lại giơ hai tay lên, nói: “Thời đại nào rồi mà còn có từ đường?”
Tôi bực mình: “Không phải trước đây cậu có kể có con hồ yêu gì đó bị đạo sĩ trấn áp phía dưới từ đường trong thôn à? Sao bây giờ lại không có?”
Đàm Lỗi cười ngượng ngùng: “Anh nói đến cái đó hả..
Năm đó đúng thật là có! Nhưng là chuyện trước giải phóng rồi! Từ đường của thôn bọn tôi đã bị đập từ lúc nổ ra phong trào “phá bốn cũ, anh bảo cực kì phải đi đâu tìm từ đường cho anh bây giờ?”
Tôi lập tức xì hơi, cảm thấy chắc thằng nhóc Đàm Lỗi này đã bị mẹ cậu ta lừa, chắc chắn chẳng có con hồ yêu ăn thịt người nào cả, chỉ là mẹ cậu ta bịa ra để dọa cậu ta mà thôi
Nhưng Chú Lê ở bên cạnh lại lắc đầu: “Vậy cũng chưa chắc! Nếu như năm đó thật sự có từ đường thì thứ bị phá hủy phải là đồ vật bên trong mới đúng, còn gian từ đường này hẳn là vẫn còn tồn tại...” Tôi hiểu ngay Chú Lê muốn nói gì, chắc ý của chú là trải qua nhiều năm như vậy, có khi từ đường đã bị ai đó chuyển thành nhà ở rồi!