Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1580
Chương 1580: Anh em họ trần
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Kết quả sau khi nghe ngóng mới biết được, hóa ra mẹ Đàm Lỗi đã sớm qua đời, còn Đàm Lỗi cũng đi tỉnh ngoài làm công..
Hai người bọn chúng nghe vậy rất thất vọng, rốt cuộc trong biển người mênh mông, muốn tìm một người mình không quen thuộc lắm đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng khi bọn chúng chuẩn bị bỏ cuộc, thì lại đột nhiên nghe nói Đàm Lỗi đã trở về, còn đi thăm mấy người hàng xóm cũ
Tiếp đó Vương Hinh biết được qua lời kể của những hàng xóm cũ kia là mấy ngày nữa Đàm Lỗi sẽ về nhà cũ
hai ngày
Vì thế cô ta và Trần Thế Phong mới vào thôn trước để ôm cây đợi thỏ.
Ai ngờ hai người bọn chúng ở trong cái thôn không người này đợi mấy ngày cũng không thấy Đàm Lỗi tới
Đồ ăn bọn chúng mang đến2cũng sắp cạn kiệt, nếu Đàm Lỗi còn không xuất hiện thì chúng sẽ cạn lương thực
Nhưng lúc này bọn chúng lại không thể rời khỏi đây, sợ lỡ đâu Đàm Lỗi trở về ngay lúc bọn chúng ra khỏi thôn mua đồ ăn thì làm sao? Vì thế Trần Thế Phong bảo để một mình Vương Hinh đi ra ngoài mua đồ ăn, nhưng cô ta lại không dám..
Cuối cùng suy nghĩ mãi, Trần Thế Phong mới gọi điện thoại cho cậu em trai đang nghỉ đông, bảo cậu ta đi xe ô tô đường dài tới tìm mình, tiện bề làm hậu cần giúp bọn họ, làm chân chạy vặt mua bán đồ nọ đổ kia
Em trai của Trần Thế Phong đến đây chưa tới hai ngày, cuối cùng Đàm Lỗi cũng xuất hiện
Bởi vì Vương Hinh đã quen Đàm Lỗi từ nhỏ, cho nên chúng để Vương Hinh7chủ động đi tiếp xúc với cậu ta trước, giả vờ mình và bạn trai Trần Thế Phong cũng trở về thăm nhà cũ, sau đó lại nghĩ cách moi ra chuyện đồ gia truyền trong nhà Đàm Lỗi.
Nhưng bọn họ không ngờ Đàm Lỗi không hề cắn câu của Vương Hinh
Mặc dù ba người nói chuyện khí thế ngất trời, nhưng không dây đến chuyện món đồ gia truyền kia
Thật ra việc này cũng không thể trách Đàm Lỗi, ông già nhà cậu ta mất đi tính mạng bởi vì thứ kia, sao cậu ta có thể đề cập đến thứ kia với một người bạn chỉ chơi chung hồi nhỏ chứ?
Trần Thế Phong thấy không thể tiếp tục như vậy được, bèn thừa dịp Đàm Lỗi chưa chuẩn bị, lấy cái khóa to treo ngoài cửa nhà họ Đàm đánh cậu ta, sau đó dùng một cái xe cút9kít bọn chúng tìm thấy ở một nhà trong thôn, rồi kéo Đàm Lỗi đến nhà cũ của thôn trưởng
Bởi vì nhà cũ của thôn trưởng là nơi tạm miễn cưỡng có thể ở trong số những ngôi nhà chưa bị dỡ bỏ của thôn, cho nên Vương Hinh và Trần Thế Phong vẫn trốn ở đó
Giờ bọn chúng cũng lôi Đàm Lỗi tới đây là muốn ép buộc cậu ta nói ra món đồ gia truyền của nhà cậu ta ở chỗ nào.
Kết quả Trần Thế Phong xuống tay hơi nặng, sau khi Đàm Lỗi bị lôi tới nhà cũ của thôn trưởng thì vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, thể cho nên bọn chúng vốn chẳng hỏi được cái gì
Lúc này Trần Thế Phong sợ Đàm Lỗi đã chết, nên lấy điện thoại quay sẵn một đoạn video, định là nếu thật sự không thể moi ra được gì5từ miệng Đàm Lỗi thì sẽ gửi đoạn video này cho người thân của Đàm Lỗi, bắt bọn họ mang của quý kia tới trao đổi lấy Đàm Lỗi.
Ai ngờ trong lúc mơ màng Đàm Lỗi đúng là có tỉnh một lần, nhưng mà vì phần đầu bị thương quá nặng, nên nói chuyện không hề logic
Hai người Trần Thế Phong nghe mãi mới nghe ra một câu: “Trong cái hốc của nhà cũ..
trong cái hốc của nhà cũ...” Vì thế, lúc này bọn chúng mới nương theo ánh trăng mò vào căn nhà cũ của Đàm Lỗi một lần nữa, chúng muốn tìm được cái “hốc” như lời Đàm Lỗi nói, kết quả lại đúng lúc bị chúng tôi bắt được!
Sau khi hiểu rõ toàn bộ vụ án, cảnh sát dùng toàn lực truy nã anh em họ Trần, nhưng đã phát lệnh truy nã mấy ngày rồi mà vẫn3không tìm thấy tung tích của hai kẻ đó đâu.
May mắn là Đàm Lỗi còn trẻ, sức khỏe tốt..
Mặc dù bị thương nặng như thế nhưng cũng không để lại di chứng gì quá nghiêm trọng
Chỉ có điều, sau khi cậu ta tỉnh lại thì đã quên sạch chuyện của ngày đó, chỉ nhớ mình gặp mấy người dân nhặt gạch ở cửa thôn, những chuyện còn lại là một mảnh trắng xóa
Bác sĩ nói Đàm Lỗi có thể nhặt về cái mạng nhỏ đã là cực may rồi, mất đi một ít ký ức này không đáng kể chút nào..
Nhưng đối với cảnh sát mà nói thì nó lại không phải là tin tức tốt, vì như vậy có nghĩa là họ không thể xác minh tính chân thật trong lời khai của Vương Hinh từ phía Đàm Lỗi.
Bởi dẫu sao bây giờ anh em họ Trần đang lẩn trốn, Đàm Lỗi lại mất trí nhớ, thế thì Vương Hinh rất có thể sẽ tránh nặng tìm nhẹ, tẩy sạch bản thân và đẩy hết mọi vấn đề lên đầu đám Trần Thế Phong.
Mặc kệ như thế nào, cuối cùng chúng tôi đã cứu được Đàm Lỗi
Tuy cậu ta thiếu hụt một phần ký ức nhưng may mắn là không bị đánh cho khờ, bằng không Chú Lê chắc chắn sẽ đập đầu vào tường khóc đến ngất xỉu mất! Vì chú ấy đã có một đồ đệ mạch não không bình thường lắm rồi..
Xem xét đến tình trạng sức khỏe của Đàm Lỗi nên chúng tôi không định chờ cảnh sát địa phương điều tra ra kết quả, cứ đi về trước đã rồi nói sau
Nếu sau này còn có chỗ nào cần chúng tôi hợp tác điều tra thì chúng tôi có thể quay lại mà.
Thêm nữa, chưa biết chừng Đàm Lỗi trở về tĩnh dưỡng một thời gian cho khỏe là có thể nhớ ra chuyện trước đó thì sao? Nếu đúng là như vậy thì đó cũng là một chuyện tốt đối với cảnh sát, phải không?! Trên đường trở về, tôi đổ Đàm Lỗi vài câu xoắn não để xác định cậu ta có bị đánh cho khờ không
Ngay cả Chú Lê cũng xúc động nói: “Tiểu Lỗi qua kiếp nạn này ắt hẳn sẽ trôi chảy cả đời...” Đàm Lỗi cũng cười ngây ngô: “Nửa đời trước luôn xui xẻo, bây giờ xui xẻo tới tột cùng rồi cũng nên úp ngược lại chứ nhỉ? Nghe xong, tôi lập tức hắt một chậu nước lạnh: “Thế thì chưa chắc
Nói thật cho cậu biết nhé, làm nghề của chúng ta ấy mà, không có xui xẻo nhất..
chỉ có xui xẻo hơn thôi!”
Chú Lê trừng mắt lườm tôi rồi tức giận bảo: “Tiền trong tài khoản ngân hàng của thằng nhãi nhà cháu còn nhiều hơn của chú đấy, cháu nói thế mà không thấy chột dạ hả?”
Tôi lập tức vội vỗ vai Đàm Lỗi, sửa lời: “Đúng đúng đúng..
Trẻ tuổi ráng mà làm! Tương lai sáng sủa lắm!” Chú Lê cười và mắng: “Cút đi.”
Dọc đường đi chúng tôi nói chuyện cười đùa, tâm trạng rất nhẹ nhàng
Phải nói ông thầy bói già Chú Lê này gieo quẻ vẫn coi như cực chuẩn
Lần này quả thật Đàm Lỗi giống như quả mà chú đã gieo trước đó, có sợ nhưng không nguy hiểm...
Sau khi về đến nhà, chúng tôi lại dẫn Đàm Lỗi đến bệnh viện của lão Triệu kiểm tra kỹ càng đầu óc
Lão Triệu nhìn thấy chúng tôi dắt theo Đàm Lỗi tới thì lắc đầu liên tục: “Cậu bảo cái nghề này của các cậu mà không có bảo hiểm y tế thì thiệt lắm đấy!”
Tôi buồn cười: “Nghề của bọn em là nghề có độ nguy hiểm cao, cho nên không gây thêm phiền phức cho quốc gia.” Kiểm tra sức khoẻ toàn diện hết một lượt xong, bác sĩ nói trong não của Đàm Lỗi có một vệt mờ nhỏ, nhưng vấn đề không lớn, là một cục máu bầm nhỏ thôi..
Cũng bởi vì bị cục máu bẩm này đè ép nên mới dẫn đến việc cậu ta không tài nào nhớ được chuyện xảy ra ngày hôm đó.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Hai người bọn chúng nghe vậy rất thất vọng, rốt cuộc trong biển người mênh mông, muốn tìm một người mình không quen thuộc lắm đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng khi bọn chúng chuẩn bị bỏ cuộc, thì lại đột nhiên nghe nói Đàm Lỗi đã trở về, còn đi thăm mấy người hàng xóm cũ
Tiếp đó Vương Hinh biết được qua lời kể của những hàng xóm cũ kia là mấy ngày nữa Đàm Lỗi sẽ về nhà cũ
hai ngày
Vì thế cô ta và Trần Thế Phong mới vào thôn trước để ôm cây đợi thỏ.
Ai ngờ hai người bọn chúng ở trong cái thôn không người này đợi mấy ngày cũng không thấy Đàm Lỗi tới
Đồ ăn bọn chúng mang đến2cũng sắp cạn kiệt, nếu Đàm Lỗi còn không xuất hiện thì chúng sẽ cạn lương thực
Nhưng lúc này bọn chúng lại không thể rời khỏi đây, sợ lỡ đâu Đàm Lỗi trở về ngay lúc bọn chúng ra khỏi thôn mua đồ ăn thì làm sao? Vì thế Trần Thế Phong bảo để một mình Vương Hinh đi ra ngoài mua đồ ăn, nhưng cô ta lại không dám..
Cuối cùng suy nghĩ mãi, Trần Thế Phong mới gọi điện thoại cho cậu em trai đang nghỉ đông, bảo cậu ta đi xe ô tô đường dài tới tìm mình, tiện bề làm hậu cần giúp bọn họ, làm chân chạy vặt mua bán đồ nọ đổ kia
Em trai của Trần Thế Phong đến đây chưa tới hai ngày, cuối cùng Đàm Lỗi cũng xuất hiện
Bởi vì Vương Hinh đã quen Đàm Lỗi từ nhỏ, cho nên chúng để Vương Hinh7chủ động đi tiếp xúc với cậu ta trước, giả vờ mình và bạn trai Trần Thế Phong cũng trở về thăm nhà cũ, sau đó lại nghĩ cách moi ra chuyện đồ gia truyền trong nhà Đàm Lỗi.
Nhưng bọn họ không ngờ Đàm Lỗi không hề cắn câu của Vương Hinh
Mặc dù ba người nói chuyện khí thế ngất trời, nhưng không dây đến chuyện món đồ gia truyền kia
Thật ra việc này cũng không thể trách Đàm Lỗi, ông già nhà cậu ta mất đi tính mạng bởi vì thứ kia, sao cậu ta có thể đề cập đến thứ kia với một người bạn chỉ chơi chung hồi nhỏ chứ?
Trần Thế Phong thấy không thể tiếp tục như vậy được, bèn thừa dịp Đàm Lỗi chưa chuẩn bị, lấy cái khóa to treo ngoài cửa nhà họ Đàm đánh cậu ta, sau đó dùng một cái xe cút9kít bọn chúng tìm thấy ở một nhà trong thôn, rồi kéo Đàm Lỗi đến nhà cũ của thôn trưởng
Bởi vì nhà cũ của thôn trưởng là nơi tạm miễn cưỡng có thể ở trong số những ngôi nhà chưa bị dỡ bỏ của thôn, cho nên Vương Hinh và Trần Thế Phong vẫn trốn ở đó
Giờ bọn chúng cũng lôi Đàm Lỗi tới đây là muốn ép buộc cậu ta nói ra món đồ gia truyền của nhà cậu ta ở chỗ nào.
Kết quả Trần Thế Phong xuống tay hơi nặng, sau khi Đàm Lỗi bị lôi tới nhà cũ của thôn trưởng thì vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, thể cho nên bọn chúng vốn chẳng hỏi được cái gì
Lúc này Trần Thế Phong sợ Đàm Lỗi đã chết, nên lấy điện thoại quay sẵn một đoạn video, định là nếu thật sự không thể moi ra được gì5từ miệng Đàm Lỗi thì sẽ gửi đoạn video này cho người thân của Đàm Lỗi, bắt bọn họ mang của quý kia tới trao đổi lấy Đàm Lỗi.
Ai ngờ trong lúc mơ màng Đàm Lỗi đúng là có tỉnh một lần, nhưng mà vì phần đầu bị thương quá nặng, nên nói chuyện không hề logic
Hai người Trần Thế Phong nghe mãi mới nghe ra một câu: “Trong cái hốc của nhà cũ..
trong cái hốc của nhà cũ...” Vì thế, lúc này bọn chúng mới nương theo ánh trăng mò vào căn nhà cũ của Đàm Lỗi một lần nữa, chúng muốn tìm được cái “hốc” như lời Đàm Lỗi nói, kết quả lại đúng lúc bị chúng tôi bắt được!
Sau khi hiểu rõ toàn bộ vụ án, cảnh sát dùng toàn lực truy nã anh em họ Trần, nhưng đã phát lệnh truy nã mấy ngày rồi mà vẫn3không tìm thấy tung tích của hai kẻ đó đâu.
May mắn là Đàm Lỗi còn trẻ, sức khỏe tốt..
Mặc dù bị thương nặng như thế nhưng cũng không để lại di chứng gì quá nghiêm trọng
Chỉ có điều, sau khi cậu ta tỉnh lại thì đã quên sạch chuyện của ngày đó, chỉ nhớ mình gặp mấy người dân nhặt gạch ở cửa thôn, những chuyện còn lại là một mảnh trắng xóa
Bác sĩ nói Đàm Lỗi có thể nhặt về cái mạng nhỏ đã là cực may rồi, mất đi một ít ký ức này không đáng kể chút nào..
Nhưng đối với cảnh sát mà nói thì nó lại không phải là tin tức tốt, vì như vậy có nghĩa là họ không thể xác minh tính chân thật trong lời khai của Vương Hinh từ phía Đàm Lỗi.
Bởi dẫu sao bây giờ anh em họ Trần đang lẩn trốn, Đàm Lỗi lại mất trí nhớ, thế thì Vương Hinh rất có thể sẽ tránh nặng tìm nhẹ, tẩy sạch bản thân và đẩy hết mọi vấn đề lên đầu đám Trần Thế Phong.
Mặc kệ như thế nào, cuối cùng chúng tôi đã cứu được Đàm Lỗi
Tuy cậu ta thiếu hụt một phần ký ức nhưng may mắn là không bị đánh cho khờ, bằng không Chú Lê chắc chắn sẽ đập đầu vào tường khóc đến ngất xỉu mất! Vì chú ấy đã có một đồ đệ mạch não không bình thường lắm rồi..
Xem xét đến tình trạng sức khỏe của Đàm Lỗi nên chúng tôi không định chờ cảnh sát địa phương điều tra ra kết quả, cứ đi về trước đã rồi nói sau
Nếu sau này còn có chỗ nào cần chúng tôi hợp tác điều tra thì chúng tôi có thể quay lại mà.
Thêm nữa, chưa biết chừng Đàm Lỗi trở về tĩnh dưỡng một thời gian cho khỏe là có thể nhớ ra chuyện trước đó thì sao? Nếu đúng là như vậy thì đó cũng là một chuyện tốt đối với cảnh sát, phải không?! Trên đường trở về, tôi đổ Đàm Lỗi vài câu xoắn não để xác định cậu ta có bị đánh cho khờ không
Ngay cả Chú Lê cũng xúc động nói: “Tiểu Lỗi qua kiếp nạn này ắt hẳn sẽ trôi chảy cả đời...” Đàm Lỗi cũng cười ngây ngô: “Nửa đời trước luôn xui xẻo, bây giờ xui xẻo tới tột cùng rồi cũng nên úp ngược lại chứ nhỉ? Nghe xong, tôi lập tức hắt một chậu nước lạnh: “Thế thì chưa chắc
Nói thật cho cậu biết nhé, làm nghề của chúng ta ấy mà, không có xui xẻo nhất..
chỉ có xui xẻo hơn thôi!”
Chú Lê trừng mắt lườm tôi rồi tức giận bảo: “Tiền trong tài khoản ngân hàng của thằng nhãi nhà cháu còn nhiều hơn của chú đấy, cháu nói thế mà không thấy chột dạ hả?”
Tôi lập tức vội vỗ vai Đàm Lỗi, sửa lời: “Đúng đúng đúng..
Trẻ tuổi ráng mà làm! Tương lai sáng sủa lắm!” Chú Lê cười và mắng: “Cút đi.”
Dọc đường đi chúng tôi nói chuyện cười đùa, tâm trạng rất nhẹ nhàng
Phải nói ông thầy bói già Chú Lê này gieo quẻ vẫn coi như cực chuẩn
Lần này quả thật Đàm Lỗi giống như quả mà chú đã gieo trước đó, có sợ nhưng không nguy hiểm...
Sau khi về đến nhà, chúng tôi lại dẫn Đàm Lỗi đến bệnh viện của lão Triệu kiểm tra kỹ càng đầu óc
Lão Triệu nhìn thấy chúng tôi dắt theo Đàm Lỗi tới thì lắc đầu liên tục: “Cậu bảo cái nghề này của các cậu mà không có bảo hiểm y tế thì thiệt lắm đấy!”
Tôi buồn cười: “Nghề của bọn em là nghề có độ nguy hiểm cao, cho nên không gây thêm phiền phức cho quốc gia.” Kiểm tra sức khoẻ toàn diện hết một lượt xong, bác sĩ nói trong não của Đàm Lỗi có một vệt mờ nhỏ, nhưng vấn đề không lớn, là một cục máu bầm nhỏ thôi..
Cũng bởi vì bị cục máu bẩm này đè ép nên mới dẫn đến việc cậu ta không tài nào nhớ được chuyện xảy ra ngày hôm đó.