Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1573
Chương 1573: Bệnh nhân lưu trú dài hạn
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Khỏi phải nói, ngay từ đầu đúng là cách này dùng được thật
Không còn xảy ra chuyện người đi thang máy tự dưng bị đưa tới tầng hầm B1 nữa
Về sau cũng coi như trôi qua một thời gian yên lành.
Đáng tiếc là cảnh đẹp không thể giữ được lâu, mọi người dần dần phát hiện bệnh viện lại bắt đầu xuất hiện một ít việc lạ khác..
Có lần một chị nhân viên vệ sinh cách xô nước vào thang máy quét dọn, đúng lúc có một bệnh nhân đeo bình truyền dịch cũng đi đến
Lúc ấy chị nhân viên vệ sinh cũng không để ý, vẫn lo làm việc của mình
Nhưng ai ngờ đèn thang máy chợt chớp tắt vài cái, tiếp đó bệnh nhân đeo bình truyền dịch đột ngột ngã xuống đất2không dậy nổi.
Chị nhân viên vệ sinh thấy thế lập tức bước sang định đỡ bệnh nhân đó dậy nhưng lại thấy bình truyền dịch trên tay người nọ đột nhiên bắt đầu chảy ngược, máu đỏ tươi đang từ từ chảy vào bình qua ống truyền dịch..
Mặc dù chị nhân viên vệ sinh không phải bác sĩ nhưng chị ta biết đây không phải hiện tượng hồi máu bình thường
Vì vậy chị ta lập tức ấn nút mở cửa, hy vọng thang máy có thể dừng lại ở tầng gần nhất để gọi bác sĩ cứu người
Nhưng ai ngờ ngay lúc này, cái xô nhựa màu đỏ với nửa xô nước được chị nhân viên vệ sinh mang vào đột nhiên tự chuyển động..
Mới đầu chị nhân viên vệ sinh còn tưởng là khi7mình đỡ bệnh nhân không cẩn thận đụng vào
Nhưng chị ta nhanh chóng phát hiện ra chuyện không đơn giản như vậy...
Chị nhân viên vệ sinh thấy xô nước chuyển động vài lần liên tiếp với kiểu trái định luật vật lý, chị ta bị dọa đến mức không ngừng ấn nút mở cửa, nhưng thang máy cứ đứng im ở đó, không mở cửa cũng không hoạt động.
May mắn là sau đó có một bác sĩ và y tá cũng đúng lúc bấm thang máy ở tầng 7
Khi cửa thang máy vừa mở ra, hai người họ lập tức choáng váng mặt mày, chị nhân viên vệ sinh hoảng sợ đỡ bệnh nhân kia đã mơ mơ màng màng, còn cái bình truyền dịch không biết đã vỡ từ khi nào, máu bắn đầy9nến...
Sau vụ việc, chị nhân viên vệ sinh khăng khăng nói cái bình truyền dịch thủy tinh đó tự nổ tung chứ không phải rơi xuống đất mới vỡ
Sau đó đội trưởng đội bảo vệ xem lại camera giám sát trong thang máy lúc ấy thì phát hiện chị nhân viên vệ sinh không hề sợ quá nói bừa, xô nước biết chuyển động, bình truyền dịch nổ tung, còn cả máu tươi không ngừng chảy ngược lên bình truyền dịch..
Tất cả những điều này đều đã xảy ra thật.
Đương nhiên, chuyện như thế này chắc chắn không thể nói thật với bên ngoài, đến cả bệnh nhân bị hôn mê kia cũng phải nói với ông ta là, do ông ta bị tuột huyết áp nên mới bị ngất, tất nhiên bình truyền dịch5thủy tinh cũng rơi xuống đất vỡ chứ không phải do tự nó nổ tung
Chúng tôi nghe ông Trần nói nhiều như vậy rồi tổng kết lại một vài điểm chính
Đầu tiên là chỉ có một thang máy xảy ra chuyện, mà thang máy này đúng là cái đi lên tầng mười một..
Vương Kiến Cường cũng chết ở tầng mười một, cộng thêm tầng mười một nhiều âm hồn trú ngụ như vậy, xem ra vấn đề nằm ở giữa tầng mười một và thang máy
Sau đó chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đi hết một lượt khu nội trú trong tòa nhà này
Tuy nhiên, trừ tầng mười một tụ tập nhiều âm hồn ra, các tầng khác đều không có gì khác lạ, cũng không gặp lại cái tên3chợt lóe qua kia.
Chú Lê hơi nghi ngờ hỏi: “Cháu chắc chắn vừa rồi không nhìn lầm chứ?”
Tôi lắc đầu đáp: “Chắc chắn không có mà
Mặc dù cháu chỉ thấy một bóng lưng nhưng thân hình của tên đó mờ nhạt, dưới chân lơ lửng, chắc chắn không phải người bình thường.” Chú Lê cúi đầu trầm tư một lát, sau đó ngẩng đầu nói với chúng tôi: “Vậy xem ra chúng ta phải thả mồi câu cá rồi.”
Tôi vừa nghe là hiểu ý Chú Lê, chú ấy đang muốn tôi làm mồi câu đây mà! Nhưng trong ba chúng tôi cũng chỉ có tôi tạm thích hợp, cho nên tôi cũng chẳng nói gì..
Theo tình hình mà ông Trần nói trước đó, có lẽ nhiều khả năng cái tên chợt lóe qua kia chính là Vương Kiến Cường
Hơn nữa tất cả chuyện tà ma ở đây đều xuất hiện sau khi Vương Kiến Cường chết, xem ra oán khí của ông ta không hề nhỏ đâu.
Thật ra cũng không thể trách ông ta hoàn toàn
Trước khi chết, ông ta bị người nhà bỏ rơi ở bệnh viện, mặc dù lúc ấy ông ta đúng là bị liệt nhưng vẫn còn ý thức của mình mà! Khoảng thời gian đó, lòng ông ta nhất định vô cùng khó chịu.
Bây giờ người đã chết, nhưng người nhà của ông ta vẫn mãi không chịu ra mặt nhận xác về nên cũng không thể mồ yên mả đẹp
Sau khi chết, cho dù là chôn hay là thiếu thì đều phải vào mồ vào mả, nếu không để thời gian dài nhất định sẽ xảy ra một ít biên cô.
Sau khi trời tối, phi vụ câu cá của chúng tôi bắt đầu...
Trên thực tế, cái gọi là “phi vụ câu cá” chỉ đơn giản là một mình tôi hơn nửa đêm đi thang máy từ tầng trên xuống tầng dưới, dò theo từng bước đi của những chuyện kỳ lạ đã từng xảy ra trước kia xem thế nào
Cái thứ kia thường đều xuống tay với những người không đủ dương khí, sức khỏe yếu ớt
Mặc dù tôi không được gọi là sức khỏe yếu ớt, nhưng mà lại thỏa mãn điều kiện không đủ dương khí, bởi vậy tôi tin chỉ cần mình đi vài vòng là chắc chắn có thể du âm hồn thích gây rối kia ra.
Nhưng không biết do hôm nay bệnh viện làm ăn tốt quá hay vận may của chúng tôi chẳng ra làm sao, tóm lại tôi đi thang máy lên xuống mấy lần đều đi cùng một đống người, cơ bản không có cơ hội đi thang máy một mình
Tôi đi từ tầng mười sáu xuống tầng một không biết bao nhiêu lần, đến khi sắp sửa bỏ cuộc thì có một người đàn ông sắc mặt tái nhợt bước vào ở tầng mười một..
Người đàn ông này khoảng năm mươi tuổi, mặc bộ đồ bệnh nhân và đeo dây đeo bằng nhựa màu xanh lục trên cổ tay, điều này chứng tỏ ông ta là một bệnh nhân nằm viện
Nếu là một người bình thường, sợ rằng khó có thể nhận ra tên này không phải người, nhưng tôi chỉ nhìn thoáng qua là nhận ra ông ta chính là cái bóng chợt lóe lên rồi vọt vào lối thang bộ ở tầng mười một lúc trước
Tên kia bước vào thang máy, việc đầu tiên là đánh giá tôi từ đầu đến chân một lượt, sau đó lập tức cười nói với tôi: “Cậu xuống lầu làm kiểm tra hả?” Có lẽ tên này thấy tôi cầm giấy hẹn kiểm tra của Chú Lê nên mới lấy cớ để bắt chuyện.
Tôi khẽ gật đầu hờ hững, cố ý không cắn câu của ông ta
Tên kia vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục bắt chuyện: “Cậu làm kiểm tra gì vậy? Tôi là bệnh nhân lưu trú dài hạn của bệnh viện này, cậu nói thử xem cậu muốn kiểm tra cái gì, tôi sẽ chỉ cho cậu biết phải đi thế nào.”
Tôi thuận miệng bịa chuyện: “Siêu âm màu vùng bụng...” “Vậy là ở lầu một, cậu nói cho tôi...” Tên kia vừa nói vừa xáp lại gần tôi, tôi lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Không còn xảy ra chuyện người đi thang máy tự dưng bị đưa tới tầng hầm B1 nữa
Về sau cũng coi như trôi qua một thời gian yên lành.
Đáng tiếc là cảnh đẹp không thể giữ được lâu, mọi người dần dần phát hiện bệnh viện lại bắt đầu xuất hiện một ít việc lạ khác..
Có lần một chị nhân viên vệ sinh cách xô nước vào thang máy quét dọn, đúng lúc có một bệnh nhân đeo bình truyền dịch cũng đi đến
Lúc ấy chị nhân viên vệ sinh cũng không để ý, vẫn lo làm việc của mình
Nhưng ai ngờ đèn thang máy chợt chớp tắt vài cái, tiếp đó bệnh nhân đeo bình truyền dịch đột ngột ngã xuống đất2không dậy nổi.
Chị nhân viên vệ sinh thấy thế lập tức bước sang định đỡ bệnh nhân đó dậy nhưng lại thấy bình truyền dịch trên tay người nọ đột nhiên bắt đầu chảy ngược, máu đỏ tươi đang từ từ chảy vào bình qua ống truyền dịch..
Mặc dù chị nhân viên vệ sinh không phải bác sĩ nhưng chị ta biết đây không phải hiện tượng hồi máu bình thường
Vì vậy chị ta lập tức ấn nút mở cửa, hy vọng thang máy có thể dừng lại ở tầng gần nhất để gọi bác sĩ cứu người
Nhưng ai ngờ ngay lúc này, cái xô nhựa màu đỏ với nửa xô nước được chị nhân viên vệ sinh mang vào đột nhiên tự chuyển động..
Mới đầu chị nhân viên vệ sinh còn tưởng là khi7mình đỡ bệnh nhân không cẩn thận đụng vào
Nhưng chị ta nhanh chóng phát hiện ra chuyện không đơn giản như vậy...
Chị nhân viên vệ sinh thấy xô nước chuyển động vài lần liên tiếp với kiểu trái định luật vật lý, chị ta bị dọa đến mức không ngừng ấn nút mở cửa, nhưng thang máy cứ đứng im ở đó, không mở cửa cũng không hoạt động.
May mắn là sau đó có một bác sĩ và y tá cũng đúng lúc bấm thang máy ở tầng 7
Khi cửa thang máy vừa mở ra, hai người họ lập tức choáng váng mặt mày, chị nhân viên vệ sinh hoảng sợ đỡ bệnh nhân kia đã mơ mơ màng màng, còn cái bình truyền dịch không biết đã vỡ từ khi nào, máu bắn đầy9nến...
Sau vụ việc, chị nhân viên vệ sinh khăng khăng nói cái bình truyền dịch thủy tinh đó tự nổ tung chứ không phải rơi xuống đất mới vỡ
Sau đó đội trưởng đội bảo vệ xem lại camera giám sát trong thang máy lúc ấy thì phát hiện chị nhân viên vệ sinh không hề sợ quá nói bừa, xô nước biết chuyển động, bình truyền dịch nổ tung, còn cả máu tươi không ngừng chảy ngược lên bình truyền dịch..
Tất cả những điều này đều đã xảy ra thật.
Đương nhiên, chuyện như thế này chắc chắn không thể nói thật với bên ngoài, đến cả bệnh nhân bị hôn mê kia cũng phải nói với ông ta là, do ông ta bị tuột huyết áp nên mới bị ngất, tất nhiên bình truyền dịch5thủy tinh cũng rơi xuống đất vỡ chứ không phải do tự nó nổ tung
Chúng tôi nghe ông Trần nói nhiều như vậy rồi tổng kết lại một vài điểm chính
Đầu tiên là chỉ có một thang máy xảy ra chuyện, mà thang máy này đúng là cái đi lên tầng mười một..
Vương Kiến Cường cũng chết ở tầng mười một, cộng thêm tầng mười một nhiều âm hồn trú ngụ như vậy, xem ra vấn đề nằm ở giữa tầng mười một và thang máy
Sau đó chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đi hết một lượt khu nội trú trong tòa nhà này
Tuy nhiên, trừ tầng mười một tụ tập nhiều âm hồn ra, các tầng khác đều không có gì khác lạ, cũng không gặp lại cái tên3chợt lóe qua kia.
Chú Lê hơi nghi ngờ hỏi: “Cháu chắc chắn vừa rồi không nhìn lầm chứ?”
Tôi lắc đầu đáp: “Chắc chắn không có mà
Mặc dù cháu chỉ thấy một bóng lưng nhưng thân hình của tên đó mờ nhạt, dưới chân lơ lửng, chắc chắn không phải người bình thường.” Chú Lê cúi đầu trầm tư một lát, sau đó ngẩng đầu nói với chúng tôi: “Vậy xem ra chúng ta phải thả mồi câu cá rồi.”
Tôi vừa nghe là hiểu ý Chú Lê, chú ấy đang muốn tôi làm mồi câu đây mà! Nhưng trong ba chúng tôi cũng chỉ có tôi tạm thích hợp, cho nên tôi cũng chẳng nói gì..
Theo tình hình mà ông Trần nói trước đó, có lẽ nhiều khả năng cái tên chợt lóe qua kia chính là Vương Kiến Cường
Hơn nữa tất cả chuyện tà ma ở đây đều xuất hiện sau khi Vương Kiến Cường chết, xem ra oán khí của ông ta không hề nhỏ đâu.
Thật ra cũng không thể trách ông ta hoàn toàn
Trước khi chết, ông ta bị người nhà bỏ rơi ở bệnh viện, mặc dù lúc ấy ông ta đúng là bị liệt nhưng vẫn còn ý thức của mình mà! Khoảng thời gian đó, lòng ông ta nhất định vô cùng khó chịu.
Bây giờ người đã chết, nhưng người nhà của ông ta vẫn mãi không chịu ra mặt nhận xác về nên cũng không thể mồ yên mả đẹp
Sau khi chết, cho dù là chôn hay là thiếu thì đều phải vào mồ vào mả, nếu không để thời gian dài nhất định sẽ xảy ra một ít biên cô.
Sau khi trời tối, phi vụ câu cá của chúng tôi bắt đầu...
Trên thực tế, cái gọi là “phi vụ câu cá” chỉ đơn giản là một mình tôi hơn nửa đêm đi thang máy từ tầng trên xuống tầng dưới, dò theo từng bước đi của những chuyện kỳ lạ đã từng xảy ra trước kia xem thế nào
Cái thứ kia thường đều xuống tay với những người không đủ dương khí, sức khỏe yếu ớt
Mặc dù tôi không được gọi là sức khỏe yếu ớt, nhưng mà lại thỏa mãn điều kiện không đủ dương khí, bởi vậy tôi tin chỉ cần mình đi vài vòng là chắc chắn có thể du âm hồn thích gây rối kia ra.
Nhưng không biết do hôm nay bệnh viện làm ăn tốt quá hay vận may của chúng tôi chẳng ra làm sao, tóm lại tôi đi thang máy lên xuống mấy lần đều đi cùng một đống người, cơ bản không có cơ hội đi thang máy một mình
Tôi đi từ tầng mười sáu xuống tầng một không biết bao nhiêu lần, đến khi sắp sửa bỏ cuộc thì có một người đàn ông sắc mặt tái nhợt bước vào ở tầng mười một..
Người đàn ông này khoảng năm mươi tuổi, mặc bộ đồ bệnh nhân và đeo dây đeo bằng nhựa màu xanh lục trên cổ tay, điều này chứng tỏ ông ta là một bệnh nhân nằm viện
Nếu là một người bình thường, sợ rằng khó có thể nhận ra tên này không phải người, nhưng tôi chỉ nhìn thoáng qua là nhận ra ông ta chính là cái bóng chợt lóe lên rồi vọt vào lối thang bộ ở tầng mười một lúc trước
Tên kia bước vào thang máy, việc đầu tiên là đánh giá tôi từ đầu đến chân một lượt, sau đó lập tức cười nói với tôi: “Cậu xuống lầu làm kiểm tra hả?” Có lẽ tên này thấy tôi cầm giấy hẹn kiểm tra của Chú Lê nên mới lấy cớ để bắt chuyện.
Tôi khẽ gật đầu hờ hững, cố ý không cắn câu của ông ta
Tên kia vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục bắt chuyện: “Cậu làm kiểm tra gì vậy? Tôi là bệnh nhân lưu trú dài hạn của bệnh viện này, cậu nói thử xem cậu muốn kiểm tra cái gì, tôi sẽ chỉ cho cậu biết phải đi thế nào.”
Tôi thuận miệng bịa chuyện: “Siêu âm màu vùng bụng...” “Vậy là ở lầu một, cậu nói cho tôi...” Tên kia vừa nói vừa xáp lại gần tôi, tôi lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo.