Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1545
Chương 1545: Bạn cùng phòng bệnh
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Nhưng tôi không cam lòng cứ như vậy trợn mắt nhìn trần nhà, nên lại thử cử động.
Không ngờ tôi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nếu cậu không muốn bị tàn phế thật thì đừng có cử động nữa.”
Tôi nghe vậy mới biết hóa ra trong phòng bệnh này còn có bạn cùng phòng nữa, hơn nữa còn là một người Trung Quốc
Tôi bèn hắng giọng rồi thử lên tiếng, thử mấy lần, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện, vì vậy tôi nói với cái tên giường bên cạnh: “Người anh em, có phải bây giờ tôi bị y tá băng bó như cái bánh chưng không?” Người nọ nghe tôi hỏi cũng không khách sáo, đáp: “Chẳng khác là2bao! Yên tâm, chắc chắn cậu không chết được đâu...” Lúc này cô y tá vừa rồi lại rướn cổ liếc nhìn tôi, tự lẩm bẩm: “Lầu bầu nói gì vậy? Không phải là bị cái chảo đập cho khờ rồi chứ?” Tôi thấy y tá đã trở lại, vội hỏi: “Bạn bè của tôi sao rồi?”
Y tá nghe tôi hỏi vậy thì nghi ngờ, nói: “Bạn? Bạn nào? Chỉ có mình anh được đưa đến bệnh viện..
Không có ai khác bị thương cả.” Tôi nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra nhóm chú họ và Đinh Nhất đều không sao..
Những hình ảnh mà tôi thấy trước khi ngất đi có lẽ chỉ là ảo giác
Dẫu sao bây giờ đến cả tôi cũng thoát7được, vậy chắc chắn những người khác đều không sao! Nghĩ vậy tôi không lo lắng nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi, có lẽ lát nữa nhóm Bạch Kiện sẽ tới thăm tôi
Lúc này tôi đột nhiên hơi tò mò sao người anh em bên cạnh phải vào bệnh viện
Thế là tôi khẽ hỏi hắn: “Này người anh em, sao anh phải nằm viện thế?”
Một lát sau giọng nói kia mới mơ hồ vang lên: “Bị thằng ngu thọc một dao..” Tôi thấy người anh em này cũng giống với tôi, vì vậy hứng thú hỏi: “Anh là người Trung Quốc ư?” “Coi như là thế đi.” Tên kia trả lời mà không có cảm xúc gì.
Nghe vậy, tôi thầm nghĩ bụng, người anh em này thật9không có lòng mà
Mình có phải người Trung Quốc hay không cũng không biết ư? Lại còn nói là “coi như” nữa chứ
Lúc ấy tôi cũng rất buồn chán, vì thế bèn tán gẫu câu có câu không với tên này.
“Tới Thụy Sĩ du lịch hả?”
“Không..
tới làm việc.”
“Vậy anh cũng thảm như tôi
Tôi nói với anh này, tôi đã đến Thụy Sĩ hai lần, nhưng không có lần nào là tới du lịch cả
Lần này còn xui xẻo hơn, còn phải nằm viện nữa..
Tôi cho anh biết, đây là lần cuối cùng tôi tới Thụy Sĩ, lần sau có đánh chết tôi cũng không trở lại nữa.”
“Chỉ mong thể...”
Lúc ấy tôi cảm thấy người anh em này chắc chắn là một cục đất, nếu ai làm5bạn với người như vậy kiểu gì cũng sẽ phải bực chết mới thôi
Tôi thì nói một đồng chuyện, vậy mà hắn chỉ nhả lại mấy chữ..
Tới cuối cùng tôi thật sự không thấy thú vị gì nên không nói chuyện nữa
Lúc xế chiều, Bạch Kiện đưa chú họ và mấy người khác sang đây thăm tôi
Tôi thấy họ đều không sao, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng
Lão Triệu thấy tôi tỉnh lại thì mặt mày mừng rỡ hẳn: “May mà nhát dao kia không đâm vào chỗ hiểm, nếu không anh không biết ăn nói thế nào với Chiêu Tài.”
Tối an ủi anh ấy: “Không phải em không sao rồi ư? Hơn nữa lúc ấy cũng không phải anh đâm em..
mà là mụ phù3thủy đó
Yên tâm đi, em sẽ không nói chuyện này với Chiêu Tài đâu.”
Lão Triệu nhớ lại mà vẫn sợ: “Thằng nhãi này đúng là mạng lớn, nhát dao đó đâm sâu như vậy mà lại không tổn thương đến nội tạng nhỉ?”
Tôi cười nói: “Chứng minh anh đâm rất có kỹ thuật
Đúng rồi, sau khi em hôn mê, mọi người làm thế nào mà giải quyết được mụ phù thủy đó?
Nghe tôi hỏi vậy, mặt lão Triệu hơi mất tự nhiên, ngược lại chú họ giành nói trước: “Lúc cháu ngất đi, chú và Đinh Nhất đã giải quyết hết những thi thể bị Mary khống chế ở bên ngoài
Lúc ấy bọn chú thấy cháu bị thương, cũng không nghĩ nhiều nữa mà bắn đạn tín hiệu luôn..
Sau đó tất cả cảnh sát bên ngoài nông trường đều xông vào.”
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi dồn.
Bạch Kiện nhún vai nói: “Sau đó cuộc chiến kết thúc.” “Hả?! Như vậy là xong rồi?!” Tôi không tin tưởng lắm
“Ừ, xong rồi, nếu không cháu còn muốn sao nữa? Cuộc chiến lớn giữa thầy phong thủy của Trung quốc với phù thủy trăm năm của phương Tây chắc?” Chú họ tức giận.
Tôi thấy chú họ nói chắc chắn như vậy nên cũng không suy nghĩ đến những sơ hở trong đó, chủ yếu là lúc ấy đầu óc tôi còn bị di chứng sau chấn thương, cho nên phản ứng hơi chậm chạp, không nhìn ra được là chú họ và mọi người đang gạt tôi...
Mặc dù bây giờ vết thương của tôi đã ổn định, nhưng tôi cũng bị thương rất nặng, vì vậy y tá yêu cầu thời gian thăm bệnh không được quá một tiếng, cho nên chú họ và mọi người ở trong phòng bệnh một lúc rồi đi về hết.
Sau khi họ đi, tôi bắt đầu thấy nhàm chán..
Lúc này tôi nghe thấy cái tên bên cạnh nói một cách mập mờ: “Chẳng lẽ cậu không nhận ra họ đang lừa cậu à?” “Lừa tôi? Lừa tôi làm gì chứ? Anh biết họ là ai không? Không phải là người thân của tôi thì cũng là anh em vào sinh ra tử với tôi
Người trên toàn thế giới có thể lừa tôi nhưng họ thì không.” Tôi nói lời son sắt.
Tên kia nghe vậy thì cười lạnh và nói: “Được rồi, coi như tôi chưa nói.”
Lúc ấy tôi rất tức giận, nghĩ bụng ở đâu ra đồ dở hơi này vậy? Chờ ông đây có thể cử động, thế nào cũng phải xem dáng vẻ hắn ra làm sao
Buổi tối y tá đút cơm cho tôi, bởi vì những ngày này tôi không thể cử động, cho nên y tá phải giúp tôi, đi tiểu cũng phải giải quyết trên giường.
Tôi vốn đang rất muốn ăn, nhưng vừa nghe y tá nói vậy, tôi lập tức không muốn ăn nữa, bởi vì tôi quả thật không muốn đi tiểu đi tiêu trước mặt người đẹp..
Như vậy thà rằng tôi chết đói!
Y tá thấy tôi không phối hợp thì tức giận: “Sao anh không nghe lời vậy? Không ăn cơm sao được? Anh ăn xong rồi tôi còn phải đi chăm sóc bệnh nhân khác nữa đấy!”.
Tôi nghe cô ấy nói vậy bèn cười và nói: “Nếu không cô cứ chăm sóc cho người anh em bên cạnh đi, tôi thực sự không đói.” Nghe tôi nói vậy, y tá đưa tay lên sờ trán tôi: “Không sốt mà! Sao lại bắt đầu nói mớ vậy? Sợ là đầu bị đánh cho ngu rồi.” Nói xong cô ấy hơi lo lắng đi ra khỏi phòng bệnh
Tôi nghĩ thầm cô y tá này bị gì thế? Vì vậy bèn nói với người anh em bên cạnh: “Ê? Sao cô ấy lại ra ngoài? Sao cô ấy không đút cơm cho anh vậy?”
Một lát sau, tên kia mới nói một cách không kiên nhẫn: “Bởi vì cậu được chăm sóc đặc biệt.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Không ngờ tôi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nếu cậu không muốn bị tàn phế thật thì đừng có cử động nữa.”
Tôi nghe vậy mới biết hóa ra trong phòng bệnh này còn có bạn cùng phòng nữa, hơn nữa còn là một người Trung Quốc
Tôi bèn hắng giọng rồi thử lên tiếng, thử mấy lần, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện, vì vậy tôi nói với cái tên giường bên cạnh: “Người anh em, có phải bây giờ tôi bị y tá băng bó như cái bánh chưng không?” Người nọ nghe tôi hỏi cũng không khách sáo, đáp: “Chẳng khác là2bao! Yên tâm, chắc chắn cậu không chết được đâu...” Lúc này cô y tá vừa rồi lại rướn cổ liếc nhìn tôi, tự lẩm bẩm: “Lầu bầu nói gì vậy? Không phải là bị cái chảo đập cho khờ rồi chứ?” Tôi thấy y tá đã trở lại, vội hỏi: “Bạn bè của tôi sao rồi?”
Y tá nghe tôi hỏi vậy thì nghi ngờ, nói: “Bạn? Bạn nào? Chỉ có mình anh được đưa đến bệnh viện..
Không có ai khác bị thương cả.” Tôi nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra nhóm chú họ và Đinh Nhất đều không sao..
Những hình ảnh mà tôi thấy trước khi ngất đi có lẽ chỉ là ảo giác
Dẫu sao bây giờ đến cả tôi cũng thoát7được, vậy chắc chắn những người khác đều không sao! Nghĩ vậy tôi không lo lắng nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi, có lẽ lát nữa nhóm Bạch Kiện sẽ tới thăm tôi
Lúc này tôi đột nhiên hơi tò mò sao người anh em bên cạnh phải vào bệnh viện
Thế là tôi khẽ hỏi hắn: “Này người anh em, sao anh phải nằm viện thế?”
Một lát sau giọng nói kia mới mơ hồ vang lên: “Bị thằng ngu thọc một dao..” Tôi thấy người anh em này cũng giống với tôi, vì vậy hứng thú hỏi: “Anh là người Trung Quốc ư?” “Coi như là thế đi.” Tên kia trả lời mà không có cảm xúc gì.
Nghe vậy, tôi thầm nghĩ bụng, người anh em này thật9không có lòng mà
Mình có phải người Trung Quốc hay không cũng không biết ư? Lại còn nói là “coi như” nữa chứ
Lúc ấy tôi cũng rất buồn chán, vì thế bèn tán gẫu câu có câu không với tên này.
“Tới Thụy Sĩ du lịch hả?”
“Không..
tới làm việc.”
“Vậy anh cũng thảm như tôi
Tôi nói với anh này, tôi đã đến Thụy Sĩ hai lần, nhưng không có lần nào là tới du lịch cả
Lần này còn xui xẻo hơn, còn phải nằm viện nữa..
Tôi cho anh biết, đây là lần cuối cùng tôi tới Thụy Sĩ, lần sau có đánh chết tôi cũng không trở lại nữa.”
“Chỉ mong thể...”
Lúc ấy tôi cảm thấy người anh em này chắc chắn là một cục đất, nếu ai làm5bạn với người như vậy kiểu gì cũng sẽ phải bực chết mới thôi
Tôi thì nói một đồng chuyện, vậy mà hắn chỉ nhả lại mấy chữ..
Tới cuối cùng tôi thật sự không thấy thú vị gì nên không nói chuyện nữa
Lúc xế chiều, Bạch Kiện đưa chú họ và mấy người khác sang đây thăm tôi
Tôi thấy họ đều không sao, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng
Lão Triệu thấy tôi tỉnh lại thì mặt mày mừng rỡ hẳn: “May mà nhát dao kia không đâm vào chỗ hiểm, nếu không anh không biết ăn nói thế nào với Chiêu Tài.”
Tối an ủi anh ấy: “Không phải em không sao rồi ư? Hơn nữa lúc ấy cũng không phải anh đâm em..
mà là mụ phù3thủy đó
Yên tâm đi, em sẽ không nói chuyện này với Chiêu Tài đâu.”
Lão Triệu nhớ lại mà vẫn sợ: “Thằng nhãi này đúng là mạng lớn, nhát dao đó đâm sâu như vậy mà lại không tổn thương đến nội tạng nhỉ?”
Tôi cười nói: “Chứng minh anh đâm rất có kỹ thuật
Đúng rồi, sau khi em hôn mê, mọi người làm thế nào mà giải quyết được mụ phù thủy đó?
Nghe tôi hỏi vậy, mặt lão Triệu hơi mất tự nhiên, ngược lại chú họ giành nói trước: “Lúc cháu ngất đi, chú và Đinh Nhất đã giải quyết hết những thi thể bị Mary khống chế ở bên ngoài
Lúc ấy bọn chú thấy cháu bị thương, cũng không nghĩ nhiều nữa mà bắn đạn tín hiệu luôn..
Sau đó tất cả cảnh sát bên ngoài nông trường đều xông vào.”
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi dồn.
Bạch Kiện nhún vai nói: “Sau đó cuộc chiến kết thúc.” “Hả?! Như vậy là xong rồi?!” Tôi không tin tưởng lắm
“Ừ, xong rồi, nếu không cháu còn muốn sao nữa? Cuộc chiến lớn giữa thầy phong thủy của Trung quốc với phù thủy trăm năm của phương Tây chắc?” Chú họ tức giận.
Tôi thấy chú họ nói chắc chắn như vậy nên cũng không suy nghĩ đến những sơ hở trong đó, chủ yếu là lúc ấy đầu óc tôi còn bị di chứng sau chấn thương, cho nên phản ứng hơi chậm chạp, không nhìn ra được là chú họ và mọi người đang gạt tôi...
Mặc dù bây giờ vết thương của tôi đã ổn định, nhưng tôi cũng bị thương rất nặng, vì vậy y tá yêu cầu thời gian thăm bệnh không được quá một tiếng, cho nên chú họ và mọi người ở trong phòng bệnh một lúc rồi đi về hết.
Sau khi họ đi, tôi bắt đầu thấy nhàm chán..
Lúc này tôi nghe thấy cái tên bên cạnh nói một cách mập mờ: “Chẳng lẽ cậu không nhận ra họ đang lừa cậu à?” “Lừa tôi? Lừa tôi làm gì chứ? Anh biết họ là ai không? Không phải là người thân của tôi thì cũng là anh em vào sinh ra tử với tôi
Người trên toàn thế giới có thể lừa tôi nhưng họ thì không.” Tôi nói lời son sắt.
Tên kia nghe vậy thì cười lạnh và nói: “Được rồi, coi như tôi chưa nói.”
Lúc ấy tôi rất tức giận, nghĩ bụng ở đâu ra đồ dở hơi này vậy? Chờ ông đây có thể cử động, thế nào cũng phải xem dáng vẻ hắn ra làm sao
Buổi tối y tá đút cơm cho tôi, bởi vì những ngày này tôi không thể cử động, cho nên y tá phải giúp tôi, đi tiểu cũng phải giải quyết trên giường.
Tôi vốn đang rất muốn ăn, nhưng vừa nghe y tá nói vậy, tôi lập tức không muốn ăn nữa, bởi vì tôi quả thật không muốn đi tiểu đi tiêu trước mặt người đẹp..
Như vậy thà rằng tôi chết đói!
Y tá thấy tôi không phối hợp thì tức giận: “Sao anh không nghe lời vậy? Không ăn cơm sao được? Anh ăn xong rồi tôi còn phải đi chăm sóc bệnh nhân khác nữa đấy!”.
Tôi nghe cô ấy nói vậy bèn cười và nói: “Nếu không cô cứ chăm sóc cho người anh em bên cạnh đi, tôi thực sự không đói.” Nghe tôi nói vậy, y tá đưa tay lên sờ trán tôi: “Không sốt mà! Sao lại bắt đầu nói mớ vậy? Sợ là đầu bị đánh cho ngu rồi.” Nói xong cô ấy hơi lo lắng đi ra khỏi phòng bệnh
Tôi nghĩ thầm cô y tá này bị gì thế? Vì vậy bèn nói với người anh em bên cạnh: “Ê? Sao cô ấy lại ra ngoài? Sao cô ấy không đút cơm cho anh vậy?”
Một lát sau, tên kia mới nói một cách không kiên nhẫn: “Bởi vì cậu được chăm sóc đặc biệt.”