Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1542
Chương 1542: Đời sau của phù thủy
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tôi vốn nghĩ chắc cô pháp y này sẽ không dám tiếp tục ở trước cửa sổ nữa, nhưng thật không ngờ cô ta vẫn không rời đi, ngược lại bắt đầu nghiên cứu nguyên nhân dẫn tới cái chết của những người này
Theo quan sát của nữ bác sĩ pháp y này, tất cả những người đứng bên ngoài kia đều chết do bị móc tim ra..
Bởi vì bọn họ không mặc quần áo, cho nên những vết thương trộmạng bên ngoài có thể thấy rất rõ ràng.
Pháp y đúng là pháp y, nếu là phụ nữ bình thường, vào lúc thế này chắc đều đã sợ đến choáng váng, nhưng cô ta vẫn có thể bình tĩnh nói ra nguyên nhân cụ thể dẫn đến cái chết của những người này, thật sự không thể không khiến tôi sinh2lòng khâm phục
Nhưng chắc cô ta cũng không ngờ những đồng nghiệp sớm chiều ở chung sẽ có kết cục như vậy...
Tôi quay đầu hỏi chú họ: “Bọn họ đứng như vậy là do không dám đi vào ư?”
Chú họ lắc đầu đáp: “Chưa chắc, có lẽ chỉ là chưa tới giờ..
Hoặc có thể bởi vì trong nhà này có kết giới gì đó chăng?” Tôi nghe vậy thì nhìn về phía đám cỏ khô treo trong nhà: “Chú bảo đám cây thuốc này ư?” Chú họ nhún vai nói: “Có lẽ vậy..
Tóm lại trước hết chúng ta đừng làm xáo trộn những bó cỏ khô trong nhà này, có lẽ những thứ này có thể giúp chúng ta ngăn chúng được một thời gian thì sao.” Tôi nhìn quanh quất: “Xem hoàn cảnh ở đây, chẳng lẽ cặp vợ chồng7già này đã biết từ trước rằng từ mấy trăm năm trước ở nông trường của mình từng xảy ra chuyện gì sao?” Chú họ suy nghĩ rồi nói: “Khả năng này rất lớn!” Nói xong chú ấy quay sang nói với lão Triệu và Martin: “Các cháu xem trong nhà có vật dụng cá nhân gì của cặp vợ chồng già đó không, có lẽ sẽ tìm được một ít đầu mối từ chúng.”
Lão Triệu và Martin tìm khắp nơi trong nhà, tôi không biết tiếng Đức cho nên không giúp được gì, vì vậy liền tiện tay cầm lấy một miếng bánh mì ở trên bàn để ăn
Ăn chưa được hai miếng, tôi thấy trong bánh mì lại kẹp mứt dâu, nó lập tức khiến tôi nghĩ đến cảnh trong cái hồ máu kia, nên tôi cũng chẳng còn9thèm ăn nữa.
Tôi thấy trần nhà đầy bụi bặm, lòng thầm nghĩ chuyến đi Thụy Sĩ đầy nguy hiểm này lúc nào mới kết thúc đây? Ai ngờ lúc này thiết bị giám sát trên người tôi đột nhiên vang lên hai tiếng tít tít
Tôi cúi đầu xem, thì ra là sắp hết pin
Trước đó chúng tôi không ngờ sẽ ở đây lâu như vậy..
Bây giờ hay rồi, cả thứ này cũng hết pin
Có điều hết pin thì hết pin đi, dù sao cái gì nên quay đều quay được cả rồi.
Nhưng lúc tôi đang nghĩ có nên gỡ những thiết bị điện tử này xuống không, thì lại nghe thấy tiếng lão Triệu từ căn phòng sát vách truyền đến: “Mọi người mau tới đây xem này, ở đây có một cánh cửa không mở ra được.”
Mấy người chúng tôi5nghe vậy lập tức chạy tới, thấy lão Triệu và Martin đã đẩy một kệ sách ra khỏi vách tường, phía sau thình lình lộ ra một cánh cửa ngầm nho nhỏ..
“Đây là gì vậy? Lối thoát thân ư?” Tôi nghi ngờ hỏi
Lão Triệu lắc đầu: “Không biết, cửa bị khóa, hai người bọn anh tìm mãi cũng không thấy chìa khóa mở cửa.”
Tôi nghe vậy thì đắc ý nhìn Đinh Nhất và nói: “Không sao, không có khóa nào mà Đinh Nhất không mở được.”
Đinh Nhất thấy vẻ mặt tôi khoe khoang như vậy thì lắc đầu bất đắc dĩ, đi lên đằng trước mở khóa
Đúng như tôi nghĩ, loại khóa này chẳng có gì khó với Đinh Nhất, không cần đến hai mươi giây anh ta đã mở được.
Sau khi cánh cửa mở ra, đầu tiên Đinh Nhất soi3đèn pin vào bên trong, nhanh chóng tìm được công tắc đèn bên cạnh cửa và bật lên
Đèn sáng rồi chúng tôi mới phát hiện nơi này không phải là lối thoát thân, mà là một căn phòng sách kỳ lạ.
Tôi thấy cách bày biện của căn phòng sách này thì cảm thấy có khi đôi vợ chồng già kia là thành viên của tổ chức tà giáo nào đó chưa biết chừng? Không thì sao trong phòng sạch lại có nhiều chai lọ kỳ lạ như vậy chứ? Kết quả lão Triệu cầm một quyển sổ ghi chép trên bàn lật ra xem rồi nói: “Đôi vợ chồng già này ắt hẳn là đời sau của nữ phù thủy...”
“Anh nói bọn họ là đời sau của phù thủy Mary ư?” Tôi tò mò hỏi
Lão Triệu lắc đầu nói: “Không nhất định là đời sau của bà ta
Nếu trên đời này thật sự có phù thủy, dĩ nhiên không thể chỉ có một phù thủy là Mary đúng không?” Tôi ngẫm nghĩ: “Cũng đúng..
nhưng nếu cặp vợ chồng già này là người biết dùng phép thuật, vậy tại sao cuối cùng lại chết hết cả?” Lão Triệu tiếp tục cúi đầu lật giở quyển sổ, một lát sau anh ấy mới nói một cách sâu xa: “Trên quyển sổ này có ghi lại, bọn họ mua mảnh đất này khi còn trẻ
Lúc ấy bọn họ đã biết mảnh đất này từng bị nguyền rủa, chính bởi vậy, bọn họ mới dùng giá rất rẻ để mua mảnh đất không có một ngọn cỏ này.”
“Sau đó thì sao?” Tôi thúc giục.
Lão Triệu tức mình nói: “Đừng có gấp! Giờ anh đang đọc đến đâu dịch đến đó cho em, em không cho anh thời gian để đọc à?” Sau đó lão Triệu nói cho chúng tôi biết, hồi cặp vợ chồng già kia mua mảnh đất này, ở đây thật sự không có lấy một ngọn cỏ
Chủ đất trước cũng vì thấy mảnh đất này quá cằn cỗi nên mới bán cho vợ chồng già này với giá rất thấp
Năm đó hai vợ chồng họ chuyển từ Đức đến đây thì phát hiện mảnh đất này có một lời nguyền, nhưng là người kế thừa của phù thủy tốt nên bọn họ có cách ngăn chặn lời nguyền này, làm nơi này trở thành vùng đất yên lành
Vì vậy, họ dùng một nửa số tiền tích cóp để mua nơi này, sau đó còn xây một căn nhà gỗ nhỏ hai tầng trên đó
Sau khi lấy được mảnh đất, bọn họ bắt đầu dùng phép thuật dồn ép hết lời nguyền trên mảnh đất này xuống cái hồ nhỏ ở phía sau kia.
Phần đất còn lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường, vì vậy họ xây dựng một nông trường ở đây
Thoáng cái đã hơn bốn mươi năm..
Trong khoảng thời gian này, họ không cho phép người ngoài vào nông trường, cho nên chúng tôi mới thấy trên công vào có treo biển “Đất tư nhân” để đánh dấu.
Thật ra ban đầu khi mua mảnh đất này, bọn họ đã biết ai gieo lời nguyền, cũng biết trung tâm của lời nguyền là quay xung quanh cái cây cổ thụ phía trước nhà và hồ nhỏ phía sau
Qua nhiều năm như vậy, họ luôn cố gắng duy trì sự ổn định của nơi này, chưa từng xảy ra rắc rối gì..
Nhưng vào một năm trước, bọn họ thấy mặt hồ xuất hiện những hiện tượng lạ, sâu trong lòng họ cảm thấy sợ là không ổn rồi
Họ kiểm tra tất cả các kết giới được bố trí trong ngoài nông trường một lượt mà không thấy có kẽ hở nào
Nhưng hồ nước phía sau, từ lúc đầu “trong vắt” đến giờ bắt đầu từ từ bốc mùi, điều này cũng đủ để nói rõ nhất định có chuyện gì đang lặng lẽ thay đổi mà họ không biết...
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Theo quan sát của nữ bác sĩ pháp y này, tất cả những người đứng bên ngoài kia đều chết do bị móc tim ra..
Bởi vì bọn họ không mặc quần áo, cho nên những vết thương trộmạng bên ngoài có thể thấy rất rõ ràng.
Pháp y đúng là pháp y, nếu là phụ nữ bình thường, vào lúc thế này chắc đều đã sợ đến choáng váng, nhưng cô ta vẫn có thể bình tĩnh nói ra nguyên nhân cụ thể dẫn đến cái chết của những người này, thật sự không thể không khiến tôi sinh2lòng khâm phục
Nhưng chắc cô ta cũng không ngờ những đồng nghiệp sớm chiều ở chung sẽ có kết cục như vậy...
Tôi quay đầu hỏi chú họ: “Bọn họ đứng như vậy là do không dám đi vào ư?”
Chú họ lắc đầu đáp: “Chưa chắc, có lẽ chỉ là chưa tới giờ..
Hoặc có thể bởi vì trong nhà này có kết giới gì đó chăng?” Tôi nghe vậy thì nhìn về phía đám cỏ khô treo trong nhà: “Chú bảo đám cây thuốc này ư?” Chú họ nhún vai nói: “Có lẽ vậy..
Tóm lại trước hết chúng ta đừng làm xáo trộn những bó cỏ khô trong nhà này, có lẽ những thứ này có thể giúp chúng ta ngăn chúng được một thời gian thì sao.” Tôi nhìn quanh quất: “Xem hoàn cảnh ở đây, chẳng lẽ cặp vợ chồng7già này đã biết từ trước rằng từ mấy trăm năm trước ở nông trường của mình từng xảy ra chuyện gì sao?” Chú họ suy nghĩ rồi nói: “Khả năng này rất lớn!” Nói xong chú ấy quay sang nói với lão Triệu và Martin: “Các cháu xem trong nhà có vật dụng cá nhân gì của cặp vợ chồng già đó không, có lẽ sẽ tìm được một ít đầu mối từ chúng.”
Lão Triệu và Martin tìm khắp nơi trong nhà, tôi không biết tiếng Đức cho nên không giúp được gì, vì vậy liền tiện tay cầm lấy một miếng bánh mì ở trên bàn để ăn
Ăn chưa được hai miếng, tôi thấy trong bánh mì lại kẹp mứt dâu, nó lập tức khiến tôi nghĩ đến cảnh trong cái hồ máu kia, nên tôi cũng chẳng còn9thèm ăn nữa.
Tôi thấy trần nhà đầy bụi bặm, lòng thầm nghĩ chuyến đi Thụy Sĩ đầy nguy hiểm này lúc nào mới kết thúc đây? Ai ngờ lúc này thiết bị giám sát trên người tôi đột nhiên vang lên hai tiếng tít tít
Tôi cúi đầu xem, thì ra là sắp hết pin
Trước đó chúng tôi không ngờ sẽ ở đây lâu như vậy..
Bây giờ hay rồi, cả thứ này cũng hết pin
Có điều hết pin thì hết pin đi, dù sao cái gì nên quay đều quay được cả rồi.
Nhưng lúc tôi đang nghĩ có nên gỡ những thiết bị điện tử này xuống không, thì lại nghe thấy tiếng lão Triệu từ căn phòng sát vách truyền đến: “Mọi người mau tới đây xem này, ở đây có một cánh cửa không mở ra được.”
Mấy người chúng tôi5nghe vậy lập tức chạy tới, thấy lão Triệu và Martin đã đẩy một kệ sách ra khỏi vách tường, phía sau thình lình lộ ra một cánh cửa ngầm nho nhỏ..
“Đây là gì vậy? Lối thoát thân ư?” Tôi nghi ngờ hỏi
Lão Triệu lắc đầu: “Không biết, cửa bị khóa, hai người bọn anh tìm mãi cũng không thấy chìa khóa mở cửa.”
Tôi nghe vậy thì đắc ý nhìn Đinh Nhất và nói: “Không sao, không có khóa nào mà Đinh Nhất không mở được.”
Đinh Nhất thấy vẻ mặt tôi khoe khoang như vậy thì lắc đầu bất đắc dĩ, đi lên đằng trước mở khóa
Đúng như tôi nghĩ, loại khóa này chẳng có gì khó với Đinh Nhất, không cần đến hai mươi giây anh ta đã mở được.
Sau khi cánh cửa mở ra, đầu tiên Đinh Nhất soi3đèn pin vào bên trong, nhanh chóng tìm được công tắc đèn bên cạnh cửa và bật lên
Đèn sáng rồi chúng tôi mới phát hiện nơi này không phải là lối thoát thân, mà là một căn phòng sách kỳ lạ.
Tôi thấy cách bày biện của căn phòng sách này thì cảm thấy có khi đôi vợ chồng già kia là thành viên của tổ chức tà giáo nào đó chưa biết chừng? Không thì sao trong phòng sạch lại có nhiều chai lọ kỳ lạ như vậy chứ? Kết quả lão Triệu cầm một quyển sổ ghi chép trên bàn lật ra xem rồi nói: “Đôi vợ chồng già này ắt hẳn là đời sau của nữ phù thủy...”
“Anh nói bọn họ là đời sau của phù thủy Mary ư?” Tôi tò mò hỏi
Lão Triệu lắc đầu nói: “Không nhất định là đời sau của bà ta
Nếu trên đời này thật sự có phù thủy, dĩ nhiên không thể chỉ có một phù thủy là Mary đúng không?” Tôi ngẫm nghĩ: “Cũng đúng..
nhưng nếu cặp vợ chồng già này là người biết dùng phép thuật, vậy tại sao cuối cùng lại chết hết cả?” Lão Triệu tiếp tục cúi đầu lật giở quyển sổ, một lát sau anh ấy mới nói một cách sâu xa: “Trên quyển sổ này có ghi lại, bọn họ mua mảnh đất này khi còn trẻ
Lúc ấy bọn họ đã biết mảnh đất này từng bị nguyền rủa, chính bởi vậy, bọn họ mới dùng giá rất rẻ để mua mảnh đất không có một ngọn cỏ này.”
“Sau đó thì sao?” Tôi thúc giục.
Lão Triệu tức mình nói: “Đừng có gấp! Giờ anh đang đọc đến đâu dịch đến đó cho em, em không cho anh thời gian để đọc à?” Sau đó lão Triệu nói cho chúng tôi biết, hồi cặp vợ chồng già kia mua mảnh đất này, ở đây thật sự không có lấy một ngọn cỏ
Chủ đất trước cũng vì thấy mảnh đất này quá cằn cỗi nên mới bán cho vợ chồng già này với giá rất thấp
Năm đó hai vợ chồng họ chuyển từ Đức đến đây thì phát hiện mảnh đất này có một lời nguyền, nhưng là người kế thừa của phù thủy tốt nên bọn họ có cách ngăn chặn lời nguyền này, làm nơi này trở thành vùng đất yên lành
Vì vậy, họ dùng một nửa số tiền tích cóp để mua nơi này, sau đó còn xây một căn nhà gỗ nhỏ hai tầng trên đó
Sau khi lấy được mảnh đất, bọn họ bắt đầu dùng phép thuật dồn ép hết lời nguyền trên mảnh đất này xuống cái hồ nhỏ ở phía sau kia.
Phần đất còn lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường, vì vậy họ xây dựng một nông trường ở đây
Thoáng cái đã hơn bốn mươi năm..
Trong khoảng thời gian này, họ không cho phép người ngoài vào nông trường, cho nên chúng tôi mới thấy trên công vào có treo biển “Đất tư nhân” để đánh dấu.
Thật ra ban đầu khi mua mảnh đất này, bọn họ đã biết ai gieo lời nguyền, cũng biết trung tâm của lời nguyền là quay xung quanh cái cây cổ thụ phía trước nhà và hồ nhỏ phía sau
Qua nhiều năm như vậy, họ luôn cố gắng duy trì sự ổn định của nơi này, chưa từng xảy ra rắc rối gì..
Nhưng vào một năm trước, bọn họ thấy mặt hồ xuất hiện những hiện tượng lạ, sâu trong lòng họ cảm thấy sợ là không ổn rồi
Họ kiểm tra tất cả các kết giới được bố trí trong ngoài nông trường một lượt mà không thấy có kẽ hở nào
Nhưng hồ nước phía sau, từ lúc đầu “trong vắt” đến giờ bắt đầu từ từ bốc mùi, điều này cũng đủ để nói rõ nhất định có chuyện gì đang lặng lẽ thay đổi mà họ không biết...