Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1489
Chương 1489: Sát khí hiện ra
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tất nhiên lúc này tôi và Đinh Nhất sẽ không bước lên, bởi vì ông bác kia rõ ràng là đang bị tà ma bám vào người.
Trước kia, lúc chúng tôi gặp phải tình huống thế này đều có Chú Lê và chú họ ở bên
Bây giờ trong cả khu trại cũng chỉ có Mao Khả Ngọc có bản lĩnh hàng phục thứ dơ bẩn này, hắn không lên ai lên đây?
Nhưng không biết tại sao, Mao đại sự luôn tự cho mình là siêu phàm lại cũng có lúc lùi về phía sau, có vẻ tà ma này không đơn giản như vậy..
Lúc này tôi thầm thì hỏi Đinh Nhất: “Tình huống này là thế nào nhỉ? Là ai trong mấy người kia chết không cam lòng ư?”2Đinh Nhất lắc đầu đáp: “Khó mà nói, dầu gì những người đó cũng chết quá thảm, lòng có oán khí cũng là bình thường, chẳng qua hôm nay đúng vào đêm trăng non, hơn nữa ở đây âm hàn, bởi vậy mới xảy ra biển cố...” Đúng lúc này, bác trai trung niên vẫn luôn đưa lưng về phía chúng tôi đột nhiên ngừng khóc lóc, mà chợt xoay mặt về phía chúng tôi..
Khi cả đám chúng tôi nhìn thấy mặt ông ấy, toàn thân đều lạnh lẽo không chừa chỗ nào..
Trên mặt bác trai trung niên treo một nụ cười mỉm quái lạ, từng giọt nước mắt máu đang chảy ra từ hai hốc mắt đầy máu trên mặt ông ấy
Cùng lúc đó, trong tay của ông9ấy nâng hai tròng mắt đang bốc hơi nóng, sung sướng kêu to với chúng tôi: “Tôi tìm được mắt kính của mình rồi! Tôi tìm được mắt kính của mình rồi!”
Tôi nhìn máu đầy trên tay bác trai trung niên mà nhanh chóng hiểu ra là ông ấy tự tay móc trong mắt từ trong hốc mắt ra..
Dạ dày của tôi lập tức cuộn lên, suýt nữa đã nôn hết bữa tối ra ngoài
Có lẽ tiếng kêu của ông bác này làm ổn đến những người khác trong lều, trừ lão Triệu thì lúc này tất cả mọi người đều ra khỏi lểu
Mao Khả Ngọc thấy vậy lập tức quay đầu lại hét lớn: “Không được ra ngoài, tất cả trở lại hết trong lều đi!”
Nhưng tiếng hát6của hắn cũng đã chậm, sau khi mấy kẻ ban ngày vốn đã bị dọa phát sợ nhìn thấy dáng vẻ bác trai trung niên, lập tức tất cả đều là người ra tại chỗ, thậm chí lúc ấy còn có người trợn ngược mắt lên, hôn mê bất tỉnh
Cũng không thể trách bọn họ bị dọa thành như vậy, những phần tử trí thức bình thường chỉ biết ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu, nào có từng gặp trường hợp máu me quỷ quái như vậy bao giờ?
Lúc này Mao Khả Ngọc cũng hơi nóng nảy, hắn gào lên với đám tay chân: “Đưa tất cả bọn họ về lểu hết đi! Tất cả những người này đều thiểu dương khí, rất dễ bị tà ma ám0vào người! Nhanh lên!”
Tổi và Đinh Nhất nghe vậy cũng nhanh chóng chạy qua đó giúp
Hiện giờ có một người móc tròng mắt ra cũng đã khiến chúng tôi ăn đủ, nếu lại thêm mấy người nữa thì càng không thể xử lý được! Kết quả khi tôi và Đinh Nhất vươn tay kéo một vị tiến sĩ trẻ bị dọa ngồi bệt dưới đất, thì phát hiện với sức của tôi và Đinh Nhất mà lại không kéo được cậu ta?!
Tổi vội nhìn sang Đinh Nhất, nghĩ bụng cái quỷ gì đây?! Thằng nhãi này thoạt nhìn cũng chỉ khoảng 35, 40 ký, dưới tình huống bình thường, đừng nói là hai chúng tôi cùng kéo cậu ta, kể cả là một mình Đinh Nhất cũng nhẹ nhàng7lối cậu ta dậy được mà?!
Nhưng chúng tôi lôi kéo mãi mà cậu ta vẫn không nhúc nhích tí nào, chỉ gục đầu ngồi trên tuyết
Khi tôi còn do dự có cần vươn tay kéo thêm lần nữa không, đột nhiên cậu ta nói với giọng trầm thấp: “Vùng tuyết này lạnh quá! Tôi không muốn mãi mãi ở lại đây.” Lòng tôi bực bội nghĩ thầm, nếu cậu cảm thấy vùng tuyết này lạnh, sao còn ngồi dưới đất không chịu đứng dậy chứ? Lúc này Đinh Nhất đột ngột kéo tôi ra và nói: “Cách xa cậu ta một chút!” Anh ta vừa dứt lời, cái tên vừa rồi còn sống chết không lỗi dậy được dang tự mình đứng lên khỏi mặt tuyết..
Chỉ có điều khi cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi, tôi hiểu ngay tại sao vừa rồi Đinh Nhất sốt ruột muốn kéo tôi ra
Người đàn ông vừa rồi còn mặt mày hoảng sợ, lúc này lại đầy tử khí, hơn nữa hai mắt cậu ta đen đặc như mực, không có chút lòng trắng nào
Vài người vừa rồi còn đứng xung quanh cậu ta thấy tình huống này lập tức trốn rõ xa
Mao Khả Ngọc xoay người, phát hiện lại có thêm một người bị tà ma bám lên thân, hắn tức muốn hộc máu chạy về ngay lập tức, hắn không hề do dự giơ tay đánh ngất người nọ, sau đó lạnh giọng quát: “Trói cậu ta lại trước! Những người còn lại không muốn giống như cậu ta thì về lều của tôi hết đi!”
Trong nháy mắt, bên ngoài lều chỉ còn lại bốn chúng tôi và bác trai trung niên gần như điên cuồng ở phía xa kia...
Tôi nhìn Mạo Khả Ngọc và hỏi bằng giọng điệu lạnh bằng: “Bây giờ làm sao đây?”
Kết quả ông cụ non này cũng chẳng thèm liếc tôi lấy một cái mà ra hiệu bằng mắt cho A Linh
A Linh lập tức gật đầu, sau đó làm đầu tàu gương mẫu lắc vang chuông đồng trên tay cô ta, muốn khống chế bác trai trung niên mặt đầy máu kia.
Nhưng rõ ràng tác dụng không lớn lắm..
Sau khi chuông đồng vang lên, bác trai trung niên chỉ tỏ ra mờ mịt trong ngắn ngủi, rồi nhanh chóng nhào tới phía chúng tôi đang đứng..
Mao Khả Ngọc lập tức giữ tay A Linh lại và nói: “Đừng lắc nữa!!”
Có lẽ A Linh cũng không ngờ chuông đồng của mình lại có lúc không dùng được, khuôn mặt nhỏ luống cuống đến đỏ bừng
Nhưng tôi không thể không nể sự can đảm của con nhóc này, đừng thấy tuổi cô ta không lớn, nhưng sự quyết đoán khi gặp chuyện không biết mạnh hơn tôi bao nhiêu lần đâu!
Sau khi tiếng chuông ngừng, bác trai trung niên làm động tác nghiêng tai lắng nghe, hình như muốn dựa vào âm thanh để tìm được chúng tôi..
Mao Khả Ngọc thấy thế bèn chầm chậm rút một con dao đi rừng có hình dạng kỳ lạ từ phía sau ra, sau đó lặng yên không một tiếng động di chuyển về phía bác trai trung niên.
Tôi thấy sát khí của Mao Khả Ngọc hiện ra, trong lòng lập tức trầm xuống, bác trai trung niên chỉ bị tà ma bám lên người, nhưng bản thân ông ấy còn sống mà? Sao có thể kết thúc một mạng người qua loa như thế? Nghĩ đến đây tôi lập tức muốn bước lên ngăn cản, đáng tiếc vẫn chậm một bước..
đành trơ mắt nhìn con dao đi rừng trong tay Mao Khả Ngọc xẹt qua cổ họng của bác trai trung niên! Máu nháy mắt bắn ra đầy đất, trong gió lạnh tràn ngập hơi nóng do máu người tỏa ra, màu đỏ và trắng đan xen trên nền tuyết, đánh thẳng vào thần kinh thị giác của tôi
“Mao Khả Ngọc, có phải mày điên rồi không? Ông ấy vẫn chưa chết cơ mà?!” Tôi giận dữ hét
Mao Khả Ngọc có con dao xuống nền tuyết, sau đó nói lạnh tanh: “Trong đội của tao không thể có một gánh nặng
Đối với bọn tao mà nói, một tiến sĩ mù là vô dụng...”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Trước kia, lúc chúng tôi gặp phải tình huống thế này đều có Chú Lê và chú họ ở bên
Bây giờ trong cả khu trại cũng chỉ có Mao Khả Ngọc có bản lĩnh hàng phục thứ dơ bẩn này, hắn không lên ai lên đây?
Nhưng không biết tại sao, Mao đại sự luôn tự cho mình là siêu phàm lại cũng có lúc lùi về phía sau, có vẻ tà ma này không đơn giản như vậy..
Lúc này tôi thầm thì hỏi Đinh Nhất: “Tình huống này là thế nào nhỉ? Là ai trong mấy người kia chết không cam lòng ư?”2Đinh Nhất lắc đầu đáp: “Khó mà nói, dầu gì những người đó cũng chết quá thảm, lòng có oán khí cũng là bình thường, chẳng qua hôm nay đúng vào đêm trăng non, hơn nữa ở đây âm hàn, bởi vậy mới xảy ra biển cố...” Đúng lúc này, bác trai trung niên vẫn luôn đưa lưng về phía chúng tôi đột nhiên ngừng khóc lóc, mà chợt xoay mặt về phía chúng tôi..
Khi cả đám chúng tôi nhìn thấy mặt ông ấy, toàn thân đều lạnh lẽo không chừa chỗ nào..
Trên mặt bác trai trung niên treo một nụ cười mỉm quái lạ, từng giọt nước mắt máu đang chảy ra từ hai hốc mắt đầy máu trên mặt ông ấy
Cùng lúc đó, trong tay của ông9ấy nâng hai tròng mắt đang bốc hơi nóng, sung sướng kêu to với chúng tôi: “Tôi tìm được mắt kính của mình rồi! Tôi tìm được mắt kính của mình rồi!”
Tôi nhìn máu đầy trên tay bác trai trung niên mà nhanh chóng hiểu ra là ông ấy tự tay móc trong mắt từ trong hốc mắt ra..
Dạ dày của tôi lập tức cuộn lên, suýt nữa đã nôn hết bữa tối ra ngoài
Có lẽ tiếng kêu của ông bác này làm ổn đến những người khác trong lều, trừ lão Triệu thì lúc này tất cả mọi người đều ra khỏi lểu
Mao Khả Ngọc thấy vậy lập tức quay đầu lại hét lớn: “Không được ra ngoài, tất cả trở lại hết trong lều đi!”
Nhưng tiếng hát6của hắn cũng đã chậm, sau khi mấy kẻ ban ngày vốn đã bị dọa phát sợ nhìn thấy dáng vẻ bác trai trung niên, lập tức tất cả đều là người ra tại chỗ, thậm chí lúc ấy còn có người trợn ngược mắt lên, hôn mê bất tỉnh
Cũng không thể trách bọn họ bị dọa thành như vậy, những phần tử trí thức bình thường chỉ biết ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu, nào có từng gặp trường hợp máu me quỷ quái như vậy bao giờ?
Lúc này Mao Khả Ngọc cũng hơi nóng nảy, hắn gào lên với đám tay chân: “Đưa tất cả bọn họ về lểu hết đi! Tất cả những người này đều thiểu dương khí, rất dễ bị tà ma ám0vào người! Nhanh lên!”
Tổi và Đinh Nhất nghe vậy cũng nhanh chóng chạy qua đó giúp
Hiện giờ có một người móc tròng mắt ra cũng đã khiến chúng tôi ăn đủ, nếu lại thêm mấy người nữa thì càng không thể xử lý được! Kết quả khi tôi và Đinh Nhất vươn tay kéo một vị tiến sĩ trẻ bị dọa ngồi bệt dưới đất, thì phát hiện với sức của tôi và Đinh Nhất mà lại không kéo được cậu ta?!
Tổi vội nhìn sang Đinh Nhất, nghĩ bụng cái quỷ gì đây?! Thằng nhãi này thoạt nhìn cũng chỉ khoảng 35, 40 ký, dưới tình huống bình thường, đừng nói là hai chúng tôi cùng kéo cậu ta, kể cả là một mình Đinh Nhất cũng nhẹ nhàng7lối cậu ta dậy được mà?!
Nhưng chúng tôi lôi kéo mãi mà cậu ta vẫn không nhúc nhích tí nào, chỉ gục đầu ngồi trên tuyết
Khi tôi còn do dự có cần vươn tay kéo thêm lần nữa không, đột nhiên cậu ta nói với giọng trầm thấp: “Vùng tuyết này lạnh quá! Tôi không muốn mãi mãi ở lại đây.” Lòng tôi bực bội nghĩ thầm, nếu cậu cảm thấy vùng tuyết này lạnh, sao còn ngồi dưới đất không chịu đứng dậy chứ? Lúc này Đinh Nhất đột ngột kéo tôi ra và nói: “Cách xa cậu ta một chút!” Anh ta vừa dứt lời, cái tên vừa rồi còn sống chết không lỗi dậy được dang tự mình đứng lên khỏi mặt tuyết..
Chỉ có điều khi cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi, tôi hiểu ngay tại sao vừa rồi Đinh Nhất sốt ruột muốn kéo tôi ra
Người đàn ông vừa rồi còn mặt mày hoảng sợ, lúc này lại đầy tử khí, hơn nữa hai mắt cậu ta đen đặc như mực, không có chút lòng trắng nào
Vài người vừa rồi còn đứng xung quanh cậu ta thấy tình huống này lập tức trốn rõ xa
Mao Khả Ngọc xoay người, phát hiện lại có thêm một người bị tà ma bám lên thân, hắn tức muốn hộc máu chạy về ngay lập tức, hắn không hề do dự giơ tay đánh ngất người nọ, sau đó lạnh giọng quát: “Trói cậu ta lại trước! Những người còn lại không muốn giống như cậu ta thì về lều của tôi hết đi!”
Trong nháy mắt, bên ngoài lều chỉ còn lại bốn chúng tôi và bác trai trung niên gần như điên cuồng ở phía xa kia...
Tôi nhìn Mạo Khả Ngọc và hỏi bằng giọng điệu lạnh bằng: “Bây giờ làm sao đây?”
Kết quả ông cụ non này cũng chẳng thèm liếc tôi lấy một cái mà ra hiệu bằng mắt cho A Linh
A Linh lập tức gật đầu, sau đó làm đầu tàu gương mẫu lắc vang chuông đồng trên tay cô ta, muốn khống chế bác trai trung niên mặt đầy máu kia.
Nhưng rõ ràng tác dụng không lớn lắm..
Sau khi chuông đồng vang lên, bác trai trung niên chỉ tỏ ra mờ mịt trong ngắn ngủi, rồi nhanh chóng nhào tới phía chúng tôi đang đứng..
Mao Khả Ngọc lập tức giữ tay A Linh lại và nói: “Đừng lắc nữa!!”
Có lẽ A Linh cũng không ngờ chuông đồng của mình lại có lúc không dùng được, khuôn mặt nhỏ luống cuống đến đỏ bừng
Nhưng tôi không thể không nể sự can đảm của con nhóc này, đừng thấy tuổi cô ta không lớn, nhưng sự quyết đoán khi gặp chuyện không biết mạnh hơn tôi bao nhiêu lần đâu!
Sau khi tiếng chuông ngừng, bác trai trung niên làm động tác nghiêng tai lắng nghe, hình như muốn dựa vào âm thanh để tìm được chúng tôi..
Mao Khả Ngọc thấy thế bèn chầm chậm rút một con dao đi rừng có hình dạng kỳ lạ từ phía sau ra, sau đó lặng yên không một tiếng động di chuyển về phía bác trai trung niên.
Tôi thấy sát khí của Mao Khả Ngọc hiện ra, trong lòng lập tức trầm xuống, bác trai trung niên chỉ bị tà ma bám lên người, nhưng bản thân ông ấy còn sống mà? Sao có thể kết thúc một mạng người qua loa như thế? Nghĩ đến đây tôi lập tức muốn bước lên ngăn cản, đáng tiếc vẫn chậm một bước..
đành trơ mắt nhìn con dao đi rừng trong tay Mao Khả Ngọc xẹt qua cổ họng của bác trai trung niên! Máu nháy mắt bắn ra đầy đất, trong gió lạnh tràn ngập hơi nóng do máu người tỏa ra, màu đỏ và trắng đan xen trên nền tuyết, đánh thẳng vào thần kinh thị giác của tôi
“Mao Khả Ngọc, có phải mày điên rồi không? Ông ấy vẫn chưa chết cơ mà?!” Tôi giận dữ hét
Mao Khả Ngọc có con dao xuống nền tuyết, sau đó nói lạnh tanh: “Trong đội của tao không thể có một gánh nặng
Đối với bọn tao mà nói, một tiến sĩ mù là vô dụng...”