Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
* Năm nhược và ba thiếu.
Chú họ nghe thím nói mình là Nhị sư huynh thì ngạc nhiên hỏi: “Nhị sư huynh là ai?”
Tôi nín cười đến nghẹn thở: “Là Trư Bát Giới ạ!”
Chú họ đặt bát dưa chua hầm miến xuống bàn rồi nói: “Thôi đi thôi đi, có bà mới là Trư Bát Giới ấy!”
Tôi nhìn một bàn toàn các món ăn Đông Bắc, bụng kêu ọc ọc đòi ăn. Đã bao nhiêu năm rồi không được ăn các món Đông Bắc chính tông, hôm nay nhất định phải bù một bữa cho thật đã mới được.
Chú họ nhắc lại câu mà năm đó chú từng nói: “Nào Tiến Bảo, ăn thoải mái vào nhé!”
Sau bữa ăn, tôi đỡ bụng nằm vật ra giường không muốn nhúc nhích. Lúc này trời đang có tuyết rơi, thím họ nhìn thời tiết rồi nói: “Tuyết rơi rồi, tuyết lành báo hiệu một năm được mùa!”
Tôi đi cả một ngày đường nên rất mệt, lại vừa ăn no căng bụng nên càng thêm uể oải. Thím họ đưa tôi đến căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ ở tầng hai để nghỉ ngơi.
Tôi nhìn sơ căn phòng, phát hiện là giường mới, chắc nghe nói tôi sẽ đến nên thím đi mua. Tôi không nói nhiều, cởi quần áo rồi chui vào chăn, chăn bông mềm mềm đắp lên người quá thoải mái. Giờ mà có cho làm Hoàng đế thì tôi cũng không đổi!
Nằm trong ổ chăn thoải mái như vậy nhưng tôi vẫn không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt là lại nghĩ đến bố mẹ mình. Thực ra tôi bị mất ngủ lâu rồi, từ sau khi bố mẹ xảy ra chuyện, vẫn chưa có đêm nào tôi được an giấc.
Không biết đã mơ màng được bao lâu, mãi cho đến khi tôi cảm thấy trên mặt ngứa ngáy mới tiện tay gạt ra, sau đó tiếp tục nhắm mắt trở mình.
Nhưng không ngờ một lát sau cảm giác ngứa ngáy lại xuất hiện, giống như có người đang cầm thứ gì đó cọ lên mặt mình? Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ chú họ đang trêu, nên tôi lẩm bẩm: “Chú họ, đừng trêu cháu…”
“Cháu trai lớn, nhớ chú không?” Một giọng nói mát lạnh mang theo ý cười vang lên bên tai tôi.
Tôi giật mình bò dậy, đến khi nhìn thấy người trước mặt thì lại càng kinh hãi đến mức không thốt ra lời…
Trang Hà mặc đồ trắng đang ngồi ở đầu giường nhìn tôi, nở nụ cười như có như không!
“Anh, sao anh lại ở đây?” Tôi sợ hãi, nói.
Trang Hà mỉm cười: “Đừng sợ, hôm qua nghe chú cậu nói cậu sẽ tới đây, cho nên hôm nay tôi mới muốn tới thăm cậu trước khi năm mới đến, sau Tết tôi còn phải đi có việc!”
Bị một lão hồ ly đực quan tâm, tôi lại có cảm giác như mình đang ăn phải một con ruồi, vội vàng cảm ơn và xin miễn: “Cám ơn anh, hơn nửa đêm rồi còn đến thăm, nếu không phải tâm lý tôi vững thì chắc đã bị anh hù chết rồi!”
Ai ngờ Trang Hà lại cong miệng lên: “Không đâu, mạng cậu dai lắm, chỉ có cậu khắc chết người ta chứ làm sao bị tôi hù chết được?”
Lòng tôi nặng lại: “Anh nói cái gì? Mệnh tôi sẽ khắc chết người khác?!”
Trang Hà tỏ vẻ như vừa lỡ lời, vội che miệng mình lại: “Ai, sao lại nói ra rồi, chú họ của cậu không cho tôi nói!”
Nhìn dáng vẻ không đứng đắn của Trang Hà, lòng tôi đầy hoài nghi, không biết thằng cha này nói thật hay giả…
“Làm sao? Cậu không tin à? Không tin cũng được, tôi chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở cậu thôi. Muốn chị gái cậu tỉnh lại thì ít tới thăm đi, rồi sẽ có ngày cô bé tỉnh lại. Nếu không thì sớm muộn gì cô bé cũng đi theo cha mẹ cậu!” Trang Hà tỏ vẻ dữ tợn nói với tôi.
“Anh!” Tôi tức giận vì câu nói của anh ta, không thốt ra lời.
Trang Hà thấy tôi tức thật thì vuốt tóc tôi và nói: “Được rồi, được rồi, tôi không đùa với cậu đâu, có mấy lời chú họ cậu không đành lòng nói nên giờ tôi mới nói cho cậu biết. Mệnh của cậu có thân duyên rất cạn, cha mẹ cậu đến bây giờ mới xảy ra chuyện đã là có vận khí tốt rồi!”
Nghe Trang Hà nói thế, đầu óc tôi trống rỗng, chẳng lẽ thật sự bởi vì tôi nên bố mẹ mới chết thảm như thế?
Trang Hà thấy tôi ngây người mãi không nói gì, bèn tiếp tục: “Mệnh của cậu là ngũ tệ tam khuyết, năm đó mặc dù chú họ cậu đã nghịch thiên cải mệnh cho cậu, nhưng số cậu đã định là cả đời cô độc, không nhà không người thân.”
“Anh câm miệng!” Tôi không nhịn nổi nữa nên bùng nổ, mặc kệ thằng cha này có phải là lão hồ ly tinh già hay không, cứ xông tới cho anh ta một đấm đã. Không ngờ Trang Hà không thèm tránh né, cứ thế hứng trọn cú đấm này của tôi.
Nhưng khi tôi muốn vung cú thứ hai, thì cơ thể bỗng bị một lực rất mạnh đè xuống, khiến tôi không thể động đậy được…
Tôi ngẩng lên nhìn, thì ra là Trang Hà đang nằm đè lên người mình. Tôi tức giận trừng mắt, vừa đá đấm, vừa mắng: “Cái con hồ ly tinh chết tiệt này, cút xuống, ông muốn làm thịt mi, muốn làm thịt mi!!”
Nhưng thằng cha này cao hơn tôi cả nửa cái đầu, nên tôi không đẩy anh ta ra được. Đẩy được một lúc thì cả người mệt nhoài, xụi lơ trên giường…
“Sao thế? Không đá đấm lung tung nữa à? Thế thì cậu ngủ một giấc đi nhé!” Trang Hà vừa dứt lời, tôi cảm thấy người nhẹ bẫng, sức nặng vừa rồi ép trên người đã hoàn toàn biến mất.
Tôi giận dữ ngồi dậy nhìn chung quanh một hồi, phát hiện trong phòng làm gì còn bóng dáng Trang Hà nữa?
Bị anh ta làm cho tức giận như vậy, trong đầu tôi gào thét, cơ thể lại mệt mỏi đến nhấc tay cũng không nổi, chẳng bao lâu lại thiếp đi mất.
Tôi ngủ giấc này rất ngon, mãi đến khi thím gọi xuống ăn cơm thì mới tỉnh… Có lẽ đã quá lâu không được ngủ đã đời, nên tôi có cảm giác không muốn ra khỏi chăn.
Nhưng vào lúc này, cái bụng của tôi lại réo inh ỏi. Nghĩ tới thức ăn thím họ làm rất ngon, nên tôi đành cắn răng bò xuống giường. Lúc xuống lầu đã thấy chú đang ngồi trên bàn cơm chờ.
Cái mặt mo của tôi đỏ ửng, ngượng ngùng nói: “Đêm qua cháu ngủ không ngon, nên buổi sáng không dậy được.”
Chú họ cười ầm lên: “Thế ăn xong lại lên ngủ tiếp, cháu cứ yên tâm, ở trong nhà chú thích làm gì thì làm, cháu vui là được!”
Tôi buồn cười, lại còn thích làm gì thì làm, tôi đâu còn là đứa trẻ năm đó nữa? Có thể làm gì? Chẳng nhẽ lại trèo cây bắt chim, xuống đấy trộm gà à!
Lúc này, thím họ bê một bát bánh bao to nóng hôi hổi lên, sau đó thím múc cho hai chúng tôi thêm một bát cháo nữa. Tôi cắn một miếng bánh bao, trời ạ, nhân bên trong lại là món thịt ngâm dưa chua!
Thế là tôi cứ thế ăn một miếng bánh bao lại húp một thìa cháo, ăn nhanh đến mức răng hàm cũng sắp rơi ra ngoài! Tôi thầm cảm thán không ngớt, ở bên cạnh người thân vẫn là tốt nhất!
Ăn cơm xong, chú họ lôi chiếc xe ba bánh chạy bằng điện vừa mua năm ngoái ra, rồi kéo tôi cùng sang thôn bên cạnh đi chợ phiên. Nghe nói phiên chợ này chỉ có ở trước thềm năm mới. Xe ba bánh điện được chú chụp thêm một tấm bạt ở trên, vừa chống mưa vừa giữ ấm được, chúng tôi ngồi ở trong cũng không thấy lạnh.
Đi trên đường, tôi nhìn những người tới người lui nhộn nhịp ở chợ, đột nhiên hỏi chú họ một vấn đề: “Chú à, mệnh của cháu là ngũ tệ tam khuyết ạ?”