Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1472
Chương 1472: Lão triệu mất tích
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Ông Vương nghe thấy chúng tôi nói đã quét dọn “sạch sẽ” biệt thự cổ của ông ta thì kích động lắm
Lúc sau Chú Lê còn hỏi ông ta về chiếc ghế gỗ hoàng hoa lê kia, vì sao đây rõ ràng là một chiếc ghế hoàng hoa lê thực sự, mà lại được đặt giữa một đống đồ giả?
Ông Vương nghe thể thì thở dài, sau đó mới nói với Chú Lê, thật ra dối ghế bành này ông ta đã bỏ ra một số tiền lớn để mua nó, đây chính là đối ghế gỗ hoàng hoa lê từ thời đại Minh Thanh.
Vậy mà khi ông ta tìm một cao nhân đến thì lại phát hiện dây là hàng mới được làm cũ, mặc dù nó đúng là gỗ hoàng hoa lê, nhưng lại mang phong cách hiện đại mà không phải dời2nhà Minh Thanh
Thế là cuối cùng ông Vương vẫn giữ nguyên tắc của mình, ném chiếc ghế gỗ hoàng hoa lê vào giữa đống học phí” đó.
Chính vì chuyện này mà mỗi khi nói về ông Vương, Chú Lê lại than thở: “Trước đây chú luôn cảm thấy ông Vương là một lão nhà giàu mới nổi, cứ có tiền là mua đồ cổ mà thật ra thì chả hiểu cái quái gì
Nhưng sau khi ông ta mua hàng giả về xong lại không lừa bán cho người khác, cách làm này thật khiến người khác phải nể phục.”
Sau đó đến lúc trả tiền, ông Vương đưa đôi ghế bành kia cho Chú Lê rồi nói: “Mặc dù đây không phải một đôi ghế gỗ hoàng hoa lê từ thời Minh Thanh, nhưng nó thực sự là gỗ hoàng hoa lệ, nếu đặt nó giữa9một đám đồ dởm cũng đáng tiếc, nhưng nếu tôi lấy ra nhìn thì lại thấy phiền lòng..
Thế chẳng bằng đưa nó cho ông, ông đừng chê nó là một đôi ghế gỗ hoàng hoa lê làm giả thời nhà Minh Thanh nhé!”
Chú Lê nghe thể vội nói: “Làm sao lại chế chứ? Hiện giờ gỗ hoàng hoa lê ở Hải Nam cũng không còn nhiều, chiếc ghế này rất có giá trị cất giữ, nếu ông đã đồng ý bỏ đi những thứ mình yêu thích, vậy tôi cũng không khách sáo.”
Thật ra theo tôi thấy, Chú Lê khá thích đôi ghế bành này, trông nó cao cấp hơn nhiều chiếc ghế gỗ lim ở nhà chủ! Sau đó vài ngày tôi gọi điện cho lão Triệu, hỏi anh ấy về phương thuốc mà ông Đoàn Thụ Lý đưa cho thế nào? Anh ấy6trở về có cẩn thận nghiên cứu hay không? Lão Triệu hưng phấn trả lời tôi rằng hiện giờ đang viết một luận văn liên quan đến phương thuốc này, đến lúc đó sẽ công bố trên một tạp chí khoa học quốc tế, chắc chắn sẽ làm cho giới y học chấn động! Tôi nghe xong dặn dò lão Triệu: “Anh cũng đừng quá mê tín vào phương thuốc này, dù sao nó được nói ra từ miệng một lão quỷ, quỷ hay nói linh tinh anh có biết không?” Lão Triệu nghe thế cười nói với tôi: “Cậu cứ yên tâm đi, anh phải làm thí nghiệm trước chứ không có số liệu cụ thể làm sao có thể tin tưởng phương thuốc này? Cậu cứ chờ tin tốt của anh đi!”
Tôi thấy thái độ nhiệt tình của lão Triệu cao như thế,0xem ra phương thuốc Hồng Hoàn này quả thực rất thần kỳ! Nhưng lúc đó tôi cũng không ngờ được, một phương thuốc nói ra từ miệng quỷ lại mang đến cho lão Triệu một lần nguy hiểm trước giờ chưa từng có...
Lúc đầu tôi không để chuyện này trong lòng, lúc trước nghĩ đến muốn đưa phương thuốc này cho lão Triệu bởi vì anh ấy thực sự là một thầy thuốc tốt, tuyệt đối sẽ không vì lợi ích mà bán đi phương thuốc này..
Mà tôi cũng tra tìm trên mạng trang tạp chí quốc tế về y học đó, mẹ nó chứ, toàn là tiếng Anh, kể cả có đăng lên tôi cũng đâu có hiểu?
Nhưng không ngờ một tháng sau, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Chiêu Tài, giọng chị ấy nghe qua điện thoại khá bối rối, tôi7nghe là biết đã có chuyện xảy ra! “Chị trước tiên đừng có gấp, nói rõ ràng mọi chuyện cho em...” Tôi kiên nhẫn bảo
Chiêu Tài nghe xong đợi cảm xúc bình tĩnh mới nói: “Anh rể cậu mất tích rồi.”
Tôi nghe mà sững sờ, cứ ngỡ mình nghe nhầm, tôi bảo Chiêu Tài nói lại lần nữa
Lần này tôi nghe rất rõ ràng, chính xác Chiêu Tài nói là: “Anh rể cậu mất tích...”
Sau đó Chiêu Tài nói cho tôi biết, trong một tháng gần đây, lão Triệu vì tập trung vào một bản luận văn mà vẫn luôn không về nhà, anh ấy cứ chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và phòng thí nghiệm
Chiêu Tài biết lão Triệu chắc chắn gặp một đề tài vô cùng hứng thú, cho nên mới mất ăn mất ngủ như thế, bởi vậy chị ấy cũng không làm phiền lão Triệu, thậm chí cả điện thoại cũng vài ngày mới gọi một lần.
Nhưng hôm qua, khi Chiêu Tài gọi điện cho lão Triệu như thường lệ, lại phát hiện điện thoại không thể nào kết nối được..
Thế là Chiêu Tài lập tức gọi điện cho cơ quan của lão Triệu, vậy mà lại nhận được câu trả lời là lão Triệu vì muốn làm một đề tài nên đã không đến chỗ làm một tuần rồi.
Chiều Tài tính một lúc thấy mình cũng đã gần một tuần không gọi cho lão Triệu, chẳng lẽ anh ấy đã gặp chuyện gì đó ở phòng thí nghiệm? Sau đó Chiêu Tài lập tức chạy tới phòng thí nghiệm, và gặp người bảo vệ là Tiểu Tôn ở cửa, cậu ta nói với Chiêu Tài năng lão Triệu đã hai ngày không tới phòng thí nghiệm.
Đến lúc này Chiếu Tài thật sự ngơ ngác, điện thoại không gọi được, bệnh viện nói anh ấy xin phép nghỉ để làm đề tài, bảo vệ phòng thí nghiệm thì nói mấy ngày nay anh ấy không đến, vậy cuối cùng lão Triệu đi đâu? Nghe Chiêu Tài nói tới đây, tôi vội vàng hỏi: “Vậy chị báo cảnh sát chưa?” Chiều Tài nghe thế lo lắng nói: “Chị muốn báo cảnh sát nhưng không biết nói với họ thể nào, bởi vì căn bản là chị không biết anh ấy mất tích hôm nào.” Tôi nghe xong liền trách: “Chị của em ơi! Chị thật vô tâm quá, người đàn ông của mình mất tích vài ngày mới phát hiện.” Nghe tôi nói thế, Chiêu Tài gấp đến sắp khóc, giọng chị ấy xen lẫn tiếng khóc nức nở: “Trước đây lúc anh ấy làm đề tài bọn chị vẫn luôn như thế này, lão Triệu mà vào phòng thí nghiệm là không biết trời đất gì nữa, chị chỉ sợ quấy rầy anh ấy! Từ trước đến giờ có sao đâu, ai biết được anh ấy chỉ là một bác sĩ mà làm cái đề tài cũng mất tích chứ!” Tôi nghe giọng Chiêu Tài thật sự sốt ruột, bèn nhẹ giọng an ủi: “Chị trước tiên đừng quá sốt ruột, em đi tìm người giúp đỡ cùng tìm kiếm, chị nhắn địa chỉ phòng thí nghiệm của lão Triệu cho em! Bây giờ chị cũng đừng đi lung tung, cứ về nhà chờ tin của em.”
Trấn an được Chiều Tài xong, tôi lập tức gọi cho Viện Mục Dã, hỏi cậu ta hôm nay có rảnh không, có thể giúp tôi một việc hay không?
Cậu ta cười và nói: “Hôm nay là lượt nghỉ của tôi, sao thế? Có chuyện gì à?” Tôi nghe thể thở dài nói: “Anh rể của tôi mất tích rồi.”
Viên Mục Dã giật mình hỏi: “Anh nói bác sĩ Triệu á? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói kỹ càng một chút...”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lúc sau Chú Lê còn hỏi ông ta về chiếc ghế gỗ hoàng hoa lê kia, vì sao đây rõ ràng là một chiếc ghế hoàng hoa lê thực sự, mà lại được đặt giữa một đống đồ giả?
Ông Vương nghe thể thì thở dài, sau đó mới nói với Chú Lê, thật ra dối ghế bành này ông ta đã bỏ ra một số tiền lớn để mua nó, đây chính là đối ghế gỗ hoàng hoa lê từ thời đại Minh Thanh.
Vậy mà khi ông ta tìm một cao nhân đến thì lại phát hiện dây là hàng mới được làm cũ, mặc dù nó đúng là gỗ hoàng hoa lê, nhưng lại mang phong cách hiện đại mà không phải dời2nhà Minh Thanh
Thế là cuối cùng ông Vương vẫn giữ nguyên tắc của mình, ném chiếc ghế gỗ hoàng hoa lê vào giữa đống học phí” đó.
Chính vì chuyện này mà mỗi khi nói về ông Vương, Chú Lê lại than thở: “Trước đây chú luôn cảm thấy ông Vương là một lão nhà giàu mới nổi, cứ có tiền là mua đồ cổ mà thật ra thì chả hiểu cái quái gì
Nhưng sau khi ông ta mua hàng giả về xong lại không lừa bán cho người khác, cách làm này thật khiến người khác phải nể phục.”
Sau đó đến lúc trả tiền, ông Vương đưa đôi ghế bành kia cho Chú Lê rồi nói: “Mặc dù đây không phải một đôi ghế gỗ hoàng hoa lê từ thời Minh Thanh, nhưng nó thực sự là gỗ hoàng hoa lệ, nếu đặt nó giữa9một đám đồ dởm cũng đáng tiếc, nhưng nếu tôi lấy ra nhìn thì lại thấy phiền lòng..
Thế chẳng bằng đưa nó cho ông, ông đừng chê nó là một đôi ghế gỗ hoàng hoa lê làm giả thời nhà Minh Thanh nhé!”
Chú Lê nghe thể vội nói: “Làm sao lại chế chứ? Hiện giờ gỗ hoàng hoa lê ở Hải Nam cũng không còn nhiều, chiếc ghế này rất có giá trị cất giữ, nếu ông đã đồng ý bỏ đi những thứ mình yêu thích, vậy tôi cũng không khách sáo.”
Thật ra theo tôi thấy, Chú Lê khá thích đôi ghế bành này, trông nó cao cấp hơn nhiều chiếc ghế gỗ lim ở nhà chủ! Sau đó vài ngày tôi gọi điện cho lão Triệu, hỏi anh ấy về phương thuốc mà ông Đoàn Thụ Lý đưa cho thế nào? Anh ấy6trở về có cẩn thận nghiên cứu hay không? Lão Triệu hưng phấn trả lời tôi rằng hiện giờ đang viết một luận văn liên quan đến phương thuốc này, đến lúc đó sẽ công bố trên một tạp chí khoa học quốc tế, chắc chắn sẽ làm cho giới y học chấn động! Tôi nghe xong dặn dò lão Triệu: “Anh cũng đừng quá mê tín vào phương thuốc này, dù sao nó được nói ra từ miệng một lão quỷ, quỷ hay nói linh tinh anh có biết không?” Lão Triệu nghe thế cười nói với tôi: “Cậu cứ yên tâm đi, anh phải làm thí nghiệm trước chứ không có số liệu cụ thể làm sao có thể tin tưởng phương thuốc này? Cậu cứ chờ tin tốt của anh đi!”
Tôi thấy thái độ nhiệt tình của lão Triệu cao như thế,0xem ra phương thuốc Hồng Hoàn này quả thực rất thần kỳ! Nhưng lúc đó tôi cũng không ngờ được, một phương thuốc nói ra từ miệng quỷ lại mang đến cho lão Triệu một lần nguy hiểm trước giờ chưa từng có...
Lúc đầu tôi không để chuyện này trong lòng, lúc trước nghĩ đến muốn đưa phương thuốc này cho lão Triệu bởi vì anh ấy thực sự là một thầy thuốc tốt, tuyệt đối sẽ không vì lợi ích mà bán đi phương thuốc này..
Mà tôi cũng tra tìm trên mạng trang tạp chí quốc tế về y học đó, mẹ nó chứ, toàn là tiếng Anh, kể cả có đăng lên tôi cũng đâu có hiểu?
Nhưng không ngờ một tháng sau, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Chiêu Tài, giọng chị ấy nghe qua điện thoại khá bối rối, tôi7nghe là biết đã có chuyện xảy ra! “Chị trước tiên đừng có gấp, nói rõ ràng mọi chuyện cho em...” Tôi kiên nhẫn bảo
Chiêu Tài nghe xong đợi cảm xúc bình tĩnh mới nói: “Anh rể cậu mất tích rồi.”
Tôi nghe mà sững sờ, cứ ngỡ mình nghe nhầm, tôi bảo Chiêu Tài nói lại lần nữa
Lần này tôi nghe rất rõ ràng, chính xác Chiêu Tài nói là: “Anh rể cậu mất tích...”
Sau đó Chiêu Tài nói cho tôi biết, trong một tháng gần đây, lão Triệu vì tập trung vào một bản luận văn mà vẫn luôn không về nhà, anh ấy cứ chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và phòng thí nghiệm
Chiêu Tài biết lão Triệu chắc chắn gặp một đề tài vô cùng hứng thú, cho nên mới mất ăn mất ngủ như thế, bởi vậy chị ấy cũng không làm phiền lão Triệu, thậm chí cả điện thoại cũng vài ngày mới gọi một lần.
Nhưng hôm qua, khi Chiêu Tài gọi điện cho lão Triệu như thường lệ, lại phát hiện điện thoại không thể nào kết nối được..
Thế là Chiêu Tài lập tức gọi điện cho cơ quan của lão Triệu, vậy mà lại nhận được câu trả lời là lão Triệu vì muốn làm một đề tài nên đã không đến chỗ làm một tuần rồi.
Chiều Tài tính một lúc thấy mình cũng đã gần một tuần không gọi cho lão Triệu, chẳng lẽ anh ấy đã gặp chuyện gì đó ở phòng thí nghiệm? Sau đó Chiêu Tài lập tức chạy tới phòng thí nghiệm, và gặp người bảo vệ là Tiểu Tôn ở cửa, cậu ta nói với Chiêu Tài năng lão Triệu đã hai ngày không tới phòng thí nghiệm.
Đến lúc này Chiếu Tài thật sự ngơ ngác, điện thoại không gọi được, bệnh viện nói anh ấy xin phép nghỉ để làm đề tài, bảo vệ phòng thí nghiệm thì nói mấy ngày nay anh ấy không đến, vậy cuối cùng lão Triệu đi đâu? Nghe Chiêu Tài nói tới đây, tôi vội vàng hỏi: “Vậy chị báo cảnh sát chưa?” Chiều Tài nghe thế lo lắng nói: “Chị muốn báo cảnh sát nhưng không biết nói với họ thể nào, bởi vì căn bản là chị không biết anh ấy mất tích hôm nào.” Tôi nghe xong liền trách: “Chị của em ơi! Chị thật vô tâm quá, người đàn ông của mình mất tích vài ngày mới phát hiện.” Nghe tôi nói thế, Chiêu Tài gấp đến sắp khóc, giọng chị ấy xen lẫn tiếng khóc nức nở: “Trước đây lúc anh ấy làm đề tài bọn chị vẫn luôn như thế này, lão Triệu mà vào phòng thí nghiệm là không biết trời đất gì nữa, chị chỉ sợ quấy rầy anh ấy! Từ trước đến giờ có sao đâu, ai biết được anh ấy chỉ là một bác sĩ mà làm cái đề tài cũng mất tích chứ!” Tôi nghe giọng Chiêu Tài thật sự sốt ruột, bèn nhẹ giọng an ủi: “Chị trước tiên đừng quá sốt ruột, em đi tìm người giúp đỡ cùng tìm kiếm, chị nhắn địa chỉ phòng thí nghiệm của lão Triệu cho em! Bây giờ chị cũng đừng đi lung tung, cứ về nhà chờ tin của em.”
Trấn an được Chiều Tài xong, tôi lập tức gọi cho Viện Mục Dã, hỏi cậu ta hôm nay có rảnh không, có thể giúp tôi một việc hay không?
Cậu ta cười và nói: “Hôm nay là lượt nghỉ của tôi, sao thế? Có chuyện gì à?” Tôi nghe thể thở dài nói: “Anh rể của tôi mất tích rồi.”
Viên Mục Dã giật mình hỏi: “Anh nói bác sĩ Triệu á? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói kỹ càng một chút...”