Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1440
Chương 1440: Trong nhà có chuyện
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Từ đầu đến cuối, âm hồn ám trong nhà anh luôn là Thái Tiểu Hạo, chứ không phải cha anh, Lưu Hải Phúc!”
Lưu Duệ cười bị thảm: “Nếu ngay từ đầu tôi biết đó là cậu ta, thì tôi đã bỏ không căn nhà đó, mọi chuyện sẽ không phát triển đến bước này...”
“Có một chuyện từ đầu đến giờ tôi vẫn không nghĩ ra, tiền tài đối với anh quan trọng như vậy sao? Loại người như tôi yêu tiền là chuyện bình thường, vì chúng tôi là người không có tiền, nhưng anh..
là người ngậm thìa vàng lớn lên, tại sao đối với tiền bạc lại chấp nhất như vậy?” Tôi nói ra nghi ngờ trong lòng mình.
Lưu Duệ thấy tôi hỏi vậy liền cười khổ, lắc đầu và2nói: “Mỗi người mỗi chuyện, chuyện của tôi các cậu không hiểu được...”
Tôi than nhẹ: “Chẳng lẽ Lưu Hải Phúc không phải cha ruột của anh?” Sắc mặt Lưu Duệ trở nên xanh lét, nhẫn nhịn mãi mới gằn từng chữ: “Nếu ông ta không phải là cha ruột của tôi, tôi đã không hận ông ta đến như thế này...” Tôi vội hỏi tiếp: “Có ý gì?” Không ngờ, Lưu Duệ lại tỏ vẻ giảo hoạt: “Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?”.
Tôi tức giận: “Anh cho rằng chuyện anh giết Thái Tiểu Hạo có thể che giấu được sao? Cảnh sát đã tìm được thi thể Thái Tiểu Hạo, còn tìm được cả điện thoại di động chốn cùng cậu ta, đến lúc đó chứng cứ đầy đủ,9tôi xem anh chổi thế nào? Hiện nay cảnh sát đang chờ anh tự thủ để hưởng khoan hồng
Nếu để họ đưa chứng cứ ra bắt anh nhận tội, đến lúc đó có hối hận cũng muộn rồi!”
Lưu Duệ nghe xong nhún vai nói: “Hối hận? Trong đời tôi, trừ việc là con của Lưu Hải Phúc ra, những chuyện khác không có gì để hối hận cả!”
Triệu Tinh Vũ thấy Lưu Duệ đã chịu nói chuyện, vội rèn sắt khi còn nóng: “Chuyện đã đến bước này, tôi khuyên anh nên thành khẩn khai báo mọi chuyện, như vậy đối với anh cũng không có gì không tốt...” Lưu Duệ cầm cốc nước tôi rót cho anh ta lên, ung dung uống một ngụm, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi6và Thái Tiểu Hạo không có bất cứ thù hận gì, giết cậu ta..
đơn giản là muốn cậu ta chết!” “Vì cậu ta và Lưu Hải Phúc chung thì sao?” Tôi không hiểu nên hỏi.
Lưu Duệ nghe xong từ từ nhắm mắt lại, ngay khi chúng tôi cho rằng anh ta sẽ tiếp tục im lặng, đột nhiên anh ta mở to mắt nói: “Đúng, cũng vì cậu ta tham tiền, lại có thể đồng ý chia sẻ tuổi thọ của mình với người khác, một kẻ không biết trân quý sinh mạng như vậy, chết có gì đáng tiếc?”
Tôi nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Lưu Duệ, oán hận trong lòng anh ta nhất định phải rất sâu nặng, tôi tiếp tục dò hỏi: “Được, không nói về0Thái Tiểu Hạo nữa, nói một chút về Lưu Hải Phúc nhé? Dầu gì ông ta cũng là cha ruột của anh, anh hận ông ta đến thế sao?”.
Lưu Duệ căm hận nói: “Hừ! Nếu như có thể chọn, tôi thà chọn một kẻ lang thang trên đường làm cha ruột tối! Nói ra cũng không sợ cậu chê cười, cha ruột tối chính là một tên súc sinh, dù tội giết người, cũng tử tế hơn ông ta gấp trăm lần!”
Tôi và Triệu Tinh Vũ đều rùng mình, vì rốt cuộc Lưu Duệ đã thừa nhận mình giết người, tiếp theo chính là phải biết rõ lý do tại sao anh ta làm như vậy? Theo lý mà nói, anh ta đâu nhất thiết phải làm vậy, nếu anh ta7không hận Lưu Hải Phúc đến thế, vì sao anh ta lại làm chuyện hủy hoại tương lai của mình
“Có thể nói một chút nguyên nhân vì sao anh hận ông ta được không? Dù sao anh cũng là con trai duy nhất của ông ta, gia sản của ông ta trước sau gì cũng thuộc về anh cơ mà?” Tôi vẫn chưa hiểu lắm.
Lưu Duệ dùng tay ra sức vuốt mặt, lấy lại tinh thần, sau đó nhìn tôi, anh ta dùng giọng nặng nề nói: “Tôi có thể nói hết mọi chuyện cho cậu..
có điều tôi có một điều kiện.” Triệu Tinh Vũ định phản đối thì bị tôi ngăn lại: “Điều kiện gì, anh nói thử xem..
nhưng tôi nói trước, nếu là chuyện phạm pháp tôi không có gan làm đâu!” Lưu Duệ thấy tôi nói vậy bèn cười khẽ: “Yên tâm, điều tôi muốn cậu giúp, dĩ nhiên là trong khả năng của cậu.” Tôi gật đầu: “Được, anh nói đi...”
Sau đó Lưu Duệ kể cho chúng tôi nghe lý do vì sao anh ta hận cha mình như vậy, bởi vì ông ta không phải người, ông ta là một kẻ cặn bã! Từ nhỏ Lưu Duệ đã bị cha mẹ đưa ra nước ngoài học tập, lúc đó trong lòng anh ta, cha mẹ vẫn rất hạnh phúc, anh ta luôn nghĩ tình cảm của cha mẹ mình rất sâu nặng
Nhưng năm Lưu Duệ mười ba tuổi, trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện, mẹ của anh ta là Trịnh Tú Vân mất tích: Xảy ra chuyện lớn như vậy, Lưu Duệ lập tức chạy về nhà
Nhưng sau khi anh ta quay về mới biết, thật ra mẹ anh ta không phải mất tích, mà bà đã bỏ trốn theo một gã cấp dưới đến Philippines! Khi đó, mặc dù Lưu Duệ mới mười ba tuổi, nhưng vì đã sống tự lập từ nhỏ nên rất trưởng thành, anh ta hiểu bỏ trốn nghĩa là gì...
Anh ta không thể tưởng tượng được người mẹ lúc nào cũng yếu ớt nhu nhược của mình lại ôm tiền chạy trốn cùng kế toán của công ty! Mặc dù bao nhiêu người, kể cả cha anh ta là Lưu Hải Phúc nói đó là sự thật, nhưng Lưu Duệ vẫn không tin.
Vì từ nhỏ anh ta đã biết, mẹ anh ta vô cùng yêu cha mình, năm đó vì để kết hôn với cha anh ta, bà còn suýt chút nữa đã đoạn tuyệt tình cha con với ông ngoại, nên anh ta không tin mẹ anh ta sẽ vì thứ gọi là “tình yêu” mà vứt bỏ những thứ mình đã cố gắng có được...
Lúc đó rất nhiều người khuyên Lưu Hải Phúc báo cảnh sát, nhưng Lưu Hải Phúc nói đó là lựa chọn của Tú Vân, ông ta sẽ không báo cảnh sát, cũng không truy cứu chuyện này, bởi vì so với số tiền kia, ông ta quan tâm đến chuyện sau này Tú Vân có sống tốt hay không hơn.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lưu Duệ cười bị thảm: “Nếu ngay từ đầu tôi biết đó là cậu ta, thì tôi đã bỏ không căn nhà đó, mọi chuyện sẽ không phát triển đến bước này...”
“Có một chuyện từ đầu đến giờ tôi vẫn không nghĩ ra, tiền tài đối với anh quan trọng như vậy sao? Loại người như tôi yêu tiền là chuyện bình thường, vì chúng tôi là người không có tiền, nhưng anh..
là người ngậm thìa vàng lớn lên, tại sao đối với tiền bạc lại chấp nhất như vậy?” Tôi nói ra nghi ngờ trong lòng mình.
Lưu Duệ thấy tôi hỏi vậy liền cười khổ, lắc đầu và2nói: “Mỗi người mỗi chuyện, chuyện của tôi các cậu không hiểu được...”
Tôi than nhẹ: “Chẳng lẽ Lưu Hải Phúc không phải cha ruột của anh?” Sắc mặt Lưu Duệ trở nên xanh lét, nhẫn nhịn mãi mới gằn từng chữ: “Nếu ông ta không phải là cha ruột của tôi, tôi đã không hận ông ta đến như thế này...” Tôi vội hỏi tiếp: “Có ý gì?” Không ngờ, Lưu Duệ lại tỏ vẻ giảo hoạt: “Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?”.
Tôi tức giận: “Anh cho rằng chuyện anh giết Thái Tiểu Hạo có thể che giấu được sao? Cảnh sát đã tìm được thi thể Thái Tiểu Hạo, còn tìm được cả điện thoại di động chốn cùng cậu ta, đến lúc đó chứng cứ đầy đủ,9tôi xem anh chổi thế nào? Hiện nay cảnh sát đang chờ anh tự thủ để hưởng khoan hồng
Nếu để họ đưa chứng cứ ra bắt anh nhận tội, đến lúc đó có hối hận cũng muộn rồi!”
Lưu Duệ nghe xong nhún vai nói: “Hối hận? Trong đời tôi, trừ việc là con của Lưu Hải Phúc ra, những chuyện khác không có gì để hối hận cả!”
Triệu Tinh Vũ thấy Lưu Duệ đã chịu nói chuyện, vội rèn sắt khi còn nóng: “Chuyện đã đến bước này, tôi khuyên anh nên thành khẩn khai báo mọi chuyện, như vậy đối với anh cũng không có gì không tốt...” Lưu Duệ cầm cốc nước tôi rót cho anh ta lên, ung dung uống một ngụm, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi6và Thái Tiểu Hạo không có bất cứ thù hận gì, giết cậu ta..
đơn giản là muốn cậu ta chết!” “Vì cậu ta và Lưu Hải Phúc chung thì sao?” Tôi không hiểu nên hỏi.
Lưu Duệ nghe xong từ từ nhắm mắt lại, ngay khi chúng tôi cho rằng anh ta sẽ tiếp tục im lặng, đột nhiên anh ta mở to mắt nói: “Đúng, cũng vì cậu ta tham tiền, lại có thể đồng ý chia sẻ tuổi thọ của mình với người khác, một kẻ không biết trân quý sinh mạng như vậy, chết có gì đáng tiếc?”
Tôi nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Lưu Duệ, oán hận trong lòng anh ta nhất định phải rất sâu nặng, tôi tiếp tục dò hỏi: “Được, không nói về0Thái Tiểu Hạo nữa, nói một chút về Lưu Hải Phúc nhé? Dầu gì ông ta cũng là cha ruột của anh, anh hận ông ta đến thế sao?”.
Lưu Duệ căm hận nói: “Hừ! Nếu như có thể chọn, tôi thà chọn một kẻ lang thang trên đường làm cha ruột tối! Nói ra cũng không sợ cậu chê cười, cha ruột tối chính là một tên súc sinh, dù tội giết người, cũng tử tế hơn ông ta gấp trăm lần!”
Tôi và Triệu Tinh Vũ đều rùng mình, vì rốt cuộc Lưu Duệ đã thừa nhận mình giết người, tiếp theo chính là phải biết rõ lý do tại sao anh ta làm như vậy? Theo lý mà nói, anh ta đâu nhất thiết phải làm vậy, nếu anh ta7không hận Lưu Hải Phúc đến thế, vì sao anh ta lại làm chuyện hủy hoại tương lai của mình
“Có thể nói một chút nguyên nhân vì sao anh hận ông ta được không? Dù sao anh cũng là con trai duy nhất của ông ta, gia sản của ông ta trước sau gì cũng thuộc về anh cơ mà?” Tôi vẫn chưa hiểu lắm.
Lưu Duệ dùng tay ra sức vuốt mặt, lấy lại tinh thần, sau đó nhìn tôi, anh ta dùng giọng nặng nề nói: “Tôi có thể nói hết mọi chuyện cho cậu..
có điều tôi có một điều kiện.” Triệu Tinh Vũ định phản đối thì bị tôi ngăn lại: “Điều kiện gì, anh nói thử xem..
nhưng tôi nói trước, nếu là chuyện phạm pháp tôi không có gan làm đâu!” Lưu Duệ thấy tôi nói vậy bèn cười khẽ: “Yên tâm, điều tôi muốn cậu giúp, dĩ nhiên là trong khả năng của cậu.” Tôi gật đầu: “Được, anh nói đi...”
Sau đó Lưu Duệ kể cho chúng tôi nghe lý do vì sao anh ta hận cha mình như vậy, bởi vì ông ta không phải người, ông ta là một kẻ cặn bã! Từ nhỏ Lưu Duệ đã bị cha mẹ đưa ra nước ngoài học tập, lúc đó trong lòng anh ta, cha mẹ vẫn rất hạnh phúc, anh ta luôn nghĩ tình cảm của cha mẹ mình rất sâu nặng
Nhưng năm Lưu Duệ mười ba tuổi, trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện, mẹ của anh ta là Trịnh Tú Vân mất tích: Xảy ra chuyện lớn như vậy, Lưu Duệ lập tức chạy về nhà
Nhưng sau khi anh ta quay về mới biết, thật ra mẹ anh ta không phải mất tích, mà bà đã bỏ trốn theo một gã cấp dưới đến Philippines! Khi đó, mặc dù Lưu Duệ mới mười ba tuổi, nhưng vì đã sống tự lập từ nhỏ nên rất trưởng thành, anh ta hiểu bỏ trốn nghĩa là gì...
Anh ta không thể tưởng tượng được người mẹ lúc nào cũng yếu ớt nhu nhược của mình lại ôm tiền chạy trốn cùng kế toán của công ty! Mặc dù bao nhiêu người, kể cả cha anh ta là Lưu Hải Phúc nói đó là sự thật, nhưng Lưu Duệ vẫn không tin.
Vì từ nhỏ anh ta đã biết, mẹ anh ta vô cùng yêu cha mình, năm đó vì để kết hôn với cha anh ta, bà còn suýt chút nữa đã đoạn tuyệt tình cha con với ông ngoại, nên anh ta không tin mẹ anh ta sẽ vì thứ gọi là “tình yêu” mà vứt bỏ những thứ mình đã cố gắng có được...
Lúc đó rất nhiều người khuyên Lưu Hải Phúc báo cảnh sát, nhưng Lưu Hải Phúc nói đó là lựa chọn của Tú Vân, ông ta sẽ không báo cảnh sát, cũng không truy cứu chuyện này, bởi vì so với số tiền kia, ông ta quan tâm đến chuyện sau này Tú Vân có sống tốt hay không hơn.