Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1377
Chương 1377: Hàn cẩn trúng đạn
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Về nhà Chú Lê, chúng tôi vẫn giống như hôm qua, đi mua đồ ăn về chuẩn bị nấu cơm như thường lệ, rồi dắt Kim Bảo đi dạo, căn theo thời gian hôm qua tôi gặp Hàn Cân đến chỗ kia...
Nhưng khi chúng tôi đến khu vực đó, đi quanh mấy vòng vẫn không thấy Hàn Cẩn đầu, hơn nữa tôi có thể chắc chắn cô ta không ở quanh đây, vì Kim Bảo không hề có phản ứng gì. Đúng lúc tôi tưởng rằng Hàn Cẩn sẽ không xuất hiện, thì đột nhiên Kim Bảo trở nên hưng phấn, tôi lập tức biết là Hàn Cân đến rồi. Thế nên tôi ôm theo Kim Bảo chạy đến trong ngõ nhỏ hôm qua, quả nhiên thấy Hàn Cân đứng sau cột đèn...
“Mang theo đồ đến chứ?” Hàn Cẩn2thì thầm. Tôi gật đầu, sau đó đem bọc nhỏ đựng đồ cho Hàn Cẩn: “Cô xem đi, mọi thứ đều ở đây, bây giờ tôi trả lại nó cho cô, sau này có một mình... cẩn thận một chút.”
Sau khi nhận đồ, Hàn Cẩn hơi do dự, cuối cùng vẫn mở ra nhìn một chút: “Đúng, đây chính là đồ lúc trước tôi bảo A Vĩ giao cho anh... nội dung trong USB anh đã xem rồi à?” Tôi lắc đầu: “Không, tôi không có hứng thú với bí mật của tập đoàn Thái Long.” “Vậy thì tốt, không biết gì là tốt nhất, tránh dẫn tai họa đến...” Hàn Cẩn chậm rãi nói. Tôi vừa cười vừa nói: “Đương nhiên, nên tôi chẳng tò mò gì với nội dung bên trong đó cả.”
Sau đó, Hàn Cẩn lấy8trong người ra một cái phong bì, định đưa cho tôi, không ngờ đúng lúc này đột nhiên có tiếng Đinh Nhất hét lên: “Chạy mau!” Trong lúc bất ngờ tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Hàn Cẩn đã nhanh chóng lôi tôi vào đầu đường nhỏ hôm qua cô ta rời đi, ngay sau đó nơi chúng tôi vừa đúng lúc nãy bị bắn tan tác... Một loạt đạn quét về nơi tối và Hàn Cẩn vừa đứng.
Hàn Cần kéo tôi chạy thật nhanh, tôi có cảm giác đạn từ phía sau đang bắn sát người chúng tôi, có mấy lần tôi thiếu chút nữa thì không đuổi kịp cổ ta! Nhưng Hàn Cẩn vẫn một mực nắm chặt lấy tay tôi kéo tôi chạy.
May mà vừa nãy lúc Hàn Cần kéo tôi chạy tôi đã6buông Kim Bảo ra, để kệ nó chạy theo chúng tôi, không ngờ nó chạy còn nhanh hơn chúng tôi nữa. Chạy được một lúc, tôi biết sát thủ phía sau không đuổi theo nữa, chắc bọn chúng đã bị Đinh Nhất xử lý rồi, thế là tôi hổn hển nói với Hàn Cẩn: “Cô đi trước đi! Bọn chúng tạm thời chưa đuổi được đến đây đâu, tôi đi theo sẽ cản trở cô, sau này cô phải tự mình cẩn thận, cô...”
Tôi nói được một nửa mới phát hiện ra mặt Hàn Cẩn tái nhợt, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi lạnh.... “Cô sao thế?” Tôi lo lắng hỏi.
Hàn Cẩn khoát tay nói: “Không sao, cậu đi trước đi, tôi và cậu từ nay không liên quan...”
Lúc này tôi phát hiện Hàn Cẩn không còn đứng3thẳng nữa, dường như hơi hóp ngực lại, tay trái đặt trên bụng... tôi lập tức gạt tay cô ta ra xem, trong lòng sững lại. Hàn Cẩn bị trúng đạn, nhìn vị trí vết đạn thì không lạc quan cho lắm, tay tôi hơi run run định xem vết thương của cô ta thể nào, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại... Lúc này rõ ràng thân thể cô ta không chống đỡ được nữa, cô ta ôm bụng dưới từ từ dựa vào tường. Tôi lập tức đỡ lấy cô ta: “Bây giờ tôi đưa cô đi bệnh viện...”
Nhưng Hàn Cản khoát tay nói: “Không được, rạng sáng ngày mai tôi nhất định phải đến cảng Doanh Khẩu, lên... lên một chiếc thuyền đánh cá quốc tế xuất cảnh.” Tôi khó khăn nói: “Với tình trạng hiện nay5của cô làm sao ngồi thuyền đánh cá được? Bây giờ tôi phải đưa cô đến bệnh viện đã...” “Không... không được, nếu lần này tôi không đi, thì sẽ không đi được nữa! Tôi bây giờ bị đạn bắn, nếu vào bệnh viện sẽ kinh động đến cảnh sát... Nhất định không được!” Sắc mặt Hàn Cẩn rất khó coi.
Trong lúc hai người chúng tôi vẫn đang tranh cãi về chuyện này, Đinh Nhất đã chạy đến, anh ta nhìn vết thương của Hàn Cẩn, sắc mặt trầm xuống: “Đi khỏi đây trước đã...” Tôi nghĩ cũng phải, nơi này nhất định không an toàn, cho dù những kẻ kia đuổi theo tôi hay Hàn Cẩn, cũng không biết sẽ có đám sát thủ tiếp theo hay không?
Không còn cách nào, chúng tôi đành đưa Hàn Cẩn đến nhà Chú Lê, sau đó gọi điện cho lão Triệu, bảo anh ấy nhanh chóng mang theo hộp cấp cứu đến đây.
Lúc lão Triệu nhận được điện thoại của tôi cũng không hỏi han nhiều, lập tức chạy đến, nhưng khi nhìn thấy vết thương của Hàn Cẩn, anh ấy lập tức choáng váng, mặc dù anh ấy là bác sĩ đã quen nhìn thấy vết thương máu me, nhưng đối với vết thương do đạn bắn thì đây là lần đầu.
Lão Triệu thận trọng nói: “Cái này không được... vết thương đó phải đến bệnh viện, cô ấy bị thương quá nặng...”
Tôi vội bảo: “Đưa được đến bệnh viện em đã không tìm anh! Anh giúp em, lấy viên đạn trong đó ra...” Lão Triệu nghe xong, thì đổ đầy mồ hôi lạnh: “Nhưng ở đây anh không có thuốc mê! Cũng không biết đạn sau bao nhiêu, chẳng lẽ định mổ sống sao?” Hàn Cần nói kiên quyết: “Không sao... nhanh, lấy đạn ra rồi cầm máu là được...” Lúc đó trong lòng tôi rất khâm phục nghị lực của Hàn Cẩn, tình huống này là đàn ông cũng chưa chắc chịu được, chứ đừng nói là một cô gái... Thế nhưng Hàn Cẩn đã chấp nhận mà không chớp mắt lấy một cái.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Nhưng khi chúng tôi đến khu vực đó, đi quanh mấy vòng vẫn không thấy Hàn Cẩn đầu, hơn nữa tôi có thể chắc chắn cô ta không ở quanh đây, vì Kim Bảo không hề có phản ứng gì. Đúng lúc tôi tưởng rằng Hàn Cẩn sẽ không xuất hiện, thì đột nhiên Kim Bảo trở nên hưng phấn, tôi lập tức biết là Hàn Cân đến rồi. Thế nên tôi ôm theo Kim Bảo chạy đến trong ngõ nhỏ hôm qua, quả nhiên thấy Hàn Cân đứng sau cột đèn...
“Mang theo đồ đến chứ?” Hàn Cẩn2thì thầm. Tôi gật đầu, sau đó đem bọc nhỏ đựng đồ cho Hàn Cẩn: “Cô xem đi, mọi thứ đều ở đây, bây giờ tôi trả lại nó cho cô, sau này có một mình... cẩn thận một chút.”
Sau khi nhận đồ, Hàn Cẩn hơi do dự, cuối cùng vẫn mở ra nhìn một chút: “Đúng, đây chính là đồ lúc trước tôi bảo A Vĩ giao cho anh... nội dung trong USB anh đã xem rồi à?” Tôi lắc đầu: “Không, tôi không có hứng thú với bí mật của tập đoàn Thái Long.” “Vậy thì tốt, không biết gì là tốt nhất, tránh dẫn tai họa đến...” Hàn Cẩn chậm rãi nói. Tôi vừa cười vừa nói: “Đương nhiên, nên tôi chẳng tò mò gì với nội dung bên trong đó cả.”
Sau đó, Hàn Cẩn lấy8trong người ra một cái phong bì, định đưa cho tôi, không ngờ đúng lúc này đột nhiên có tiếng Đinh Nhất hét lên: “Chạy mau!” Trong lúc bất ngờ tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Hàn Cẩn đã nhanh chóng lôi tôi vào đầu đường nhỏ hôm qua cô ta rời đi, ngay sau đó nơi chúng tôi vừa đúng lúc nãy bị bắn tan tác... Một loạt đạn quét về nơi tối và Hàn Cẩn vừa đứng.
Hàn Cần kéo tôi chạy thật nhanh, tôi có cảm giác đạn từ phía sau đang bắn sát người chúng tôi, có mấy lần tôi thiếu chút nữa thì không đuổi kịp cổ ta! Nhưng Hàn Cẩn vẫn một mực nắm chặt lấy tay tôi kéo tôi chạy.
May mà vừa nãy lúc Hàn Cần kéo tôi chạy tôi đã6buông Kim Bảo ra, để kệ nó chạy theo chúng tôi, không ngờ nó chạy còn nhanh hơn chúng tôi nữa. Chạy được một lúc, tôi biết sát thủ phía sau không đuổi theo nữa, chắc bọn chúng đã bị Đinh Nhất xử lý rồi, thế là tôi hổn hển nói với Hàn Cẩn: “Cô đi trước đi! Bọn chúng tạm thời chưa đuổi được đến đây đâu, tôi đi theo sẽ cản trở cô, sau này cô phải tự mình cẩn thận, cô...”
Tôi nói được một nửa mới phát hiện ra mặt Hàn Cẩn tái nhợt, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi lạnh.... “Cô sao thế?” Tôi lo lắng hỏi.
Hàn Cẩn khoát tay nói: “Không sao, cậu đi trước đi, tôi và cậu từ nay không liên quan...”
Lúc này tôi phát hiện Hàn Cẩn không còn đứng3thẳng nữa, dường như hơi hóp ngực lại, tay trái đặt trên bụng... tôi lập tức gạt tay cô ta ra xem, trong lòng sững lại. Hàn Cẩn bị trúng đạn, nhìn vị trí vết đạn thì không lạc quan cho lắm, tay tôi hơi run run định xem vết thương của cô ta thể nào, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại... Lúc này rõ ràng thân thể cô ta không chống đỡ được nữa, cô ta ôm bụng dưới từ từ dựa vào tường. Tôi lập tức đỡ lấy cô ta: “Bây giờ tôi đưa cô đi bệnh viện...”
Nhưng Hàn Cản khoát tay nói: “Không được, rạng sáng ngày mai tôi nhất định phải đến cảng Doanh Khẩu, lên... lên một chiếc thuyền đánh cá quốc tế xuất cảnh.” Tôi khó khăn nói: “Với tình trạng hiện nay5của cô làm sao ngồi thuyền đánh cá được? Bây giờ tôi phải đưa cô đến bệnh viện đã...” “Không... không được, nếu lần này tôi không đi, thì sẽ không đi được nữa! Tôi bây giờ bị đạn bắn, nếu vào bệnh viện sẽ kinh động đến cảnh sát... Nhất định không được!” Sắc mặt Hàn Cẩn rất khó coi.
Trong lúc hai người chúng tôi vẫn đang tranh cãi về chuyện này, Đinh Nhất đã chạy đến, anh ta nhìn vết thương của Hàn Cẩn, sắc mặt trầm xuống: “Đi khỏi đây trước đã...” Tôi nghĩ cũng phải, nơi này nhất định không an toàn, cho dù những kẻ kia đuổi theo tôi hay Hàn Cẩn, cũng không biết sẽ có đám sát thủ tiếp theo hay không?
Không còn cách nào, chúng tôi đành đưa Hàn Cẩn đến nhà Chú Lê, sau đó gọi điện cho lão Triệu, bảo anh ấy nhanh chóng mang theo hộp cấp cứu đến đây.
Lúc lão Triệu nhận được điện thoại của tôi cũng không hỏi han nhiều, lập tức chạy đến, nhưng khi nhìn thấy vết thương của Hàn Cẩn, anh ấy lập tức choáng váng, mặc dù anh ấy là bác sĩ đã quen nhìn thấy vết thương máu me, nhưng đối với vết thương do đạn bắn thì đây là lần đầu.
Lão Triệu thận trọng nói: “Cái này không được... vết thương đó phải đến bệnh viện, cô ấy bị thương quá nặng...”
Tôi vội bảo: “Đưa được đến bệnh viện em đã không tìm anh! Anh giúp em, lấy viên đạn trong đó ra...” Lão Triệu nghe xong, thì đổ đầy mồ hôi lạnh: “Nhưng ở đây anh không có thuốc mê! Cũng không biết đạn sau bao nhiêu, chẳng lẽ định mổ sống sao?” Hàn Cần nói kiên quyết: “Không sao... nhanh, lấy đạn ra rồi cầm máu là được...” Lúc đó trong lòng tôi rất khâm phục nghị lực của Hàn Cẩn, tình huống này là đàn ông cũng chưa chắc chịu được, chứ đừng nói là một cô gái... Thế nhưng Hàn Cẩn đã chấp nhận mà không chớp mắt lấy một cái.