Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1363
Chương 1363: Lại trúng mai phục một lần nữa
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Nhưng bây giờ tôi lại không muốn trốn ở chỗ này, trải qua nhiều chuyện như thế, tôi cũng đã hiểu một điều, đó chính là làm người có thể không gây chuyện, nhưng không thể sợ phiền phức... Nghĩ lại mấy năm vừa qua mặc dù không làm được chuyện tốt gì to tát, nhưng trăm phần trăm chưa làm chuyện xấu, bởi vậy cũng không cần e ngại mấy tên khốn muốn giết tôi!
Buổi sáng tôi đã nói với Bạch Kiện, chuẩn bị trở về nhà, nếu như đối phương vẫn quyết tâm muốn tôi chết, vậy hắn nhất định sẽ xuất hiện, đến lúc đó binh đến tướng ngăn, nước lên đất chặn, cứ mãi trốn tránh không thể giải2quyết vấn đề.
Bạch Kiện thấy không khuyên nổi tôi, cũng không ngăn cản nữa, nhưng vẫn dặn đi dặn lại tôi nhất định phải cẩn thận, bởi vì anh ta vẫn luôn cảm giác đối phương có chuẩn bị phía sau.
Đương nhiên, khi tôi và Đinh Nhất từ nhà khách trong Cục cảnh sát trở về, cũng không về nhà ngay, mà theo kế hoạch đi đến nhà chú Lê, dù sao ở nhà chú Lê nếu có người lạ tiến vào, sẽ bị phát hiện rất nhanh.
Tôi không nói chuyện của tập đoàn Thái Long cho Bạch Kiện, bởi vì ao nước này quá sâu, tôi không muốn Bạch Kiện bị liên lụy... Mà hiện giờ tôi còn chưa xác định được8có phải người của tập đoàn Thái Long muốn giết mình hay không, cho nên không thể tùy tiện nói ra bí mật trong lòng.
Vài ngày sau đó tất cả đều bình thường, chúng tôi vẫn sinh hoạt như trước đây, mỗi lần tôi ra ngoài luôn có cảm giác có người theo dõi, trong lúc vô tình tôi lại phát hiện hóa ra là đồng nghiệp của Bạch Kiện... Xem ra anh ta không quá yên tâm để tôi cứ về nhà như thế. Nhưng giữa lúc mọi người cho rằng chuyện này đã kết thúc, người của Bạch Kiện cũng đã rút lui, tôi lại bị tập kích một lần nữa! Ngày đó, chúng tôi đi theo chú Lê cắt băng6khánh thành cho siêu thị như mọi lần, lúc đi cũng không thấy có gì bất thường, sau khi kết thúc chúng tôi trở về nhà. Nhưng khi xe chúng tôi đi đến một đoạn đường tương đối vắng, ô tô đột nhiên nghiêng sang trái, tiếp đó bắt đầu mất khống chế. Bằng kinh nghiệm của mình, Đinh Nhất đoán chiếc xe bị nổ lốp. Thế là anh ta phanh khẩn cấp, cố gắng ổn định chiếc xe để cho nó không bị lật. Đây đang là một thời điểm vô cùng khẩn cấp, vậy mà đối diện lại có một chiếc xe việt dã lao nhanh đến, dường như muốn đâm thẳng vào chúng tôi. Cũng may Đinh Nhất lúc này3không có chút hốt hoảng nào, sau khi ổn định được thân xe, đột nhiên lái xe ra khỏi đường cái, hướng về bên trong dải cây xanh bên đường, vừa vặn tránh được cú đâm của chiếc xe đối diện. Sau khi xe dừng lại, Đinh Nhất lập tức trầm giọng nói: “Nhanh xuống xe, ở đây không an toàn!”
Lúc đó tôi và chú Lê còn nghĩ đây chỉ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn thông thường, những lời nói sau đó của Đinh Nhất lại làm chúng tôi giật mình. Chỉ thấy, sau khi anh ta xuống xe đầu tiên là kiểm tra chiếc lốp bị nổ, sau đó thấp giọng nói: “Lốp xe bị đạn bắn nổ, mọi5người tranh thủ thời gian trốn vào trong rừng cây, tôi nghĩ quanh đây vẫn còn tay súng bắn tỉa...”
Tôi nghe nói mình lại bị ngắm bắn, trong lòng không khỏi thầm cười khổ, coi như trước đó đồ đệ của Đà Gia đến trả thù... Vẫn để tôi chết rõ ràng, tại sao bây giờ chưa nói gì đã nhất định phải giết tôi? Đinh Nhất lúc này giơ con dao nhỏ lên nói: “Giờ tôi đi bắt hắn, mọi người tìm chỗ trốn kĩ nhé, sau đó gọi điện báo cảnh sát!”
Tôi gật đầu nói: “Yên tâm đi, anh cũng cẩn thận một chút!” Sau đó, tôi đỡ chú Lê chạy tới trốn sau một lùm cây cao nửa người phía trong dải cây xanh, thầm nghĩ phải gọi điện cho Bạch Kiện, vậy mà lấy di động ra xem lại không có tín hiệu?
Tôi lập tức nói với chú Lê: “Điện thoại di động của chú đâu?” Chú Lê ném ngay điện thoại di động cho tôi, nhưng tôi nhìn điện thoại của chủ mà trong lòng trầm xuống, ở đây đã bị người ta sử dụng thiết bị chắn tín hiệu. Nhưng mục tiêu hiện giờ của bọn họ là tôi, cho nên tôi không thể liên lụy chủ Lê.
Lùm cây chúng tôi đang ẩn núp nhìn tưởng như an toàn, nhưng thực tế không phải thể. Nếu đối phương bắn vài phát vào đây, vậy chắc tôi và chú Lê sẽ bị thủng vài lỗ.
Nghĩ tới đây tôi nói nhỏ với chú Lê: “Mục tiêu của bọn chúng là cháu, chú mau rời khỏi chỗ này, chạy đến chỗ có tín hiệu gọi ngay cho Bạch Kiện, nếu không tất cả chúng ta đều phải chết ở đây!”
Chú Lê nghe thể có chút do dự, nhưng lập tức gật đầu nói: “Được, cháu phải cẩn thận, chú nhất định sẽ dẫn Bạch Kiến tới đây!” Nhìn bóng lưng hơi mập của chú Lê nhanh chóng biến mất trước mắt, trong lòng tôi thoáng chút yên tâm... Lúc này tôi nhìn ngó xung quanh, cũng không phát hiện thấy có người nào, thế là tôi muốn đi tìm Đinh Nhất, xem anh ta có cần giúp đỡ gì không. Không ngờ đúng lúc này đột nhiên tôi cảm giác có người đến gần, tôi vừa quay người lại liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi chắp tay đứng sau lưng tôi. Bởi vì trên mặt hắn đeo khẩu trang màu đen, cho nên tôi tạm thời không thấy rõ khuôn mặt. “Mày là Trương Tiến Bảo?” Người đó mở miệng nói trước. Tôi cười lạnh: “Tìm ông mày có chuyện gì không?” Người đàn ông đó không nghĩ tới tôi vừa mở miệng đã ăn nói lếu láo, sắc mặt nhất thời thay đổi. Hắn xanh mặt đưa hai tay ra trước, mà trên tay hắn đang cầm một khẩu súng lục có gắn ống giảm thanh. Mẹ nó! Nhìn thấy như vậy tôi muốn trốn ngay vào trong lùm cây, nhưng lập tức lại bỏ ý nghĩ đó, bởi vì với khoảng cách này khó mà tránh được. Nếu tên này thật dám nổ súng, vậy rừng cây thấp bé này không đủ để ngăn viên đạn. Nghĩ đến đây tôi giơ ngay hai tay lên, cố ý đùa cợt hắn: “Người anh em, người anh em, không phải cần tiền thôi sao? Hiện giờ cướp bóc mà dữ dội thế này cơ à?” Nói xong tôi lấy ví tiền trên người vứt xuống đất rồi nói: “Trong này có hai nghìn, anh cứ cầm hết rồi cất cái đang cầm trên tay đi nhé!”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Buổi sáng tôi đã nói với Bạch Kiện, chuẩn bị trở về nhà, nếu như đối phương vẫn quyết tâm muốn tôi chết, vậy hắn nhất định sẽ xuất hiện, đến lúc đó binh đến tướng ngăn, nước lên đất chặn, cứ mãi trốn tránh không thể giải2quyết vấn đề.
Bạch Kiện thấy không khuyên nổi tôi, cũng không ngăn cản nữa, nhưng vẫn dặn đi dặn lại tôi nhất định phải cẩn thận, bởi vì anh ta vẫn luôn cảm giác đối phương có chuẩn bị phía sau.
Đương nhiên, khi tôi và Đinh Nhất từ nhà khách trong Cục cảnh sát trở về, cũng không về nhà ngay, mà theo kế hoạch đi đến nhà chú Lê, dù sao ở nhà chú Lê nếu có người lạ tiến vào, sẽ bị phát hiện rất nhanh.
Tôi không nói chuyện của tập đoàn Thái Long cho Bạch Kiện, bởi vì ao nước này quá sâu, tôi không muốn Bạch Kiện bị liên lụy... Mà hiện giờ tôi còn chưa xác định được8có phải người của tập đoàn Thái Long muốn giết mình hay không, cho nên không thể tùy tiện nói ra bí mật trong lòng.
Vài ngày sau đó tất cả đều bình thường, chúng tôi vẫn sinh hoạt như trước đây, mỗi lần tôi ra ngoài luôn có cảm giác có người theo dõi, trong lúc vô tình tôi lại phát hiện hóa ra là đồng nghiệp của Bạch Kiện... Xem ra anh ta không quá yên tâm để tôi cứ về nhà như thế. Nhưng giữa lúc mọi người cho rằng chuyện này đã kết thúc, người của Bạch Kiện cũng đã rút lui, tôi lại bị tập kích một lần nữa! Ngày đó, chúng tôi đi theo chú Lê cắt băng6khánh thành cho siêu thị như mọi lần, lúc đi cũng không thấy có gì bất thường, sau khi kết thúc chúng tôi trở về nhà. Nhưng khi xe chúng tôi đi đến một đoạn đường tương đối vắng, ô tô đột nhiên nghiêng sang trái, tiếp đó bắt đầu mất khống chế. Bằng kinh nghiệm của mình, Đinh Nhất đoán chiếc xe bị nổ lốp. Thế là anh ta phanh khẩn cấp, cố gắng ổn định chiếc xe để cho nó không bị lật. Đây đang là một thời điểm vô cùng khẩn cấp, vậy mà đối diện lại có một chiếc xe việt dã lao nhanh đến, dường như muốn đâm thẳng vào chúng tôi. Cũng may Đinh Nhất lúc này3không có chút hốt hoảng nào, sau khi ổn định được thân xe, đột nhiên lái xe ra khỏi đường cái, hướng về bên trong dải cây xanh bên đường, vừa vặn tránh được cú đâm của chiếc xe đối diện. Sau khi xe dừng lại, Đinh Nhất lập tức trầm giọng nói: “Nhanh xuống xe, ở đây không an toàn!”
Lúc đó tôi và chú Lê còn nghĩ đây chỉ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn thông thường, những lời nói sau đó của Đinh Nhất lại làm chúng tôi giật mình. Chỉ thấy, sau khi anh ta xuống xe đầu tiên là kiểm tra chiếc lốp bị nổ, sau đó thấp giọng nói: “Lốp xe bị đạn bắn nổ, mọi5người tranh thủ thời gian trốn vào trong rừng cây, tôi nghĩ quanh đây vẫn còn tay súng bắn tỉa...”
Tôi nghe nói mình lại bị ngắm bắn, trong lòng không khỏi thầm cười khổ, coi như trước đó đồ đệ của Đà Gia đến trả thù... Vẫn để tôi chết rõ ràng, tại sao bây giờ chưa nói gì đã nhất định phải giết tôi? Đinh Nhất lúc này giơ con dao nhỏ lên nói: “Giờ tôi đi bắt hắn, mọi người tìm chỗ trốn kĩ nhé, sau đó gọi điện báo cảnh sát!”
Tôi gật đầu nói: “Yên tâm đi, anh cũng cẩn thận một chút!” Sau đó, tôi đỡ chú Lê chạy tới trốn sau một lùm cây cao nửa người phía trong dải cây xanh, thầm nghĩ phải gọi điện cho Bạch Kiện, vậy mà lấy di động ra xem lại không có tín hiệu?
Tôi lập tức nói với chú Lê: “Điện thoại di động của chú đâu?” Chú Lê ném ngay điện thoại di động cho tôi, nhưng tôi nhìn điện thoại của chủ mà trong lòng trầm xuống, ở đây đã bị người ta sử dụng thiết bị chắn tín hiệu. Nhưng mục tiêu hiện giờ của bọn họ là tôi, cho nên tôi không thể liên lụy chủ Lê.
Lùm cây chúng tôi đang ẩn núp nhìn tưởng như an toàn, nhưng thực tế không phải thể. Nếu đối phương bắn vài phát vào đây, vậy chắc tôi và chú Lê sẽ bị thủng vài lỗ.
Nghĩ tới đây tôi nói nhỏ với chú Lê: “Mục tiêu của bọn chúng là cháu, chú mau rời khỏi chỗ này, chạy đến chỗ có tín hiệu gọi ngay cho Bạch Kiện, nếu không tất cả chúng ta đều phải chết ở đây!”
Chú Lê nghe thể có chút do dự, nhưng lập tức gật đầu nói: “Được, cháu phải cẩn thận, chú nhất định sẽ dẫn Bạch Kiến tới đây!” Nhìn bóng lưng hơi mập của chú Lê nhanh chóng biến mất trước mắt, trong lòng tôi thoáng chút yên tâm... Lúc này tôi nhìn ngó xung quanh, cũng không phát hiện thấy có người nào, thế là tôi muốn đi tìm Đinh Nhất, xem anh ta có cần giúp đỡ gì không. Không ngờ đúng lúc này đột nhiên tôi cảm giác có người đến gần, tôi vừa quay người lại liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi chắp tay đứng sau lưng tôi. Bởi vì trên mặt hắn đeo khẩu trang màu đen, cho nên tôi tạm thời không thấy rõ khuôn mặt. “Mày là Trương Tiến Bảo?” Người đó mở miệng nói trước. Tôi cười lạnh: “Tìm ông mày có chuyện gì không?” Người đàn ông đó không nghĩ tới tôi vừa mở miệng đã ăn nói lếu láo, sắc mặt nhất thời thay đổi. Hắn xanh mặt đưa hai tay ra trước, mà trên tay hắn đang cầm một khẩu súng lục có gắn ống giảm thanh. Mẹ nó! Nhìn thấy như vậy tôi muốn trốn ngay vào trong lùm cây, nhưng lập tức lại bỏ ý nghĩ đó, bởi vì với khoảng cách này khó mà tránh được. Nếu tên này thật dám nổ súng, vậy rừng cây thấp bé này không đủ để ngăn viên đạn. Nghĩ đến đây tôi giơ ngay hai tay lên, cố ý đùa cợt hắn: “Người anh em, người anh em, không phải cần tiền thôi sao? Hiện giờ cướp bóc mà dữ dội thế này cơ à?” Nói xong tôi lấy ví tiền trên người vứt xuống đất rồi nói: “Trong này có hai nghìn, anh cứ cầm hết rồi cất cái đang cầm trên tay đi nhé!”