Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1347
Chương 1347: Ma hồ Đồ
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Sau khi chú Lê thấy cửa tủ quần áo bị tôi mở ra, liền cầm la bàn lại gần, chú ấy càng đến gần thì cây kim la bàn trên tay chú ấy chuyển động càng nhanh. “Lấy quần áo trong tủ ra từng cái một...” Chú Lê chậm rãi nói. Đinh Nhất nghe lời đưa tay vào tủ quần áo, lấy ra từng cái một đưa đến trước la bàn chú Lê đang cầm, mấy cái đầu đều không vấn đề gì, khi cầm đến bộ vest màu xám đậm, la bàn lập tức có phản ứng, xem ra vấn đề nằm ở bộ đồ này. Đây là một bộ vest thu đông của Versace, không ngờ Tướng Chí Quân đã gần sáu mươi rồi mà vẫn có gu thời trang tốt như vậy, đúng là có tiền làm gì cũng được! Chú Lễ nhìn2bộ vest chằm chằm, sau đó quay đầu hỏi Tướng Chí Quân: “Bộ quần áo này anh mua lúc nào?”
Tưởng Chí Quân nghe chú Lê hỏi vội vàng đi lại trước giường, nhìn qua rồi nói: “Hôm qua tôi mới mua ở cửa hàng, chẳng lẽ bộ đồ này có vấn đề? Nhưng... Những bộ vest này là đồ mới mà! Sau khi tôi mua về mới cắt tem mác.” Chú Lê nhìn kĩ lại, sau đó lại dùng la bàn thử lần nữa, nhưng âm khí đúng là xuất phát từ bộ trang phục này, trăm phần trăm bộ đồ này có vấn đề! Sau đó tôi kiểm tra cẩn thận trong ngoài bộ vest một lượt, nhưng không tìm được thứ gì khả nghi.
Chú Lê trầm tư suy nghĩ một lúc mới trầm giọng nói với Tưởng Chí Quân: “Có lẽ do bộ đồ8này có vấn đề, bây giờ anh xuống nhà chờ đi, tôi làm phép chiêu hồn xem thế nào...”.
Nét mặt Tướng Chí Quân giống như nhận được đại xá, nhanh chóng quay lưng rời đi, có lẽ ông ta chỉ chờ câu này của chú Lê. Chú Lê thấy Tưởng Chí Quân đi xuống rồi, chú mới nhìn bộ vest trên giường rồi lạnh giọng quát: “Dương thọ do trời định, nếu đã tận số, vì sao không đến Âm Ti báo danh? Nếu bây giờ mi rời đi, ta có thể coi như chưa từng nhìn thấy mi.”
Không ngờ, chú Lê vừa dứt lời, đèn trong phòng đột nhiên lóe lên vài lần, chập chờn muốn tắt...
Chú Lễ hừ một tiếng: “Muốn cho mi thể diện mà mi không cần, ta thấy mi cũng mới làm ma, chưa có kinh nghiệm nên mới khách sáo6với mi, nếu không ta cũng không dây dưa làm gì?”
Ý của chú Lê là, con ma này là ma mới? Nhưng nếu là ma mới sao lại chui vào trong bộ vest Tưởng Chí Quân vừa mua?
Nhưng con ma vest này mặc kệ chủ Lê có dụ dỗ dọa nạt thế nào cũng không để ý đến chủ ấy... Chú Lễ tức sắp bốc khói trên đỉnh đầu! Thật ra, tôi biết chú Lê sẽ không tùy tiện đánh tan âm hồn, trừ phi bị ép đến đường cùng. Vì chú ấy luôn nói đó là nghiệp chướng, tích góp nhiều sẽ phải trả.
Đinh Nhất thấy chú Lê nói nhẹ không được, liền lấy một cái bật lửa ra nói: “Không cần nhiều lời với hắn, đốt bộ đồ này đi!”
Kết quả, anh ta vừa dứt lời thì có tiếng một người đàn ông trẻ3tuổi vang lên: “Đừng đốt!” Tôi nghe xong lập tức giơ ngón cái với Đinh Nhất, thầm nghĩ quả nhiên phương pháp thô bạo nhưng đơn giản này có hiệu quả! Biết trước đã không phải tốn lời như vậy! Lúc này, từ trong bộ đồ vest có một làn khói xanh chậm rãi bay ra, tiếp đó xuất hiện một khuôn mặt nhợt nhạt. Một người thanh niên trẻ tuổi cao gầy xuất hiện trước mặt chúng tôi. Chú Lê lạnh giọng nói: “Cậu tên gì? Vì sao lại ám vào bộ đồ này?”
Người thanh niên nghe chú Lễ hỏi, vẻ mặt mờ mịt, suy nghĩ thật lâu mới lắc đầu nói: “Tôi... Tôi không nhớ gì cả! Tôi cũng không muốn ở trong bộ đồ này, nhưng tôi không đi được!” Chú Lê nghe xong mà thấy đau đầu, không ngờ con ma này5lại là ma hồ đồ, không biết mình là ai? Cũng không biết mình chết như thế nào, càng không biết vì sao mình lại ám vào bộ đồ này. Chú Lê hỏi mãi vẫn chẳng biết được thông tin gì, cuối cùng đành để cậu ta quay về trong bộ đồ! Xem ra muốn tiễn cậu ta đi còn phải đi điều tra xem cậu ta là ai nữa. Sau đó chúng tôi cầm bộ vest đi xuống tầng, nhìn thấy Tưởng Chí Quân đang sợ hãi ngồi trên ghế salon ở phòng khách, thấy chúng tôi cầm theo bộ vest đi xuống, vội vàng nói: “Thế nào? Đuổi được rồi à?” Chú Lê nói: “Tối nay anh cứ an tâm ngủ đi, trong phòng anh không có vấn đề gì, ngôi nhà cũng không sao.” Tưởng Chí Quân nghe vậy thở phào: “Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi! Việc này đã giải quyết triệt để rồi phải không?” Chú Lê lắc đầu: “Không đơn giản như vậy, chờ đến sáng mai, anh dẫn chúng tôi đến nơi anh mua bộ đồ này kiểm tra kĩ lại xem đã!”
Sáng hôm sau, Tưởng Chỉ Quần đùng đùng giận dữ dẫn chúng tôi đến cửa hàng chuyên bán vest, nhân viên bán hàng bị dọa mặt mũi trắng bệch, có lẽ Tưởng Chí Quân là khách VIP ở đây, cho nên thái độ rất kiêu ngạo, đến nơi chỉ nói một câu: “Gọi quản lý đến đây...”
Lát sau, một người đàn ông vóc người trung bình vội vàng đi tới, nhìn thấy Tưởng Chí Quân lập tức cười chào hỏi: “Ô, Tổng giám đốc Tưởng, hôm nay có chuyện gì vậy? Có phải chỗ chúng tôi phục vụ có gì chưa tốt không ạ, ngài đừng nóng giận, có chuyện gì từ từ nói...”
Tưởng Chí Quân hừ một tiếng, sau đó chỉ bộ vest trong tay Đinh Nhất: “Đây là bộ đồ tôi mới mua ở chỗ các anh, hôm nay tôi mang đến để hỏi lại, bộ này là đồ mới phải không?” Người quản lý cửa hàng lập tức khẳng định, thương hiệu của bọn họ nổi tiếng toàn thế giới, hàng bán ra từ cửa hàng chắc chắn đều là đồ mới, tuyệt đối không có đồ dùng lại.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tưởng Chí Quân nghe chú Lê hỏi vội vàng đi lại trước giường, nhìn qua rồi nói: “Hôm qua tôi mới mua ở cửa hàng, chẳng lẽ bộ đồ này có vấn đề? Nhưng... Những bộ vest này là đồ mới mà! Sau khi tôi mua về mới cắt tem mác.” Chú Lê nhìn kĩ lại, sau đó lại dùng la bàn thử lần nữa, nhưng âm khí đúng là xuất phát từ bộ trang phục này, trăm phần trăm bộ đồ này có vấn đề! Sau đó tôi kiểm tra cẩn thận trong ngoài bộ vest một lượt, nhưng không tìm được thứ gì khả nghi.
Chú Lê trầm tư suy nghĩ một lúc mới trầm giọng nói với Tưởng Chí Quân: “Có lẽ do bộ đồ8này có vấn đề, bây giờ anh xuống nhà chờ đi, tôi làm phép chiêu hồn xem thế nào...”.
Nét mặt Tướng Chí Quân giống như nhận được đại xá, nhanh chóng quay lưng rời đi, có lẽ ông ta chỉ chờ câu này của chú Lê. Chú Lê thấy Tưởng Chí Quân đi xuống rồi, chú mới nhìn bộ vest trên giường rồi lạnh giọng quát: “Dương thọ do trời định, nếu đã tận số, vì sao không đến Âm Ti báo danh? Nếu bây giờ mi rời đi, ta có thể coi như chưa từng nhìn thấy mi.”
Không ngờ, chú Lê vừa dứt lời, đèn trong phòng đột nhiên lóe lên vài lần, chập chờn muốn tắt...
Chú Lễ hừ một tiếng: “Muốn cho mi thể diện mà mi không cần, ta thấy mi cũng mới làm ma, chưa có kinh nghiệm nên mới khách sáo6với mi, nếu không ta cũng không dây dưa làm gì?”
Ý của chú Lê là, con ma này là ma mới? Nhưng nếu là ma mới sao lại chui vào trong bộ vest Tưởng Chí Quân vừa mua?
Nhưng con ma vest này mặc kệ chủ Lê có dụ dỗ dọa nạt thế nào cũng không để ý đến chủ ấy... Chú Lễ tức sắp bốc khói trên đỉnh đầu! Thật ra, tôi biết chú Lê sẽ không tùy tiện đánh tan âm hồn, trừ phi bị ép đến đường cùng. Vì chú ấy luôn nói đó là nghiệp chướng, tích góp nhiều sẽ phải trả.
Đinh Nhất thấy chú Lê nói nhẹ không được, liền lấy một cái bật lửa ra nói: “Không cần nhiều lời với hắn, đốt bộ đồ này đi!”
Kết quả, anh ta vừa dứt lời thì có tiếng một người đàn ông trẻ3tuổi vang lên: “Đừng đốt!” Tôi nghe xong lập tức giơ ngón cái với Đinh Nhất, thầm nghĩ quả nhiên phương pháp thô bạo nhưng đơn giản này có hiệu quả! Biết trước đã không phải tốn lời như vậy! Lúc này, từ trong bộ đồ vest có một làn khói xanh chậm rãi bay ra, tiếp đó xuất hiện một khuôn mặt nhợt nhạt. Một người thanh niên trẻ tuổi cao gầy xuất hiện trước mặt chúng tôi. Chú Lê lạnh giọng nói: “Cậu tên gì? Vì sao lại ám vào bộ đồ này?”
Người thanh niên nghe chú Lễ hỏi, vẻ mặt mờ mịt, suy nghĩ thật lâu mới lắc đầu nói: “Tôi... Tôi không nhớ gì cả! Tôi cũng không muốn ở trong bộ đồ này, nhưng tôi không đi được!” Chú Lê nghe xong mà thấy đau đầu, không ngờ con ma này5lại là ma hồ đồ, không biết mình là ai? Cũng không biết mình chết như thế nào, càng không biết vì sao mình lại ám vào bộ đồ này. Chú Lê hỏi mãi vẫn chẳng biết được thông tin gì, cuối cùng đành để cậu ta quay về trong bộ đồ! Xem ra muốn tiễn cậu ta đi còn phải đi điều tra xem cậu ta là ai nữa. Sau đó chúng tôi cầm bộ vest đi xuống tầng, nhìn thấy Tưởng Chí Quân đang sợ hãi ngồi trên ghế salon ở phòng khách, thấy chúng tôi cầm theo bộ vest đi xuống, vội vàng nói: “Thế nào? Đuổi được rồi à?” Chú Lê nói: “Tối nay anh cứ an tâm ngủ đi, trong phòng anh không có vấn đề gì, ngôi nhà cũng không sao.” Tưởng Chí Quân nghe vậy thở phào: “Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi! Việc này đã giải quyết triệt để rồi phải không?” Chú Lê lắc đầu: “Không đơn giản như vậy, chờ đến sáng mai, anh dẫn chúng tôi đến nơi anh mua bộ đồ này kiểm tra kĩ lại xem đã!”
Sáng hôm sau, Tưởng Chỉ Quần đùng đùng giận dữ dẫn chúng tôi đến cửa hàng chuyên bán vest, nhân viên bán hàng bị dọa mặt mũi trắng bệch, có lẽ Tưởng Chí Quân là khách VIP ở đây, cho nên thái độ rất kiêu ngạo, đến nơi chỉ nói một câu: “Gọi quản lý đến đây...”
Lát sau, một người đàn ông vóc người trung bình vội vàng đi tới, nhìn thấy Tưởng Chí Quân lập tức cười chào hỏi: “Ô, Tổng giám đốc Tưởng, hôm nay có chuyện gì vậy? Có phải chỗ chúng tôi phục vụ có gì chưa tốt không ạ, ngài đừng nóng giận, có chuyện gì từ từ nói...”
Tưởng Chí Quân hừ một tiếng, sau đó chỉ bộ vest trong tay Đinh Nhất: “Đây là bộ đồ tôi mới mua ở chỗ các anh, hôm nay tôi mang đến để hỏi lại, bộ này là đồ mới phải không?” Người quản lý cửa hàng lập tức khẳng định, thương hiệu của bọn họ nổi tiếng toàn thế giới, hàng bán ra từ cửa hàng chắc chắn đều là đồ mới, tuyệt đối không có đồ dùng lại.