Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1322
Chương 1322
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Bạch Kiện suy nghĩ rồi trả lời: “Lúc đó cảnh sát mời mấy nhà tâm lý học nổi tiếng trong nước đến tiến hành kiểm tra tâm lý với những cô gái này, phát hiện tất cả bọn họ đều bị người thôi miên trong một thời gian rất dài.”
Tôi giật mình: “Lợi hại thế cơ à? Vậy còn mấy người phụ nữ có thai thì sao? Không đạt được manh mối nào từ bọn họ à?”
Sắc mặt Bach Kiên nặng nề, anh ta nói: “Mấy cô gái đó rất thảm, cặp mắt bị khoét, lỗ tai bị chọc điếc, thậm chí cả đầu lưỡi cũng bị cắt mất. Sau khi được cứu ra, trên cơ bản họ không thể giao tiếp gì được với người bình thường. Cũng may trong đó có một người2sau khi được chữa trị cũng khôi phục được ba phần mười thính lực, miễn cưỡng có thể nghe thấy câu hỏi của cảnh sát, lúc này cô ấy mới dùng tay viết ra một chút chuyện mà mình biết...”
Nữ công nhân này tên là Chu Tiểu Mai, gia cảnh nhà cô ấy rất nghèo nên cha mẹ muốn gả cô cho một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mà vẫn chưa có vợ, để đổi lấy một số tiền thách cưới làm đám hỏi cho người em trai.
Nhưng Chu Tiểu Mai không cam lòng, cô không muốn còn trẻ như thế mà phải gả cho một người đàn ông đã sắp hơn bốn mươi tuổi. Vừa đúng lúc đó xưởng may ở gần đây tuyển công nhân, thế là cô ấy nói với8cha mẹ, mình định đi đến đó kiếm tiền và có thể tích lũy tiền cho em trai cưới vợ.
Cha mẹ Chu Tiểu Mai nghe thấy cũng hợp lý, nếu giờ mà gả con gái cho người đàn ông kia, tối đa cũng chỉ lấy được một lần số tiền lễ hỏi, nhưng nếu để con gái đi làm thì khác, họ sẽ có thu nhập liên tục. Cho nên bọn họ đồng ý để Chu Tiểu Mai đi ghi danh làm công nhân. Khi Chu Tiểu Mai đến chỗ ghi danh, cô điền vào một mẫu đơn theo yêu cầu của người phụ trách, nhưng phía trên đó chỉ là một số thông tin cơ bản như tên họ, ngày sinh...
Theo những gì Chu Tiểu Mai nhớ lại, cô thấy tên của mình được2đóng thêm một con dấu màu đỏ có dòng chữ nước ngoài. Lúc đó cô cũng không rõ tại sao lại phải làm như thế, sau này cô mới biết mình và những nữ công nhân được đóng dấu đỏ đó có một điểm chung là đều sinh vào ngày 6 tháng 6.
Sau đó mỗi ngày cô đều tham gia huấn luyện, có nhân viên chuyên nghiệp đến hướng dẫn làm thế nào thao tác máy móc dệt vải, thoạt nhìn mọi chuyện đều vô cùng bình thường. Đến tận nửa năm sau, ông chủ người nước ngoài của nhà máy đến kiểm tra... Bắt đầu từ lúc đó, mọi chuyện mới trở nên khác biệt.
Ông chủ người nước ngoài này tên là William, nói tiếng Trung khá được, người cũng rất hiền lành, đặc2biệt đối xử với những nữ công nhân như Chu Tiểu Mai càng tốt không phải bàn.
Sau khi William đến, hắn giảng dạy cho mọi người vào buổi tối, lúc bắt đầu chỉ dạy một ít tiếng Anh đơn giản, càng về sau hắn bắt đầu kể một số thứ... mà theo Chu Tiểu Mai, nó vô cùng huyền bí. Có một lần William nói thẳng với mọi người rằng, hắn là sứ giả của chúa trời, có thể giải cứu con chiên lạc lối, nếu như trong lòng ai có nỗi buồn không thể giải quyết, liền có thể tìm hắn để tâm sự.
Ngay từ đầu Chu Tiểu Mai cũng không thật sự muốn đi nói cho William biết những nỗi buồn trong lòng mình, bởi vì trong mắt cô, mặc dù William là6người rất tốt, nhưng đôi mắt xanh của hắn thực sự khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi.
Thế nhưng một nữ công nhân khác cùng ký túc xá bởi vì có chuyện thất tình mà đi tìm William, sau khi trở về cô ấy như biến thành một người khác, hoàn toàn không còn đau khổ như trước đó nữa. Chu Tiểu Mai thấy thể thì rất hâm mộ, bởi vì cô cũng có nỗi buồn của riêng mình, thật ra cô rất muốn được đi học, nhưng cha mẹ đối xử không công bằng, chỉ muốn để em trai cô đi học, cho nên mới nghĩ muốn cho cô đi lấy chồng sớm.
Cô nghĩ mãi mà không hiểu tại sao cùng là con, chẳng lẽ chỉ vì mình là con gái thì phải nhận sự đối xử bất công như thế? Nếu không phải mạnh tranh thủ ra ngoài làm việc, có lẽ giờ này đã phải làm vợ người đàn ông hơn bốn mươi tuổi kia rồi.
Cô không cam tâm cứ sống như thể đến hết đời, nếu có thể lựa chọn, cô thà rời khỏi ngôi nhà không yêu thương mình, để đi tìm cuộc sống thực sự của cô. Thế nhưng cô hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài, không có ai nói cho cô phải làm gì! Bởi vậy cô cảm thấy tràn đầy sợ hãi đối với thế giới bên ngoài... Sau khi đấu tranh tư tưởng một thời gian, cuối cùng Chu Tiểu Mai cũng lấy hết can đảm đến gặp William, nói với hắn những đau khổ trong lòng... Nhưng cô không ngờ William lại nói rằng: “Người sống trên đời vốn là tu hành, nhưng không ai có thể trốn khỏi đau khổ. Nếu như muốn đạt được cứu rỗi thực sự, nhất định phải nghe theo lời kêu gọi và xếp đặt của chúa.”
Từ đó trở đi, Chu Tiểu Mai chính thức gia nhập giáo phái Thánh Anh, ban ngày các cô làm việc bình thường, tối đến nghe William giảng giáo nghĩa. Các cô tin tưởng chỉ có Thánh Anh xuất hiện trên đời mới có thể giải cứu mọi người khỏi khó khăn, những tín đồ thành kính như các cô mới có thể trở nên bất tử.
Chu Tiểu Mai một lòng muốn thoát khỏi gia đình mình, cho nên cô trở nên si mê giáo phái Thánh Anh, trong lòng tràn đầy chờ mong Thánh Anh có thể xuất hiện. Đột nhiên có một ngày William nói với mọi người rằng Thánh Anh sắp giáng lâm thế gian, nhưng hắn cần một cô gái còn trinh tới làm mẹ của Thánh Anh, hắn sẽ tìm kiếm cô gái còn trinh này trong tất cả tín đồ.
Đương nhiên người được chọn là những cô gái sinh ngày 6 tháng 6 đã được đánh dấu đỏ trước đó, trong đó có Chu Tiểu Mai. William tự xưng mình là sứ giả của chúa, chúa chỉ định hắn đưa Thánh Anh đến thế gian... Chỉ có hắn mới có tư cách giao hợp cùng những cô gái còn trinh này, để cho Thánh Anh bình yên ra đời.
Nhưng Chu Tiểu Mai không ngờ được là, cái giá phải trả khi trở thành mẹ của Thánh Anh quá lớn, sau khi cô thành công có thai, liền bị William giam trong hầm ngầm dưới mặt đất, mà để Thánh Anh trước khi sinh ra không bị trần thể ô nhiễm, nhất định phải để cho nó không tiếp xúc với bên ngoài... Bởi vậy Chu Tiểu Mai bị khoét mắt, chọc tại, cắt lưỡi.
Chuyện sau đó Chu Tiểu Mai cũng không rõ, cho đến khi cô được cảnh sát giải cứu mới biết, mấy nữ công nhân có thai trước cô cũng đã chết... Mà đứa con trong bụng họ cũng không phải là Thánh Anh. Nhưng Chu Tiểu Mai tin tưởng rằng trong số những người còn lại, bao gồm cả chính cô nhất định sẽ sinh ra Thánh Anh đích thực.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tôi giật mình: “Lợi hại thế cơ à? Vậy còn mấy người phụ nữ có thai thì sao? Không đạt được manh mối nào từ bọn họ à?”
Sắc mặt Bach Kiên nặng nề, anh ta nói: “Mấy cô gái đó rất thảm, cặp mắt bị khoét, lỗ tai bị chọc điếc, thậm chí cả đầu lưỡi cũng bị cắt mất. Sau khi được cứu ra, trên cơ bản họ không thể giao tiếp gì được với người bình thường. Cũng may trong đó có một người2sau khi được chữa trị cũng khôi phục được ba phần mười thính lực, miễn cưỡng có thể nghe thấy câu hỏi của cảnh sát, lúc này cô ấy mới dùng tay viết ra một chút chuyện mà mình biết...”
Nữ công nhân này tên là Chu Tiểu Mai, gia cảnh nhà cô ấy rất nghèo nên cha mẹ muốn gả cô cho một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mà vẫn chưa có vợ, để đổi lấy một số tiền thách cưới làm đám hỏi cho người em trai.
Nhưng Chu Tiểu Mai không cam lòng, cô không muốn còn trẻ như thế mà phải gả cho một người đàn ông đã sắp hơn bốn mươi tuổi. Vừa đúng lúc đó xưởng may ở gần đây tuyển công nhân, thế là cô ấy nói với8cha mẹ, mình định đi đến đó kiếm tiền và có thể tích lũy tiền cho em trai cưới vợ.
Cha mẹ Chu Tiểu Mai nghe thấy cũng hợp lý, nếu giờ mà gả con gái cho người đàn ông kia, tối đa cũng chỉ lấy được một lần số tiền lễ hỏi, nhưng nếu để con gái đi làm thì khác, họ sẽ có thu nhập liên tục. Cho nên bọn họ đồng ý để Chu Tiểu Mai đi ghi danh làm công nhân. Khi Chu Tiểu Mai đến chỗ ghi danh, cô điền vào một mẫu đơn theo yêu cầu của người phụ trách, nhưng phía trên đó chỉ là một số thông tin cơ bản như tên họ, ngày sinh...
Theo những gì Chu Tiểu Mai nhớ lại, cô thấy tên của mình được2đóng thêm một con dấu màu đỏ có dòng chữ nước ngoài. Lúc đó cô cũng không rõ tại sao lại phải làm như thế, sau này cô mới biết mình và những nữ công nhân được đóng dấu đỏ đó có một điểm chung là đều sinh vào ngày 6 tháng 6.
Sau đó mỗi ngày cô đều tham gia huấn luyện, có nhân viên chuyên nghiệp đến hướng dẫn làm thế nào thao tác máy móc dệt vải, thoạt nhìn mọi chuyện đều vô cùng bình thường. Đến tận nửa năm sau, ông chủ người nước ngoài của nhà máy đến kiểm tra... Bắt đầu từ lúc đó, mọi chuyện mới trở nên khác biệt.
Ông chủ người nước ngoài này tên là William, nói tiếng Trung khá được, người cũng rất hiền lành, đặc2biệt đối xử với những nữ công nhân như Chu Tiểu Mai càng tốt không phải bàn.
Sau khi William đến, hắn giảng dạy cho mọi người vào buổi tối, lúc bắt đầu chỉ dạy một ít tiếng Anh đơn giản, càng về sau hắn bắt đầu kể một số thứ... mà theo Chu Tiểu Mai, nó vô cùng huyền bí. Có một lần William nói thẳng với mọi người rằng, hắn là sứ giả của chúa trời, có thể giải cứu con chiên lạc lối, nếu như trong lòng ai có nỗi buồn không thể giải quyết, liền có thể tìm hắn để tâm sự.
Ngay từ đầu Chu Tiểu Mai cũng không thật sự muốn đi nói cho William biết những nỗi buồn trong lòng mình, bởi vì trong mắt cô, mặc dù William là6người rất tốt, nhưng đôi mắt xanh của hắn thực sự khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi.
Thế nhưng một nữ công nhân khác cùng ký túc xá bởi vì có chuyện thất tình mà đi tìm William, sau khi trở về cô ấy như biến thành một người khác, hoàn toàn không còn đau khổ như trước đó nữa. Chu Tiểu Mai thấy thể thì rất hâm mộ, bởi vì cô cũng có nỗi buồn của riêng mình, thật ra cô rất muốn được đi học, nhưng cha mẹ đối xử không công bằng, chỉ muốn để em trai cô đi học, cho nên mới nghĩ muốn cho cô đi lấy chồng sớm.
Cô nghĩ mãi mà không hiểu tại sao cùng là con, chẳng lẽ chỉ vì mình là con gái thì phải nhận sự đối xử bất công như thế? Nếu không phải mạnh tranh thủ ra ngoài làm việc, có lẽ giờ này đã phải làm vợ người đàn ông hơn bốn mươi tuổi kia rồi.
Cô không cam tâm cứ sống như thể đến hết đời, nếu có thể lựa chọn, cô thà rời khỏi ngôi nhà không yêu thương mình, để đi tìm cuộc sống thực sự của cô. Thế nhưng cô hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài, không có ai nói cho cô phải làm gì! Bởi vậy cô cảm thấy tràn đầy sợ hãi đối với thế giới bên ngoài... Sau khi đấu tranh tư tưởng một thời gian, cuối cùng Chu Tiểu Mai cũng lấy hết can đảm đến gặp William, nói với hắn những đau khổ trong lòng... Nhưng cô không ngờ William lại nói rằng: “Người sống trên đời vốn là tu hành, nhưng không ai có thể trốn khỏi đau khổ. Nếu như muốn đạt được cứu rỗi thực sự, nhất định phải nghe theo lời kêu gọi và xếp đặt của chúa.”
Từ đó trở đi, Chu Tiểu Mai chính thức gia nhập giáo phái Thánh Anh, ban ngày các cô làm việc bình thường, tối đến nghe William giảng giáo nghĩa. Các cô tin tưởng chỉ có Thánh Anh xuất hiện trên đời mới có thể giải cứu mọi người khỏi khó khăn, những tín đồ thành kính như các cô mới có thể trở nên bất tử.
Chu Tiểu Mai một lòng muốn thoát khỏi gia đình mình, cho nên cô trở nên si mê giáo phái Thánh Anh, trong lòng tràn đầy chờ mong Thánh Anh có thể xuất hiện. Đột nhiên có một ngày William nói với mọi người rằng Thánh Anh sắp giáng lâm thế gian, nhưng hắn cần một cô gái còn trinh tới làm mẹ của Thánh Anh, hắn sẽ tìm kiếm cô gái còn trinh này trong tất cả tín đồ.
Đương nhiên người được chọn là những cô gái sinh ngày 6 tháng 6 đã được đánh dấu đỏ trước đó, trong đó có Chu Tiểu Mai. William tự xưng mình là sứ giả của chúa, chúa chỉ định hắn đưa Thánh Anh đến thế gian... Chỉ có hắn mới có tư cách giao hợp cùng những cô gái còn trinh này, để cho Thánh Anh bình yên ra đời.
Nhưng Chu Tiểu Mai không ngờ được là, cái giá phải trả khi trở thành mẹ của Thánh Anh quá lớn, sau khi cô thành công có thai, liền bị William giam trong hầm ngầm dưới mặt đất, mà để Thánh Anh trước khi sinh ra không bị trần thể ô nhiễm, nhất định phải để cho nó không tiếp xúc với bên ngoài... Bởi vậy Chu Tiểu Mai bị khoét mắt, chọc tại, cắt lưỡi.
Chuyện sau đó Chu Tiểu Mai cũng không rõ, cho đến khi cô được cảnh sát giải cứu mới biết, mấy nữ công nhân có thai trước cô cũng đã chết... Mà đứa con trong bụng họ cũng không phải là Thánh Anh. Nhưng Chu Tiểu Mai tin tưởng rằng trong số những người còn lại, bao gồm cả chính cô nhất định sẽ sinh ra Thánh Anh đích thực.