Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1317
Chương 1317
Tin trên đường về, tôi bị Bạch Kiên cười nhạo một trận, lúc này tôi có loại xúc động muốn đem anh ta ra diệt khẩu... Nhắc đến tên cậu chủ Kha mà hôm qua bị “tôi” vẽ đầy rùa đen khắp người, nghe Bạch Kiện nói thì hắn đích thị là “phú nhị2đại”, nhưng lại thuộc loại phú nhị đại hơi “low”. Hắn có một vị trí trong công ty của cha mình, nhưng chỉ dùng cho mục đích khoe khoang với bên ngoài, trên thực tế hắn là một tên vô dụng ăn không ngồi rồi ở công ty của cha hắn.
Phía trên tên cậu8chủ Kha đó còn có một người anh, công ty nhà hắn chủ yếu do anh hắn quản lý, người anh này của hắn rất khá, sau khi học từ nước ngoài về thì bắt tay vào quản lý chuyện làm ăn của gia đình. Cho dù nhà có tiền, nhưng anh ta vẫn2phụ trách rất nghiêm túc việc của mình, là người rất có năng lực làm lãnh đạo, tốt hơn nhiều so với người em trai hư hỏng. Tên cậu chủ Kha này kém cạnh hơn nhiều lắm, chẳng những mỗi ngày chỉ biết ăn chơi lông bông, mà còn gây họa rất nhiều lần.2May mà hắn có ông cậu ruột là lãnh đạo của phân cục, mỗi khi hắn gây họa không giải quyết được, thì sẽ kêu cha mẹ nhờ cậu giúp.
Lần này cũng không ngoại lệ, ban đầu cậu hắn vừa nghe tin đứa cháu ngoại được nuông chiều này đánh nhau vì một cô6gái bồi rượu, ông ta không muốn để ý tới chuyện này. Sau đó ông ta lại nghe tin cậu chủ Kha tìm một đám người đến đánh hai người kia nhưng không phải là đối thủ của họ, ông ta sợ đứa cháu ngoại thiếu đầu óc này của mình bị thua thiệt, vì vậy mà lúc này mới sai mấy cấp dưới đi xem tình hình thế nào rồi nói sau. Kết quả lại thấy cậu chủ Kha bị “tôi” lột hết quần áo và bị vẽ rùa đen đầy cả người, mà cách đó không xa, mười mấy tên côn đồ vẫn còn đang nằm rên rỉ trên mặt đất... Sau đó mấy gã cảnh sát mặc thường phục đi cứu viện muốn thể hiện trước mặt lãnh đạo, nên mới ra tay với chúng tôi.
Thật ra mấy tay cảnh sát mặc thường phục kia vừa mới ra tay với chúng tôi đã hối hận ngay, nhưng vì đã lỡ tham dự vào, nên cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng, nếu không chưa ra trận đã nhận thua thì thật mất mặt! Nhưng bọn họ nào biết, thật ra tối hôm qua chúng tôi vốn không muốn ra tay với bọn họ, nếu không thì chỉ với thực lực của “tôi” thôi, có đánh họ đến tàn phế cũng xem như đã nương tay lắm rồi. Lúc ấy cả tôi và Đinh Nhất đều không ai ngờ tới rằng, mấy hôm sau chúng tôi lại gặp lại tên cậu chủ Kha xui xẻo đó... Nhưng khi ấy hắn làm chúng tôi hết sức ngạc nhiên.
Thì ra có một mối khách cũ lâu năm tìm đến chú Lê, kể rằng người con trai của bạn ông ta mấy ngày nay đột nhiên xảy ra vấn đề, trong tình hình thì có vẻ giống như bị cái gì đó không sạch sẽ quản thân, ngày nào cũng làm một ít chuyện kỳ quái. Chú Lê nghe vậy thì nói với ông ta rằng, nếu muốn biết con của bạn ông ta có vấn đề gì hay không, thì nhất định phải để ông ấy gặp cậu ta mới được... Vì thế mà mấy ngày sau, mấy người chúng tôi đi đến một ngôi biệt thự theo sự chỉ dẫn của vị khách kia. Chúng tôi nhấn chuông cửa mấy lần mà bên trong vẫn mãi chẳng có động tĩnh gì... Người khách hàng cũ của chú Lê thấy vậy, trong lòng cảm thấy kỳ quái, bởi vì hôm qua ông ta đã hẹn trước trong điện thoại rằng sáng nay sẽ gặp mặt, cho nên trong khoảng thời gian này, nhà bọn họ không thể không có ai được? Nhưng bất kể chúng tôi có bấm chuông thể nào, bên trong vẫn không có chút phản ứng nào cả... Lúc chúng tôi chuẩn bị từ bỏ thì khách hàng cũ của chú Lê bấm máy gọi điện cho chủ nhà, nhưng chúng tôi lại nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên trên sân cỏ. Thấy vậy, trong lòng tôi dâng lên cảm giác khác thường, tại sao điện thoại di động lại bị ném trên sân cỏ chứ? Hơn nữa rõ ràng trước đó đã hẹn thời gian, tại sao lúc này không có người ra mở cửa?
Ngay tại lúc chúng tôi đang quay sang nhìn nhau, không biết có nên báo cảnh sát hay không, thì thấy có bóng người từ trong biệt thự đi ra... Nhưng khi nhìn thấy rõ dáng vẻ người đó, tất cả chúng tôi đều sợ hết hồn. Người vừa đi ra khắp mặt đều là máu, nét mặt dữ tợn đáng sợ, giống như ác quỷ trở về từ địa ngục vậy. Đinh Nhất vừa thấy thì nghi hoặc nói: “Sao lại là hắn?” Thì ra người đi ra từ trong biệt thự không phải ai khác, mà chính là người mà mấy ngày trước cùng “tôi” tranh giành cô nhân viên bồi rượu - cậu chủ Kha, chỉ là tên cậu chủ Kha lúc này rõ ràng rất khác so với lúc trước.
“Đây là tình huống gì vậy? Tiểu Kha? Cháu muốn làm gì!” Vị khách hàng cũ của chú Lê lùi về phía sau, suýt nữa đã sợ mức đến ngồi bệt xuống đất. Lúc này Đinh Nhất đẩy tất cả chúng tôi ra sau lưng anh ta và nói: “Mọi người cẩn thận một chút, tên này có cái gì đó không bình thường...” Nghe Đinh Nhất nói vậy, tôi mới thấy trong tay tên cậu chủ Kha đang cầm một con dao rọc thịt đầy máu, ánh mắt kỳ quái đi về phía cửa... Tôi giật mình, nói: “Shit! Không phải thằng cháu này vừa mới làm thịt gia súc đấy chứ?” Sắc mặt chú Lê lúc này âm trầm, chú nói: “Thần trí của thằng nhóc này hiện tại không rõ ràng...” Nghe chú ấy nói vậy, tôi mới phát hiện ra ánh mắt cậu chủ Kha hình như hơi đen quá, ngay cả trong trắng mắt cũng không nhìn thấy đâu. Thật may giữa chúng tôi có cách một hàng rào sắt, nếu không lúc này hắn đã vọt tới gần chúng tôi rồi.
“Lương Kha?” Người khách hàng cũ của chú Lê gọi thử.
Lương Kha nghe vậy nghiêng đầu một cái, dường như đang nghe xem ai gọi tên mình? Đinh Nhất nói chậm rãi. “Ánh mắt của hắn... Giống như không nhìn thấy gì.” Quả nhiên, khi giọng Đinh Nhất vang lên một lần nữa, Lương Kha bất chợt xông về hướng Đinh Nhất, nhưng bị hàng rào sắt ngắn lại, lúc này trong miệng Lương Kha phát ra tiếng gào rít, trong âm thanh đó, không nhận ra là hắn đang tức giận hay là thống khổ. Đinh Nhất thấy hai tay Lương Kha duỗi ra ngoài hàng rào, mặt tàn bạo nhìn về phía trước, anh ta bèn thuận thế, dùng sợi xích sắt trên hàng rào trói tay hắn lại, để hắn tạm thời không thể lộn xộn được.
Thấy Lương Kha phát điên đã bị khống chế, trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lúc này chú Lê bảo Đinh Nhất nhảy vào trong sân mở cửa ra, có thể tình hình trong biệt thự của Lương Kha không mấy khả quan. Sau đó Đinh Nhất xoay người nhảy vào trong sân, rồi mở khóa... Khi vào đến trong sân, chúng tôi phát hiện sự tình trong biệt thự nghiêm trọng hơn chúng tôi tưởng tượng rất nhiều, bởi vì chúng tôi có thể thấy rõ, Lương Kha đã để lại một dãy dấu chân máu khi đi ra ngoài, điều này nói lên, trong biệt thự chắc đã máu chảy thành sông.
Đinh Nhất đi trước dẫn đầu, đẩy cửa vào biệt thự, một cỗ mùi tanh nồng đập vào mặt chúng tôi, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, tôi thật khó mà tin tên cậu chủ Kha sợ run cầm cập hôm trước, vậy mà lại có thể biến nơi này thành địa ngục tu la như vậy...
Vừa đi vào, chúng tôi thấy trên tường cũng như trên mặt đất đều là vết máu bắn tung tóe, ngay cả giấy dán tường cũng sắp không nhìn ra được màu sắc vốn có của nó nữa. Tiếp đó chúng tôi thấy một người đàn ông ngã ở bàn trà trong phòng khách, nhìn thân hình thì hẳn là chủ nhân của nơi này, cũng chính là cha của Lương Kha, ông Lương Bản Phát.
Tin trên đường về, tôi bị Bạch Kiên cười nhạo một trận, lúc này tôi có loại xúc động muốn đem anh ta ra diệt khẩu... Nhắc đến tên cậu chủ Kha mà hôm qua bị “tôi” vẽ đầy rùa đen khắp người, nghe Bạch Kiện nói thì hắn đích thị là “phú nhị2đại”, nhưng lại thuộc loại phú nhị đại hơi “low”. Hắn có một vị trí trong công ty của cha mình, nhưng chỉ dùng cho mục đích khoe khoang với bên ngoài, trên thực tế hắn là một tên vô dụng ăn không ngồi rồi ở công ty của cha hắn.
Phía trên tên cậu8chủ Kha đó còn có một người anh, công ty nhà hắn chủ yếu do anh hắn quản lý, người anh này của hắn rất khá, sau khi học từ nước ngoài về thì bắt tay vào quản lý chuyện làm ăn của gia đình. Cho dù nhà có tiền, nhưng anh ta vẫn2phụ trách rất nghiêm túc việc của mình, là người rất có năng lực làm lãnh đạo, tốt hơn nhiều so với người em trai hư hỏng. Tên cậu chủ Kha này kém cạnh hơn nhiều lắm, chẳng những mỗi ngày chỉ biết ăn chơi lông bông, mà còn gây họa rất nhiều lần.2May mà hắn có ông cậu ruột là lãnh đạo của phân cục, mỗi khi hắn gây họa không giải quyết được, thì sẽ kêu cha mẹ nhờ cậu giúp.
Lần này cũng không ngoại lệ, ban đầu cậu hắn vừa nghe tin đứa cháu ngoại được nuông chiều này đánh nhau vì một cô6gái bồi rượu, ông ta không muốn để ý tới chuyện này. Sau đó ông ta lại nghe tin cậu chủ Kha tìm một đám người đến đánh hai người kia nhưng không phải là đối thủ của họ, ông ta sợ đứa cháu ngoại thiếu đầu óc này của mình bị thua thiệt, vì vậy mà lúc này mới sai mấy cấp dưới đi xem tình hình thế nào rồi nói sau. Kết quả lại thấy cậu chủ Kha bị “tôi” lột hết quần áo và bị vẽ rùa đen đầy cả người, mà cách đó không xa, mười mấy tên côn đồ vẫn còn đang nằm rên rỉ trên mặt đất... Sau đó mấy gã cảnh sát mặc thường phục đi cứu viện muốn thể hiện trước mặt lãnh đạo, nên mới ra tay với chúng tôi.
Thật ra mấy tay cảnh sát mặc thường phục kia vừa mới ra tay với chúng tôi đã hối hận ngay, nhưng vì đã lỡ tham dự vào, nên cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng, nếu không chưa ra trận đã nhận thua thì thật mất mặt! Nhưng bọn họ nào biết, thật ra tối hôm qua chúng tôi vốn không muốn ra tay với bọn họ, nếu không thì chỉ với thực lực của “tôi” thôi, có đánh họ đến tàn phế cũng xem như đã nương tay lắm rồi. Lúc ấy cả tôi và Đinh Nhất đều không ai ngờ tới rằng, mấy hôm sau chúng tôi lại gặp lại tên cậu chủ Kha xui xẻo đó... Nhưng khi ấy hắn làm chúng tôi hết sức ngạc nhiên.
Thì ra có một mối khách cũ lâu năm tìm đến chú Lê, kể rằng người con trai của bạn ông ta mấy ngày nay đột nhiên xảy ra vấn đề, trong tình hình thì có vẻ giống như bị cái gì đó không sạch sẽ quản thân, ngày nào cũng làm một ít chuyện kỳ quái. Chú Lê nghe vậy thì nói với ông ta rằng, nếu muốn biết con của bạn ông ta có vấn đề gì hay không, thì nhất định phải để ông ấy gặp cậu ta mới được... Vì thế mà mấy ngày sau, mấy người chúng tôi đi đến một ngôi biệt thự theo sự chỉ dẫn của vị khách kia. Chúng tôi nhấn chuông cửa mấy lần mà bên trong vẫn mãi chẳng có động tĩnh gì... Người khách hàng cũ của chú Lê thấy vậy, trong lòng cảm thấy kỳ quái, bởi vì hôm qua ông ta đã hẹn trước trong điện thoại rằng sáng nay sẽ gặp mặt, cho nên trong khoảng thời gian này, nhà bọn họ không thể không có ai được? Nhưng bất kể chúng tôi có bấm chuông thể nào, bên trong vẫn không có chút phản ứng nào cả... Lúc chúng tôi chuẩn bị từ bỏ thì khách hàng cũ của chú Lê bấm máy gọi điện cho chủ nhà, nhưng chúng tôi lại nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên trên sân cỏ. Thấy vậy, trong lòng tôi dâng lên cảm giác khác thường, tại sao điện thoại di động lại bị ném trên sân cỏ chứ? Hơn nữa rõ ràng trước đó đã hẹn thời gian, tại sao lúc này không có người ra mở cửa?
Ngay tại lúc chúng tôi đang quay sang nhìn nhau, không biết có nên báo cảnh sát hay không, thì thấy có bóng người từ trong biệt thự đi ra... Nhưng khi nhìn thấy rõ dáng vẻ người đó, tất cả chúng tôi đều sợ hết hồn. Người vừa đi ra khắp mặt đều là máu, nét mặt dữ tợn đáng sợ, giống như ác quỷ trở về từ địa ngục vậy. Đinh Nhất vừa thấy thì nghi hoặc nói: “Sao lại là hắn?” Thì ra người đi ra từ trong biệt thự không phải ai khác, mà chính là người mà mấy ngày trước cùng “tôi” tranh giành cô nhân viên bồi rượu - cậu chủ Kha, chỉ là tên cậu chủ Kha lúc này rõ ràng rất khác so với lúc trước.
“Đây là tình huống gì vậy? Tiểu Kha? Cháu muốn làm gì!” Vị khách hàng cũ của chú Lê lùi về phía sau, suýt nữa đã sợ mức đến ngồi bệt xuống đất. Lúc này Đinh Nhất đẩy tất cả chúng tôi ra sau lưng anh ta và nói: “Mọi người cẩn thận một chút, tên này có cái gì đó không bình thường...” Nghe Đinh Nhất nói vậy, tôi mới thấy trong tay tên cậu chủ Kha đang cầm một con dao rọc thịt đầy máu, ánh mắt kỳ quái đi về phía cửa... Tôi giật mình, nói: “Shit! Không phải thằng cháu này vừa mới làm thịt gia súc đấy chứ?” Sắc mặt chú Lê lúc này âm trầm, chú nói: “Thần trí của thằng nhóc này hiện tại không rõ ràng...” Nghe chú ấy nói vậy, tôi mới phát hiện ra ánh mắt cậu chủ Kha hình như hơi đen quá, ngay cả trong trắng mắt cũng không nhìn thấy đâu. Thật may giữa chúng tôi có cách một hàng rào sắt, nếu không lúc này hắn đã vọt tới gần chúng tôi rồi.
“Lương Kha?” Người khách hàng cũ của chú Lê gọi thử.
Lương Kha nghe vậy nghiêng đầu một cái, dường như đang nghe xem ai gọi tên mình? Đinh Nhất nói chậm rãi. “Ánh mắt của hắn... Giống như không nhìn thấy gì.” Quả nhiên, khi giọng Đinh Nhất vang lên một lần nữa, Lương Kha bất chợt xông về hướng Đinh Nhất, nhưng bị hàng rào sắt ngắn lại, lúc này trong miệng Lương Kha phát ra tiếng gào rít, trong âm thanh đó, không nhận ra là hắn đang tức giận hay là thống khổ. Đinh Nhất thấy hai tay Lương Kha duỗi ra ngoài hàng rào, mặt tàn bạo nhìn về phía trước, anh ta bèn thuận thế, dùng sợi xích sắt trên hàng rào trói tay hắn lại, để hắn tạm thời không thể lộn xộn được.
Thấy Lương Kha phát điên đã bị khống chế, trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lúc này chú Lê bảo Đinh Nhất nhảy vào trong sân mở cửa ra, có thể tình hình trong biệt thự của Lương Kha không mấy khả quan. Sau đó Đinh Nhất xoay người nhảy vào trong sân, rồi mở khóa... Khi vào đến trong sân, chúng tôi phát hiện sự tình trong biệt thự nghiêm trọng hơn chúng tôi tưởng tượng rất nhiều, bởi vì chúng tôi có thể thấy rõ, Lương Kha đã để lại một dãy dấu chân máu khi đi ra ngoài, điều này nói lên, trong biệt thự chắc đã máu chảy thành sông.
Đinh Nhất đi trước dẫn đầu, đẩy cửa vào biệt thự, một cỗ mùi tanh nồng đập vào mặt chúng tôi, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, tôi thật khó mà tin tên cậu chủ Kha sợ run cầm cập hôm trước, vậy mà lại có thể biến nơi này thành địa ngục tu la như vậy...
Vừa đi vào, chúng tôi thấy trên tường cũng như trên mặt đất đều là vết máu bắn tung tóe, ngay cả giấy dán tường cũng sắp không nhìn ra được màu sắc vốn có của nó nữa. Tiếp đó chúng tôi thấy một người đàn ông ngã ở bàn trà trong phòng khách, nhìn thân hình thì hẳn là chủ nhân của nơi này, cũng chính là cha của Lương Kha, ông Lương Bản Phát.